Cố Tiểu Mạch nói.
Anh ta cố tình đùa giỡn để muốn Cố Tiểu Mạch không dè dặt và ngại ngùng nữa, cô chỉ có thể gật đầu, Nam Thần An ngồi xuống bên cạnh cô, bón từng thìa cháo cho cô.
Nám Nám rất thích chú Nam, không có cái nhìn thù địch với chú Nam, có điều nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu bất giác tưởng tượng, nếu là ông chú lợi hại…
Nám Nám đang tưởng tượng, con bé tự động thay khuôn mặt của chú Nam thành khuôn mặt đẹp trai của ông chú lợi hại, cô bé cười thâm trong lòng…
Nói tào tháo, tào tháo đến.
Nám Nám vừa mới đang nghĩ, Mộ Bắc Ngật đã xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh, đập vào mắt anh là cảnh tượng Nam Thần An đang bón cháo cho Cố Tiểu Mạch.
Hai tay anh vo chặt thành nắm đấm, ánh mắt tối sầm, lạnh lẽo.
Cố Tiểu Mạch rất dịu dàng, ngoan ngoãn há miệng, để mặc Nam Thần An bón cháo cho mình.
Hô hấp của Mộ Bắc Ngật trở nên khó khăn nhưng không có ý định bỏ đi mà cầm vào tay nắm cửa, mở cửa phòng bệnh.
Phá tan sự yên tĩnh và hài hòa trong phòng bệnh, Nám Nám nhìn qua, hai mắt sáng long lanh, con bé hét lên, “Aa! Ông chú lợi hại!”
Cố Tiểu Mạch đang ăn cháo, nghe thấy tiếng gọi này, cô bỗng bị sặc, không ngừng ho.
Nam Thần An đặt bát cháo xuống, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng Cố Tiểu Mạch.
“Đỡ hơn chưa? Tiểu Mạch”
Mộ Bắc Ngật im lặng nhìn cảnh tượng này, Cố Tiểu Mạch gật đầu, cô không sao rồi Nam Thần An mới đứng lên, anh ta nói, “Tổng giám đốc Mộ vẫn có thời gian đến đây sao, cô Cố không giữ Tổng giám đốc Mộ ở lại à?”
Cố Tiểu Mạch quay đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô lập tức nhìn đi chỗ khác, bây giờ chỉ cần nhìn thấy Mộ Bắc Ngật trong đầu cô sẽ hiện lên hình ảnh đó, tim cô đau nhói.
Những Mộ Bắc Ngật lại chỉ chú y đến phản ứng này của cô, trong lòng vô cùng phẫn nộ, khóe miệng nhếch lên, “Cố Tiểu Mạch, sao rồi, hôm qua lúc ôm cô, cô không ngừng nói đau”
Mộ Bắc Ngật đang dùng cách của mình để cà khia Nam Thần An.
Sắc mặt Nam Thần An lạnh đi, đang định nói gì đó thì có điện thoại gọi đến, anh ta cúi đầu nhìn, là số điện thoại của nhà cũ, Nam Thần An không thể không nghe máy, anh ta chỉ có thể quay đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, anh có việc…”
Tuy lúc này Cố Tiểu Mạch rất muốn Nam Thần An ở lại để ngăn chặn con người nguy hiểm Mộ Bắc Ngật này nhưng lý trí vẫn còn đó, Cố Tiểu Mạch làm sao có thể làm phiền Nam Thần An nữa.
Cô chỉ có thể gật đầu, dịu dang nói, “Anh Nam, anh đi đi, không cần lo cho em đâu”
“Anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
Nam Thần An quay người đi ra bên ngoài, lúc đi đến chỗ Mộ Bắc Ngật anh ta dừng bước, hơi nghiêng đầu qua, nói với âm thanh chỉ đủ hai người nghe thấy, “Tổng giám đốc Mộ, giữ chừng mực, đừng làm khó dễ tất cả mọi người”
Nam Thần An ra khỏi phòng bệnh, Cố Chấn Hải đi theo Mộ Bắc Ngật lên tầng bảy, nhìn thấy phòng bệnh VIP, Cố Chấn Hải chau mày, trong đầu đang nghĩ ai ở trong đó.
Ông ta tránh được Nam Thần An, lặng lẽ bước đến.
Cố Tiểu Mạch cúi đầu, ngồi thẳng, không định nói chuyện.
Nám Nám lại vô cùng vui mừng, khua chân múa tay nhìn Mộ Bắc Ngật, “Ông chú lợi hại, Nấm đã tỉnh rồi, mẹ nói muốn tự mình nói cảm ơn chú”
Nhưng Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch vẫn cứ cúi đầu, tư thế muốn trốn tránh, anh lên tiếng hỏi ngược lại, “Thế sao?”
Mộ Bắc Ngật bước đến, Cố Tiểu Mạch hét thầm trong lòng, đừng đến đây, đừng đến đây!
Bất lực, Mộ Bắc Ngật vẫn bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không cảm ơn tôi?”
“Cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi” Cố Tiểu Mạch nói với giọng điệu hời hợt.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm đi, giọng nói vẫn trầm thấp như mọi khi những lạnh hơn rất nhiều, “Cố Tiểu Mạch, tôi không nghe thấy trong lời nói của cô có ý cảm ơn”
“Tôi chân thành cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi, như thế này được chưa?” Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Đôi mắt long lanh không chút ấm áp, Mộ Bắc Ngật chau mày, đưa tay ra túm lấy cánh tay của Cố Tiểu Mạch.
Động tác này quá bất ngờ, Cố Tiểu Mạch hoàn toàn không kịp phản ứng lại, lúc Mộ Bắc Ngật chạm vào cánh tay bị chật khớp của cô, cô đau đớn rên lên một tiếng, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, mắt tái mét..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...