"Hóa ra là cô vừa trêu chọc Quách Huỳnh Phương, cô còn thọt một chân đi với người đàn ông khác!" Giọng nói của Phương Quế Như chợt vang lên.
Lăng Y Mộc hơi cảm thấy đau đầu, nhưng mà trên thế giới này, vĩnh viễn không thiếu những người giống như Phương Quế Như.
Dịch Quân Phi xoay người, đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ diện mạo tầm thường, chanh chua phía sau.
Mà Phương Quế Như sau khi nhìn thấy Dịch Quân Phi, trong mắt cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên, người đàn ông này quả thực đẹp trai hơn nam chính trong phim truyền hình.
Tuy rằng tóc mái đổi phương hơi dày một tí, nhưng trái lại khiến người khác cảm thấy, nếu như đổi một kiểu tóc khác và đổi một bộ đồ mới, như vậy chắc chắn có thể đá bay những nam thần tượng trong bảng xếp hạng kia.
Phương Quế Như tức khắc cảm thấy ghen ghét, tại sao một người phụ nữ như cái gì Lăng Y Mộc, không chỉ được anh Quách thích, còn có anh một anh đẹp trai như vậy ở bên cạnh chứ!
Khóe môi của cô ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười độc ác: "Anh là bạn của Lăng Y Mộc sao? Chắc là anh còn không biết cô ta đã từng ngồi tù phải không, lúc trước cô ta chính là uống say lái xe đâm chết người đấy, uống rượu còn lái xe, tương đương với mưu sát rồi đó!"
Chỉ là khiến cô ta thất vọng chính là, trên mặt đối phương cũng không có xuất hiện biểu cảm giật mình, kinh ngạc hoặc là để ý như cô ta mong muốn, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
Nếu thật sự có biến hóa, đó chính là ánh mắt đối phương nhìn cô ta càng thêm sắc lạnh.
"Xem ra, người lan truyền mấy tin rác rưởi này chính là cô.
Đôi mắt Dịch Quân Phi lạnh lùng liếc nhìn Phương Quế Như nói.
Trong lòng Phương Quế Như bỗng dưng trỗi dậy cảm giác sợ hãi, cô ta có giác nếu như cô ta thừa nhận, như vậy thì kết cục của cô ta sẽ rất thảm.
Cô ta cắn cắn môi, mạnh miệng nói: "Đúng thì thế nào, tôi làm như vậy là vì muốn tốt cho mọi người, mọi người có quyền biết được sự thật, có quyền biết tìm.
hiểu đồng nghiệp bên cạnh mình có phải từng làm việc sai trái hay không.
Nếu như cô ta sợ người khác biết đến, vậy thì lúc trước không nên làm như vậy!".
Dịch Quân Phi đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Thừa nhận là tốt rồi."
Nói xong, anh cũng không hề để ý tới Phương Quế Như, quay đầu nói với Lăng Y Mộc: "Chị, đi thôi, tôi lười nhìn người phụ nữ này nữa."
"Được thôi." Lăng Y Mộc đáp lời.
Phương Quế Như trừng mắt nhìn bóng dáng hai người rời đi.
Chị? Chẳng lẽ người đàn ông này là em trai của Lăng Y Mộc sao? Nhưng mà nhìn diện mai của hai người cũng không giống lắm.
Huống chi, tuổi tác của người đàn ông kia nhìn không kém Lăng Y Mộc là bao!
Không biết như thế nào, Phương Quế Như nhớ lại nụ cười khẽ của người đàn ông kia, lập tức nổi cả da gà.
Lăng Y Mộc lôi kéo Dịch Quân Phi, nhưng mà không có đi về nhà mà là đi qua bên kia.
"Hôm nay tôi nhận lương, chúng ta đi dạo một chút, ăn một bữa đi." Cô nói: "Hơn nữa, từ lúc quen biết Bình Quân tới nay, chúng ta còn chưa có lần nào ăn cơm ở bên ngoài hết."
.