Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


"Bởi vì.." Cô nuốt xuống miếng bánh bao cuối cùng trên tay.

Mùi vị của bánh bao rất bình thường, nếu là lúc trước cô sẽ chê bai.

Nhưng bây giờ với cô mà nói, mùi vị chỉ xếp thứ nhì, lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất.

"Chúng ta cùng một kiểu người mà! Đều bị xã hội này vứt bỏ, người ở dưới tầng chót mưu cầu sống sót.

Sợ là sẽ chẳng có ai cần người giống như chúng ta, không có ai yêu thích, nhưng ít nhất chúng ta có thể sưởi ấm cho nhau, tôi có thể yêu thích anh, anh cũng có thể yêu thích tối đúng không?"
Cô nhẹ nhàng cười với anh, có hi vọng, có khát vọng, cũng có hồi hộp.

"Vậy à? Hình như chúng ta đúng là cùng một kiểu người nhỉ.." Anh lẩm bẩm, ánh mắt kia giống như đang nhìn một động vật nhỏ rơi vào bẫy.

Có lẽ thời gian đối với anh quá nhàm chán, muốn cái gì đều chỉ cần xoa tay là có được, dần dần trở nên không còn thú vị.

Mà bây giờ anh có vài phần hứng thú với cái trò chơi này.

"Chị à.


Trong miệng anh nhẹ nhàng phun ra hai chữ mà cô đang hi vọng.

Trong giây phút đó, cô nở nụ cười rạng rỡ như trời sao lộng lẫy.

Ăn xong bữa tối, Lăng Y Mộc dẫn Dịch Quân Phi đi chợ đêm mua quần áo.

Mua quần áo và đồ dùng hàng ngày để thay, dù chọn loại rẻ nhưng cũng vẫn tốn của cô hơn triệu rưỡi.

Lăng Y Mộc thay luôn áo bông cho Dịch Quân Phi: "Ấm hơn chưa?"
"Ừ" Dịch Quân Phi lạnh nhạt trả lời, rủ mắt nhìn cô gái thấp hơn anh nửa cái đầu: "Thật ra cô không cần phải mua cho tôi mấy bộ quần áo này đâu, tôi lạnh quen rồi, dù mặc mỗi quần áo lúc đầu cũng không sao cả."
"Có quen rồi cũng không nên nói vậy." Cô nói: "Tôi không có nhiều tiền cũng không cách nào mua nhiều cho cậu, nhưng ít nhất vẫn có thể để cậu mặc ấm hơn."
"Sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?" Anh nhỏ giọng hỏi.

"Bởi vì tôi là chị của cậu mà." Cô cười cười, tình cờ chạm phải tay anh, phát hiện tay anh cũng lạnh như bằng.

Vì vậy dùng hai tay bọc lấy tay anh hà hơi thổi khí sau đó lại tiếp tục xoa xoa tay anh.

"Tay cậu lạnh quá, xoa xoa thế này sẽ ấm hơn một xíu." Cô nói.

Hai tay anh hơi khựng lại, đột nhiên híp đôi mắt đằng sau tóc mái, chưa có cô gái nào xoa tay anh như vậy chỉ vì muốn làm tay anh ấm áp hơn một chút.

Xưa nay anh không thích động chạm da thịt với người khác, thế nhưng hình như lại không hề bài xích với sự động chạm của cô.

Là vì bây giờ cô là một phần quan trọng trong trò chơi này nên anh mới có thể chịu được sự động chạm của cô sao?
Thấy anh không có phản ứng, hình như cô chợt nhớ đến điều gì đó, liếc mắt nhìn về phía bàn tay đầy nốt chai của mình:
"Có phải tay tôi quá thô ráp, chà xát làm tay cậu đau rồi." Cô nói xong bèn vội vã buông lỏng tay ra.

Ấm áp trên tay chợt biến mất, dường như anh bất giác hơi nhíu lông mày: "Tôi không cảm thấy tay chị thô ráp, tay vẫn hơi lạnh, hay là chị xoa thêm lúc nữa đi?"
Anh nói xong, vươn hai tay ra trước mặt cô một lần nữa.

Lăng Y Mộc hơi sửng sốt, nhưng cũng lập tức dùng hai tay bọc lấy tay anh, có vẻ tay cô nhỏ hơn nhiều so với bàn tay của anh.

Chỉ là trong đêm đông rét mướt này, bàn tay nhỏ bé của cô phải cố gắng hết sức bao lấy bàn tay anh,
lòng bàn tay chà xát nhiều lần lên mu bàn tay anh.


Cô cúi đầu, thỉnh thoảng hà hơi nóng vào tay anh, vì quá lạnh khiến chóp mũi hơi ửng hồng, anh thấy dường như cũng có phần đáng yêu.

Lông mi thật dài hơi run rẩy, Dịch Quân Phi nhìn tay mình được bàn tay nhỏ nhắn bọc lại, hình như...!thật sự hơi ấm lên rồi.

Hai ngày sau, Lăng Y Mộc nhận được điện thoại của Lăng Lạc Giao: "Chị, hôm qua bố nói muốn vứt quyển album kia đi, em vất vả lắm mới xin được bổ giữ album lại, em muốn đưa album cho chị nhưng mà chị có thể đến chỗ em không?"
Lăng Y Mộc rùng mình, biết album trong lời Lăng Lạc Giao nói là cái gì, đó là album cô chụp cùng mẹ trước ba tuổi.

"Nếu chị không đến, em lỡ vứt album đi thì không hay lắm đâu." Lăng Lạc Giao dịu dàng nói, tiếp đó nói ra địa chỉ cụ thể rồi không đợi Lăng Y Mộc trả lời đã kết thúc cuộc gọi.

Lăng Y Mộc nhìn chằm chằm điện thoại di động trên tay, cô biết rõ Lăng Lạc Giao tuyệt đối không vô duyên vô cớ muốn đưa album cho cô, tất nhiên có âm mưu gì đó.

Nhưng đó là kỷ niệm giữa cô và mẹ, ký ức về mẹ của cô hầu như đều được lưu giữ trong quyển album kia.

"Chị ơi?" Giọng nam trung lạnh lùng vang lên bên tai cô.

Cô phục hồi lại tinh thần, hít sâu một hơi nói: "Bình Quân, tôi phải ra ngoài một chuyến, cậu ngủ trước đi." Cô nói xong, vội vã đứng lên khoác thêm áo khoác rồi ra cửa, hồn nhiên không biết phía sau có ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cô như có điều suy nghĩ.

Lăng Y Mộc đến nơi Lăng Lạc Giao vừa nói, là một câu lạc bộ giải trí, đến khi cô đi vào gian phòng riêng mà Lăng Lạc Giao hẹn thì thấy bên trong không chỉ có một mình Lăng Lạc Giao mà còn có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi hơi béo.

"Lạc Giao à, đây chính là chị của cô? Bạn gái năm đó của cậu cả nhà họ Tiêu?" Người đàn ông kia đánh.

giá Lăng Y Mộc hỏi.

"Đúng vậy, phó đạo diễn Hà, đây là chị gái tôi, đây là phó đạo diễn Hà trong đoàn làm phim của em hiện giờ.


Phó đạo diễn Hà nghe nói trước kia chị là bạn gái của Tiêu Thiên Định nên muốn gặp chị đấy." Lăng Lạc Giao cười nói.

"Album đâu?" Lăng Y Mộc lạnh lùng hỏi.

"Vậy còn phải xem chị nói tốt về em với phó đạo diễn Hà thế nào đã, nếu như phó đạo diễn Hà hài lòng đồng ý tăng đất diễn cho em nhiều hơn chút, em sẽ tự động đưa album cho chị." Lăng Lạc Giao nhỏ giọng thì thầm, trong lời nói lộ ra uy hiếp.

"Được rồi, nếu đã đến rồi thì cứ uống một chén trước đi." Phó đạo diễn Hà rót đầy một ly rượu vang, ý Bảo Lăng Y Mộc uống.

Lăng Y Mộc mím môi nhìn chằm chằm Lăng Lạc Giao, xem ra người em gái tốt này của cô định bán người chị này để đổi lấy cơ hội tăng thêm đất diễn rồi.

Lăng Lạc Giao chủ động cầm rượu lên đưa đến trước mặt Lăng Y Mộc, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được nói: "Chị, lúc đầu là chị phá hỏng cơ hội của em, bây giờ đền bù cho em một chút cũng không quá đáng đâu nhỉ! Huống chi bây giờ chị thế này rồi, nếu như làm phó đạo diễn Hà vui vẻ, cuộc sống sau này của chị còn có thể tốt hơn đấy, em cũng chỉ muốn tốt cho chị thối"
"Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói ra loại chuyện này một cách tỉnh bơ như vậy." Lăng Y Mộc thẳng tay gạt ly rượu ra, rượu đỏ vung vãi đầy đất.

"Chị không muốn album nữa ư?" Lăng Y Mộc nhỏ giọng cắn răng nghiến lợi.

"Tôi không muốn dùng cơ thể mình để đổi lấy album" Lăng Y Mộc trả lời, nếu thật như vậy thì mẹ nhìn thấy cũng không vui..

Nhưng khi cô vừa định xoay người rời đi, phó đạo diễn Hà bất ngờ lên tiếng: "Được lắm, không nể mặt chứ gì, bây giờ cô vẫn coi mình là bạn gái của cậu cả nhà họ Tiêu sao? Tôi đã nghe Lạc Giao nói rồi, hiện giờ cô chỉ là một công nhân vệ sinh môi trường, tôi mời cô uống rượu là nể mặt cô rồi đấy!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui