bọn họ trèo lên đầu cô, chà đạp lên lòng tự trọng của cô.
Ngày hôm nay đã hai lần Cố Chấn Hải bị Cố Tiểu Mạch nói đến mức cạn lời, khuôn mặt đen như đít nồi, vô cùng khó coi, ông ta bỗng nhiên kéo Cố Lan Tâm ra phía sau, đồng thời che đi ánh mắt hiện lên sự vui sướng của Cố Lan Tâm.
Cố Chấn Hải trách móc: “Lan Tâm không làm gì sai cả, con không được không biết đúng sai trái phải mà trách mắng nó”
“Cô ta động vào con gái của tôi!”
Cố Tiểu Mạch lên tiếng một cách cứng rắn, không hề có chút nhượng bộ, thỏa hiệp.
Hai tay buông thõng bên người bỗng nắm chặt, cô lạnh lùng nhìn hai bố con đang che chở cho nhau, bỗng nhiên cảm thấy hình như không chướng tai gai mắt nữa rồi.
.
Truyện Trinh Thám
Bởi vì Cố Tiểu Mạch đã xóa bỏ hình ảnh của Cố Chấn Hải trong lòng mình, một người không quan trọng, tại sao phải đau lòng chứ?
Nếu đã là người lạ, tại sao Cố Tiểu Mạch không được cà khịa chứ?
Để mặc bọn họ đạp trời đạp đất sao?
“Con bé mắc bệnh gì mà con lại lo lắng rồi quở trách Lan Tâm như vậy? Tiểu Mạch, tiền viện phí bố sẽ trả, nhưng trước hết phải..”
“Ông đúng là tự cao tự đại đó, Cố Chấn Hải, nếu con của tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho Cố Lan Tâm, ông không cần bù đắp, tôi thấy chướng mắt lắm”
Không đợi Cố Chấn Hải nói hết, Cố Tiểu Mạch đã lên tiếng ngắt lời ông ta, không chút nể nang.
Cố Chấn Hải tức giận đến mức người run rẩy, đúng vào lúc này, sau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng phòng cấp cứu cũng tắt điện, bác sĩ từ bên trong bước ra.
Cố Tiểu Mạch không nhìn bọn họ nữa, vội vàng quay người hỏi bác sĩ tình hình của Nám Nám, “Bác sĩ, Nám Nám sao rồi ạ?”
“Cô Cố, tôi đã nói với cô rồi, bệnh tình của Nám Nám không đợi được nữa, cô hãy mau chóng tìm tủy tương thích đi”
“Vậy bây giờ con bé không sao rồi chứ?”
“Cần nằm ở trong phòng bệnh UC quan sát, hiện tại vẫn chưa biết tình hình có tốt hơn không, cần quan sát một thời gian mới biết được”
Một câu nói của bác sĩ giống như sét đánh lên đầu Cố Tiểu Mạch, cả người cô như bị hút hết sức lực, cô lảo đảo loạng choạng sắp ngã xuống đất.
Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép Cố Tiểu Mạch ngã xuống, “Lần này, nghiêm trọng như vậy sao?”
“Con bé chịu kích thích khiến bệnh tái phát, tình hình không khả quan”
Bác sĩ trầm giọng nói một câu rồi lướt qua người Cố Tiểu Mạch đi chỗ khác.
Cả cơ thể Cố Tiểu Mạch như chìm vào trong nước đá lạnh buốt, cô lùi lại một bước, Cố Chấn Hải có chút lo sợ lên tiếng hỏi: “Tiểu Mạch, con nói con bé bị bệnh máu trắng sao?”
Cố Tiểu Mạch dường như không hề nghe thấy câu hỏi của Cố Chấn Hải, tim cô lạnh lẽo, cô mất kiểm soát lao về phía Cố Lan Tâm, túm lấy cổ áo của cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta, thốt lên từng câu từng chữ: “Cố Lan Tâm, rốt cuộc cô có suy nghĩ gì? Tại sao lại ra tay với một đứa trẻ con, có gì thì cô cứ tìm tôi, tại sao lại ra tay với Nám Nám?”
Nám Nám xảy ra chuyện đã đánh sập phòng tuyến kiên cố tận đáy lòng của Cố Tiểu Mạch.
Cố Lan Tâm bất ngờ bị Cố Tiểu Mạch túm cổ áo nhưng cô ta không đẩy Cố Tiểu Mạch ra hay là vũng vẫy mà duy trì bộ dạng yếu đuối của mình.
Đợi một chút nữa thôi Bắc Ngật sẽ đến!
Không nằm ngoài dự đoán, phía xa xa xuất hiện một bóng người cao to, lúc nhìn thấy tình hình ở bên này, Mộ Bắc Ngật bỗng bước thật nhanh.
Ánh mắt vô cùng lạnh lùng, lúc biết tin Nám Nám được đưa đến bệnh viện, trái tim của Mộ Bắc Ngật dường như ngừng đập.
Vì thế lúc này anh không hề chậm trễ mà bước đến, Cố Chấn Hải đứng ở bên cạnh nhìn Cố Tiểu Mạch mất khống chế túm lấy cổ áo Cố Lan Tâm chất vấn, nhất thời bị Cố Tiểu Mạch chọc tức đến mức mất hết lý trí.
Sức mạnh của đàn ông lúc nào cũng lớn hơn phụ nữ, Cố Chấn Hải hung dữ kéo Cố Tiểu Mạch ra, không chút nể nang đẩy cô vào tường.
Chân đau kinh khủng, nhưng không ngờ cô không bị đập vào tường mà đập vào một vòng tay ấm áp, sau đó mùi hương quen thuộc lan tỏa ra xung quanh.
Mộ Bắc Ngật vội vàng kéo Cố Tiểu Mạch vào lòng, anh nhìn Cố Lan Tâm và Cố Chấn Hải với ánh mắt lạnh lùng.
Cố Chấn Hải vốn vẫn còn đang nổi giận, lúc nhìn thấy Mộ Bắc Ngật liền đè cơn giận xuống, ánh mắt hiện lên sự hoang mang và lo lắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...