Đợi Lăng Y Mộc nói xong, Dịch Quân Phi lại nói với đầu dây bên kia: “Cứ vậy nhé, tôi phải mau chóng biết tung tích của người này!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dịch Quân Phi nhìn Lăng Y Mộc: Xong rồi, vậy đi về được chưa?”
Phải làm vậy cô mới theo anh đến chỗ đậu xe, anh mở cửa bên ghế lái phụ.
Đợi cô ngồi xuống ghế dựa, anh đột nhiên kh người.
Cô hết hồn, cơ thể bỗng chốc đứng hình, chỉ nhìn thấy nửa người trên của anh nghiêng về phía mình, gương mặt đẹp trai kia ngày càng tiến tới, gần đến nỗi cô cảm nhận được hơi thở của anh.
Cô không biết phải nhìn anh thế nào.
Gần gũi như vậy, cô có thể nhìn rõ hàng mi dài thượt của anh và đôi mắt đen như mực, ngắm trọn sống mũi cao thẳng, ngay cả những sợi tóc mai lòa xòa trên trán, cô đều nhìn thấu hết cả
Dưới sống mũi là cánh môi, không thể phủ nhận đổi môi anh cực đẹp.
Môi trên hơi mỏng mà mơ hồ kèm theo nét gợi cảm, khi cảnh môi ấy nhếch lên sẽ khiến người ta có cảm giác nghiền ép, nhưng nếu đôi môi ấy hiện lên nét cười lại làm người ta không nhịn được muốn nhìn anh cười nhiều hơn.
Ai mà ngờ một người đàn ông có tiếng không thể trêu chọc ở Thanh Thủy, nếu thật sự cười lên lại mang đến cảm giác tuyệt đẹp, khiến người ta cảm thấy thuần khiết như trẻ mới sinh vậy.
Ánh mắt Lăng Y Mộc vô thức nhìn chằm chằm cánh môi của Dịch Quân Phi, đến khi tiếng cài dây an toàn vang lên “cùm cụp”, cô mới đột ngột phản ứng, thì ra vừa rồi anh giúp cô cài dây an toàn.
“Cảm ơn.” Cô xấu hổ nói.
Anh vẫn giữ tư thế gần gũi, đôi mắt như sóng nước mênh mông nhìn cô: “Vừa rồi chị ngắm tôi đến mất hồn như vậy, chị đang nghĩ gì thế?”
Hơi thở thơm mùi hoa lan ấm nồng của anh phà vào mặt cô, khiến gương mặt trở nên ửng hồng.
Cô đang nghĩ gì ư… Chẳng lẽ bảo cô nói rằng cô đang nghĩ đến anh, lúc anh cười lên đẹp làm sao? Cô hơi cụp mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám đối diện với ánh mắt anh.
Nhưng ngay sau đó, ngón tay anh xoa nhẹ cánh môi cô, nơi mà trước đó anh cần làm cô bị thương.
“Mấy ngày nữa vết thương sẽ lành, tôi cắn làm chị bị thương, chị không trách tôi chứ?” Anh hỏi nhỏ.
“… Cảm ơn cậu.” Cô nói.
“Cảm ơn tôi cần chị bị thương ư?” Giọng nói của anh kèm theo sự nghiền ngầm.
“Không phải, cảm ơn cậu bằng lòng giúp tôi tìm Hoa Nhiên.” Cô hít sâu rồi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của anh lần nữa.
Dịch Quân Phi không nói gì nữa, anh đứng dậy đóng cửa xe, sau đó vòng sang ghế lái, khởi động cho xe chạy.
Lăng Y Mộc nhìn Dịch Quân Phi lái xe, cảm thấy vô cùng bất ngờ, thông thường đều là tài xế lái xe.
Tuy nhiên cũng nhờ anh lái nên giờ đây, vừa khéo cô nhìn được nửa mặt anh.
Phải nói rằng nhìn từ góc độ này, coi như càng thấy rõ mọi đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, đường cong có hình dạng rõ ràng, sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng gợi cảm.
Hiện giờ tóc anh không ngay ngắn như thường ngày, trên trán có vài sợi tóc lòa xòa, càng giống với Bình Quân mà trước đây cô quen.
Bình Quân… Nghĩ đến cách gọi này, cô không khỏi cảm thấy phức tạp.
Vừa rồi trong cơn hoảng hốt, cô vẫn luôn gọi anh là Bình Quân.
Bởi vì trong tiềm thức, cô chỉ cảm thấy Bình Quân mới giúp được mình, còn Dịch Quân Phi thì không thể sao? Nhưng bất kể là Bình Quân hay Dịch Quân Phi, người đó đều là anh.
Bây giờ người duy nhất có thể giúp cô tìm người cũng chỉ còn anh, tuy cảnh sát vẫn đang tìm nhưng mà cô muốn nhiều người tìm kiếm Hoa Nhiên hơn nữa, phòng ngừa lỡ như có chuyện gì xảy ra.
Tìm được Hoa Nhiên sớm chừng nào tốt chừng đó.
Lúc xe dừng đèn đỏ, Dịch Quân Phi quay sang nhìn
Lăng Y Mộc: “Sao vậy? Chị cứ nhìn tôi bằng ánh mắt ấy à?”
Cô hết hồn, không ngờ anh nhìn thấu cả chuyện nãy giờ cô ngồi ngắm anh: “Không… không có gì, tôi chỉ thấy lạ là vì sao cậu tự lái xe?”
Cô nói năng hơi ấp úng, nhìn lén bị người ta bắt quả tang khiến cô cảm thấy vật vã.
“À phải, tự lái…”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...