Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc
“Cô là người đặt hàng đúng không? Cô Lăng?” Anh trai kia hỏi.
“Đúng là tôi đây!” Lăng Y Mộc trả lời, sau đó đưa tay nhận thuốc từ anh giao hàng kia.
Sau khi nói một tiếng cảm ơn thì xoay người quay trở lại căn phòng ban nãy.
Anh giao hàng đứng bên ngoài gãi đầu, ánh mắt nhìn về phía bóng người vừa biến mất bên trong căn biệt thự này.
Mà ở bên trong phòng bảo vệ của biệt thự này, mấy bảo vệ trợn mắt há mồm nhìn thấy hình ảnh Lăng Y Mộc chạy ra khỏi linh đường lấy thuốc sau đó lại quay trở về thông qua camera giám sát.
“Trời ạ, cô ấy có thể bình an vô sự ra ngoài sao?” Có người lên tiếng thán phục.
“Hơn nữa còn đặt… đặt đồ ăn ngoài nữa sao?” Dù sao thì mấy người bảo vệ cũng không nhìn thấy rõ món đồn trong tay Lăng Y Mộc, chỉ nhìn thấy đại khái mà thôi.
“Cô ấy không bị cậu Dịch đuổi ra ngoài, hơn nữa… còn định ăn đồ ăn ngoài với cậu Dịch sao?” Có người cảm thấy kỳ quái.
Mặc dù khi thấy cậu chủ Dịch của mình để Lăng Y Mộc bước vào căn biệt thự này họ đã biết người phụ nữ này có địa vị không tầm thường trong lòng cậu chủ của mình.
Thế nhưng nơi đó là linh đường đấy, không phải ai cũng có thể vào đó, ngoại trừ mấy người giúp việc đã làm ở nhà họ Dịch lâu năm có thể vào đó quét dọn ra thì cũng chỉ có cậu Dịch và ông cụ Dịch mới có thể tiến vào đó.
Vậy mà lúc này lại có một người phụ nữ có thể đặt chân vào đó.
Lúc bọn họ nhìn thấy người phụ nữ này bước vào linh đường trong lòng còn nói rằng tí nữa người phụ nữ đó cũng sẽ bị đẩy ra ngoài thế, hơn nữa ngày mai còn có thể sẽ bị cậu Dịch đuổi ra khỏi căn biệt thự này.
Có điều không ngờ người phụ nữ ấy còn có thể vào đó lâu như vậy, sau khi đi ra còn gọi thức ăn bên ngoài mang vào trong.
Đúng là khiến người khác khác mà tin được.
Lăng Y Mộc không hề biết lúc này địa vị của mình trong lòng mấy người bảo vệ đã tăng lên không ít, cô chỉ một lòng một dạ chạy thẳng vào linh đường.
Sau khi trở lại linh đường, cô nhìn thấy Dịch Quân Phi đang nằm co ro trên ghế salon, hai mắt nhằm chặt, vẻ mặt tái nhợt, không còn một giọt máu, khác hoàn toàn so với đôi môi đỏ mọng kia.
Môi của anh… cô đến gần nhìn một chút, lúc này mới phát hiện ra có mấy giọt máu đang túa ra trên môi anh, e rằng là do anh cố nhịn đau nên mới căn chảy máu như thế.
Trên trán anh lúc này cũng có một lớp mồ hôi mỏng.
Lăng Y Mộc lên tiếng: “Dịch… Quận Phi, có thuốc rồi này, cậu mau uống thuốc đi.” Cô vừa nói vừa rót một ly nước ấm, sau đó mở túi đựng thuốc ra, đổ thuốc ra ngoài.
Anh chậm rãi mở mắt nhìn cô, quả nhiên cô… giống hệt như lần trước.
Cho dù cô sợ anh, chán ghét anh, thậm chí có thể hận anh thế nhưng cô vẫn không muốn thấy anh chịu đau đúng không? Vừa nghĩ tới việc này, sự đau đớn trong lòng anh cũng giảm đi không ít.
Dịch Quân Phi phối hợp há miệng, sau đó bắt đầu uống thuốc mà Lăng Y Mộc đưa tới.
Ánh mắt cô vô tình nhìn về phía môi anh, quả nhiên trên đó hẳn lên những dấu răng, chắc hẳn anh đau lắm nên mới như thế, mới có thể cắn rách môi của mình như thế.
“Nếu chị còn nhìn tôi như thế nữa thì tôi sẽ nghĩ chị đang muốn hôn tôi đấy” Giọng nói của Dịch Quân Phi nhanh chóng vang lên.
Lăng Y Mộc khôi phục tinh thần, vẻ mặt nhanh chóng đỏ bừng lên: “Chỉ là tôi thấy cậu cắn rách môi chảy máu, không có ý gì khác cả đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...