Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


Ban đầu ở trong tù, cô lẻ loi một mình, nếu không phải là do còn có Hoa Nhiên thường xuyên tới thăm cô, cổ vũ cô, vì chuyện của cô mà lo lắng thì chưa chắn cô có thể sống sót mà ra tù.

Ba năm chật vật khó khăn này, có Hoa Nhiên ủng hộ cô.

Cọng rơm cứu mạng sao.

Ánh mắt anh hơi lóe lên, xem ra người tên Tần Hoa Nhiên này có một vị trí không bình thường trong lòng cô: “Nhưng xem một người như là cọng rơm cứu mạng mà không thấy buồn cười sao, nếu như có một ngày, cọng rơm cứu mạng này vứt bỏ cô thì không phải cô sẽ thêm tuyệt vọng sao?”
“Hoa Nhiên sẽ không đầu” Cô khẳng định nói, trong mắt là một sự tín nhiệm tuyệt đối.

Không hiểu vì sao anh cảm giác như lòng mình không thoải mái, giống như là không hy vọng có người xứng đáng với sự tin tưởng của cô, tựa như cô có thể vì người kia mà trả giá tất cả.

Mấy ngày tiếp theo, do là cấp trên của sở bảo vệ môi trường bên kia muốn tới kiểm tra, thế nên lượng công việc của Lăng Y Mộc tăng lên, có khi là còn phải cần tăng ca.

Cũng may là khi về đến nhà thì Bình Quân đã làm thức ăn xong chờ cô, khiến cho cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô cũng đã nói, nếu như cô về muộn thì anh cứ ăn hết trước đi, nhưng anh vẫn cứ kiên trì chờ cô quay về ăn chung.


Có đôi khi, có cảm giác như hai người bọn họ như là đang sống trong một căn phòng thuê nhỏ đơn sơ để sống nương tựa lẫn nhau vậy, có lẽ là cảm giác có em trai là như thế.

Sáng sớm, sau khi quét dọn đường phố thì cô về sở bảo vệ môi trường, sau khi cất dụng cụ vào xong thì đứng tại ngay khu đất trống kia.

Lăng Y Mộc gầy gò đứng giữa một đám bác gái bốn năm mươi tuổi nhìn có vẻ nổi bật.

"Y Mộc, cô là Lăng Y Mộc!!” Khi người kiểm tra tới sở bảo vệ môi trường, một người phụ nữ tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi sau khi thấy Lăng Y Mộc thì hô lên.

Lăng Y Mộc ngẩn ra một hồi mới nhận ra người kia là bạn cùng lớp cấp ba Miêu Bảo Ngọc.

“Đúng là cậu rồi” Miêu Bảo Ngọc khá bất ngờ nhìn Lăng Y Mộc: “Sao cậu lại ở đây? Bây giờ cậu là...!công nhân bảo vệ môi trường sao?”
“Ừm, tôi bây giờ đang làm việc ở đây” Lăng Y Mộc đáp lời, cũng không tránh né ánh mắt dò xét của đối phương, dù sao thì sống trên đời cũng sẽ gặp phải những người từng quen biết, cho dù là khó chịu, thế nhưng vẫn phải thừa nhận thôi.

“Bảo Ngọc, hai người quen nhau à?” Người đồng nghiệp cùng đi kiểm tra hỏi Miêu Bảo Ngọc.

“Đúng thế, Y Mộc này khi trước là người học giỏi nhất lớp và là hoa hậu của lớp tôi đấy, mỗi lần thi cử gì đều đứng nhất, lớp bọn tôi không biết là có bao nhiêu bạn nam thích cô ấy, theo đuổi cô ấy, nhưng mà Y Mộc thì chẳng nhìn trúng ai cả” Miêu Bảo Ngọc nói với đồng nghiệp, nghe như là chân thành, thổi phồng Lăng Y Mộc thật nhiều.

Càng làm như thế thì càng thấy tương phản với Lăng Y Mộc hiện tại.

Quả nhiên, người đồng nghiệp cau mày: “Cô ta mà là học giỏi nhất rồi hoa hậu lớp? Cô đùa sao?
Miêu Bảo Ngọc cười nhạt, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vẻ.

Ban đầu ở trong lớp, có rất nhiều người ngưỡng mộ Lăng Y Mộc, như một con thiên nga vậy, mà cô ta thì chỉ là một con vịt xấu xí, nên chẳng ai chú ý đến cô ta.

Nhưng bây giờ, thiên nga thì sao nào, chỉ còn phải đi quét đường thôi!
Các đồng nghiệp khác ở xung quanh Lăng Y Mộc nghe thấy thì cũng nhao nhao nhìn về phía Lăng Y Mộc, có đủ loại ánh mắt, nào là kinh ngạc, rồi đồng tình, cũng có giễu cợt.

Ngày hôm sau, buổi sáng Lăng Y Mộc hoàn thành xong công việc quét dọn, khi quay về cất dụng cụ thì có một bạn nữ tổ dụng cụ tò mò hỏi Lăng Y Mộc: “Y Mộc, trước đây cô thật sự học giỏi nhất với là hoa hậu lớp à?”.

Lăng Y Mộc còn chưa trả lời thì có một người khác tỏng tổ dụng cụ tên Phương Quế Như hừ lạnh nói: “Hoa hậu với chả học giỏi gì chứ, còn có ích không? Bây giờ còn phải đi quét đường.

Nếu là thật thì bây giờ đã đổi việc rồi”.


Cô gái hỏi Lăng Y Mộc lúng túng nhìn về phía cô, còn Lăng Y Mộc vẫn chỉ cúi đầu ký tên vào biên bản trả dụng cụ, xoay người đi ra.

.


Chị Từ đuổi theo Lăng Y Mộc, VỖ VỖ vai cô nói: “Đừng để lời của Phương Quế Như ở trong lòng nhé, con bé vì Huỳnh Phương mới tức giận với em”
Lăng Y Mộc mờ mịt, hoàn toàn không biết “Huỳnh Phương” trong miệng chị Từ là ai, rồi có liên quan gì đến cô.

“Huỳnh Phương là tài xế trong sở của chúng ta, hình như là có ý với em, bình thường cũng hay chào hỏi em đó” Chị Từ nói, ngược lại vẫn muốn tốt cho Lăng Y Mộc: “Thật ra thì con người của Huỳnh Phương cũng ổn, trong sở cũng có biên chế rồi, trong nhà bố mẹ cũng có phòng cưới, nếu không thì em cứ suy nghĩ một chút đi”.

Lăng Y Mộc lắc đầu: “Không được, em bây giờ không muốn yêu đương.” “Em đã hai mươi bảy rồi, tuổi của phụ nữ càng cao thì càng khó kiếm người yêu” “Vậy thì ở một mình thôi” Cô nói, thật ra thì từ lúc ra tù thì cô chẳng còn mong đợi gì với tình yêu nữa.

Trước đây Tiêu Thiên Định thề non hẹn biển với cô, nhưng sau đó thì sao, ở trong tù, cô bị nhổ cả mười móng tay, thế nhưng anh ta chẳng nhíu mày một cái nào, chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Tự làm từ chịu”.

Vào thời khắc đó, đối với cô mà nói, tất cả tình cảm đã qua cứ như bị hủy diệt hoàn toàn.

Đã bao nhiêu lần cô lại mơ thấy cảnh đó, rồi lại tự giật mình tỉnh lại.

Mà có bao nhiêu lần, khi ngón tay cô đau, cô chỉ biết tự nói với bản thân, thứ gọi là tình yêu lại tàn khốc đến thế.

Cô bây giờ không muốn phải động đến tình yêu nữa.


Huống hồ chí cô từng ngồi tù, tìm công việc đã khó, nói gì đến tìm người để kết hôn? Sẽ có bao nhiêu người không để ý đến bản án này chứ?

Nhưng khi nói ra câu này thì trong đầu cô lại hiện lên gương mặt của Bình Quân.

Mấy ngày nữa phát lương rồi, cô có thể đi mua điện thoại cho Bình Quân rồi.

"Ây, cái con bé này.” Chị Từ thở dài, cũng không nói đến đề tài này nữa.

Ngày phát lương, sau khi tan làm, Lăng Y Mộc dẫn Dịch Quân Phi đến cửa hàng mua điện thoại.

“Tôi không có điện thoại cũng chẳng sao cả” Dịch Quân Phi nói, anh chưa từng nghĩ rằng cô lại muốn mua điện thoại cho anh,
“Bây giờ cậu không có điện thoại thì khó tìm việc làm, có cái điện thoại thì công ty mới tiện mà liên lạc với cậu, đi phát tờ rơi cũng chẳng phải công việc lâu dài” Lăng Y Mộc nói: “Mà ấy, có cái điện thoại thì mai sau có làm gì đến khuya cũng tiện mà thông báo cho nhau biết nữa”.

Hai người đến cửa hàng mua điện thoại, trong đó có không ít điện thoại tốt, bây giờ cô có thể mua điện thoại với giá trên dưới bảy triệu, cô đã thử kiểm trên mạng, có vài điện thoại phù hợp, thế nên lúc này, cô trực tiếp chọn ra những điện thoại đó, sau đó cho Dịch Quân Phi chọn cái mà mình thích.

"Tôi bây giờ chỉ có thể mua những cái điện thoại cũ này, nhưng mà mấy cái điện thoại này thì tôi đã tìm kiếm trên mạng rồi, có nhiều tính năng, nhìn cũng đẹp, cậu cứ dùng trước, chờ mai sau này có tiền nhiều hơn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui