Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc
Đúng là khiến người khác muốn bảo vệ bằng mọi giá.
Nhiều người mắng anh tàn nhẫn, nói anh là một kẻ lạnh lùng, vô tình nhưng không ngờ được rằng người như anh lại muốn bảo vệ cô.
“Không sao nữa rồi, tôi qua không hề xảy ra chuyện gì cả, lúc tôi tới, vẫn được coi là kịp” Dịch Quân Phi nói.
Thật sự là anh...!đã cứu cô!
Lăng Y Mộc ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt người đàn ông đang gần kề bên cạnh, trái tim cô có chút loạn nhịp: “Nhưng làm sao cậu biết mà đến đó cứu tôi?” Hôm qua, anh đâu có đi cùng cô về thị trấn!
“Chị quên rồi sao? Chính chị đã gọi điện cho tôi, bảo tôi đến cứu.
Thế nên mới may mắn kịp thời cứu được chị” Anh mỉm cười nói.
Chỉ vì một cú điện thoại mà anh đã kịp thời cứu được cô một nơi cách anh hơn trăm cây số sao? Trong lòng Lăng Y Mộc cực kỳ chấn động, không nói nên lời.
Dịch Quân Phi vừa nói vừa bế cô về lại giường, cẩn thận đắp chăn lên người cô: “Chỉ có điều tay của chị đã bị tẩm kính vỡ đâm trúng, nên trước mắt phải tĩnh dưỡng mấy ngày.
Nếu như đến lúc đó mà vẫn để lại sẹo, tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất giúp chị trị khỏi sẹo”
Bấy giờ, Lăng Y Mộc mới nhận ra, tay phải của mình đang được bó một lớp băng gạt.
Bởi vì vừa nãy, mọi chuyện xảy ra quá dồn dập nên không để ý đến tay phải lúc này của mình
vẫn còn có chút đau nhức.
“Chuyện xảy ra hôm qua chị có còn nhớ gì không? Dịch Quân Phi nghiêm nghị hỏi.
Lăng Y Mộc hơi mím môi lại, không hề có ý dấu diếm mà kể lại hết từ đầu đến cuối mọi chuyện đã xảy ra trong bữa tối tất niên ngày hôm qua cho Dịch Quân Phi nghe.
Sắc mặt Dịch Quân Phi trầm xuống, đám người được gọi là thân thích này của cô, đúng là...!Không ngờ rằng lại dám.
đem cô đi bán cho một tên ngốc như thế! Đúng là việc gì cũng dám làm.
Một khi đã động đến cô, anh nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dịch Quân Phi bỗng nhiên vang lên.
Sau khi nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình, lông mày anh hơi chau lại, sau đó quay sang nói với Lăng Y Mộc: “Chuyện tôi che giấu thân phận là lỗi của tôi, do tôi gạt chị, chị muốn tôi xin lỗi thế nào cũng được, nhưng bây giờ chị đang bị thương, việc quan trọng trước mắt là phải tĩnh dưỡng cho tốt, tôi đi tìm bác sĩ qua đây”.
Nói xong, Dịch Quân Phi bước ra khỏi phòng bệnh, rồi dặn dò Cao Kiến Vỹ đang canh gác bên ngoài: “Y Mộc tỉnh lại rồi, cậu bảo bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của cô ấy đi”
Sau khi căn dặn xong, anh mới nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói của ông cụ Dịch: “Sao lâu vậy mới nghe máy?”.
“Cháu có chút việc bận” Dịch Quân Phi thờ ơ trả lời.
“Cháu với người con gái được cứu tối qua có quan hệ gì?” Ông cụ thẳng thắn hỏi.
Dịch Quân Phi cũng không ngạc nhiên khi ông cụ phát hiện ra chuyện tối hôm qua, bởi vì thời gian gấp rút nên anh
đã thông báo trước cho bên cảnh sát ở thị trấn.
Có thể nói chuyện tối qua đã gây ra một cuộc náo động lớn ở trấn, cùng một lúc huy động tập trung rất nhiều người, hơn nữa hiện giờ người nhà họ Phùng cùng với thân thích của Lăng Y vẫn còn bị giam trong đồn cảnh sát, có quá nhiều dấu vết như vậy, làm sao ông cụ không tra ra được chứ.
“Hiện tại cháu với người phụ nữ đó có quan hệ gì?” Giọng nói của ông cụ Dịch trở nên đanh lại.
“Coi như là người cháu muốn bảo vệ đi.
Vậy nên, ông đừng động vào cô ấy” Dịch Quân Phi uể oải đáp.
“Đừng có quên bố cháu vì sao mà chết! Lẽ nào cháu muốn đi vào vết xe đổ của bố mình ư?” Ông cụ Dịch lớn tiếng nói.
Tâm trạng của anh bỗng trở nên nặng nề.
Chuyện của bố là một vết sẹo trong lòng anh.
“Cháu không hề quên! Ông nội, cháu không phải bố, sẽ không vì một người phụ nữ mà bỏ mặc tất cả, thế nên ông không cần phải quá lo lắng” Anh lạnh lùng nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...