Hai tháng sau.
Thời gian trôi đi, Chu Tịnh Sơ đã hồi phục không ít thế nên cô đã xuất viện về Quỷ Uyển, cô có thể đi lại bình thường, cánh tay cũng không còn đáng ngại, đặc biệt là mặt, vết thương đã đóng vảy và cô bắt đầu dùng thuốc để bôi vào, hòng khiến vết sẹo này biến mất.
Nhớ lại ngày tháo băng gạc khỏi mặt mình ra, khi ấy cô có chút kinh hãi, nhưng cảm giác tự ti lại biến mất bởi cô nhận được sự ấm áp mà Tống Lãnh Thần dành cho mình.
Vết sẹo trên mặt anh dài không thua cô là bao, người đàn ông của cô đúng là hay thật, rạch không sai li nào.
"Chẳng mấy chốc nữa em sẽ trở lại xinh đẹp như xưa." Tống Lãnh Thần giúp cô bôi thuốc, bạc môi mỏng hé mở nói một câu.
Cánh môi anh đào của Chu Tịnh Sơ khẽ mấp máy, "Anh cũng vậy, sẽ khôi phục lại bộ dạng điển trai lúc đầu."
Anh hết sức dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng không ngừng thoa thuốc cho cô, "Thời gian qua em đã chịu khổ rồi."
"Không khổ." Có anh ở bên cạnh, không khổ gì cả.
"Em đã làm phiền anh nhiều mới đúng."
Tống Lãnh Thần luôn ở cạnh cô, hiếm khi có chuyện quan trọng ở tổ chức hoặc ở Tống thị thì anh mới ra ngoài mà thôi, nhưng cũng đi nhanh về nhanh, cũng vì sợ cô lo lắng và bất an.
Lúc nào anh cũng dùng sự dịu dàng của mình để đối xử với cô, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Khi vừa tháo băng gạc, sợ cô sẽ đau lòng và buồn tẻ khi thấy diện mạo của chính mình, lúc đó Tống Lãnh Thần đã hôn lên vết sẹo dài của cô rồi nói:
"Dù hiện tại em có thế nào đi chăng nữa thì em mãi mãi là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng anh."
Nếu gặp một người đàn ông tốt với bạn như vậy, dành cả tấm chân tình với bạn mà không cần đền đáp bất cứ thứ gì thì chắc chắn anh ấy rất yêu bạn.
Chu Tịnh Sơ cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ, sống trong hạnh phúc quá lâu khiến cô tận hưởng những sự ngọt ngào vô tận, mãi chỉ muốn chìm đắm trong đấy!
"Ngốc ạ, sao lại nói như thế nữa rồi." Tống Lãnh Thần vờ nghiêm mặt không vui.
"Hì hì." Khi anh đã thoa thuốc cho mình xong, thế là Chu Tịnh Sơ liền đổi lại cô thoa thuốc cho anh, không có chuyện gì để nói nên đành vu vơ hỏi: "Không biết Thượng Quan Anh Xuyên đó bây giờ thế nào nhỉ?"
"Hiện tại cô ta đã cùng gia đình sang nước ngoài sống rồi, mãi mãi cũng không dám trở về." Cô ta mà dám về và gây sự với người anh yêu một lần nữa thì anh sẽ không khách sáo đâu.
"Vâng." Chu Tịnh Sơ nghĩ, nếu từ ban đầu Thượng Quan Anh Xuyên không gây sự vô cớ, không hành hạ đánh đập cô ra nông nỗi này thì có lẽ giờ đây cô ta cũng không phải sống đau khổ như vậy.
u cũng là do cô ta ra tay trước, nhận kết cục như thế cũng không có gì để tiếc nuối.
Chỉ là bị Tống Lãnh Thần trả thù không nương tay mà thôi, nghĩ đến đây Chu Tịnh Sơ lại bất giác rùng mình.
Tối đến.
Đến tận hôm nay Tống Lãnh Thần vẫn không cho Chu Tịnh Sơ động tay vào công việc, mặc dù cô đã bình phục không ít, cô có nói thế nào thì anh cũng quyết từ chối, vậy nên cô cũng chẳng thèm nài xin anh nữa, ngược lại lúc rảnh rỗi thì đành xem phim, đọc sách.
Cô ngồi trên chiếc giường ngủ rộng lớn, lưng tựa vào thành giường, chân duỗi thẳng, hai tay cầm lấy quyển sách và đọc chăm chú.
Lúc này cửa phòng tắm bật mở, Tống Lãnh Thần chậm rãi đi ra, trên tay anh còn cầm theo chiếc khăn màu trắng để lau đi những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc đen của mình.
Khi đã lau khô tóc, anh đặt chiếc khăn lên bàn rồi leo lên giường ôm chầm lấy Chu Tịnh Sơ.
"Anh làm gì vậy?"
"Tịnh Sơ, anh nhịn đủ rồi." Cổ họng người đàn ông phát ra giọng nói trầm thấp, mặt Tống Lãnh Thần cúi sâu vào cổ cô, chốc chốc lại phả vào đó hơi thở nóng rực.
Chu Tịnh Sơ không nhịn được cười, cô biết hai tháng qua anh đã kiềm chế không ít, "Không được, em vẫn còn bị thương chưa khỏi."
"Tịnh Sơ, đừng hành hạ anh như thế mà." Anh đã chịu đựng đủ rồi, giờ này mà nhịn nữa chắc lên chùa tu luôn cho rồi.
Thấy biểu cảm thống khổ đó của Tống Lãnh Thần, cô chỉ muốn cười cho thỏa thích, "Có chừng mực đấy."
"Được, nhất định sẽ chừng mực."
Vừa dứt lời Tống Lãnh Thần đã hôn vào môi cô, trong lúc môi bận hôn, cánh tay cũng bắt đầu di chuyển trên cơ thể mịn màng của cô.
Chẳng mấy chốc quần áo trên người cô đã bị anh cởi sạch, anh vội vàng trút những thứ vướng víu trên người mình ra và vứt xuống sàn nhà.
Tiếng thở dốc của anh vang lên bên tai cô, lại thấy anh nhìn mình chằm chằm, hai má cô bỗng dưng nóng ran.
"Em còn đỏ mặt sao?" Tống Lãnh Thần cười trêu ghẹo.
"Không cho anh nhìn." Chu Tịnh Sơ đưa tay che lấy mắt anh, lại bị anh kéo đi.
"Tịnh Sơ, em rất đẹp."
Lời khen của anh vang lên bên tai cô thật quyến rũ và mụ mị làm sao.
Anh không thể chịu đựng thêm nữa, nơi nào đó đã ngẩng cao đầu, chẳng chần chừ, anh tách chân cô ra và bắt đầu tiến vào nơi tư mật nhạy cảm kia.
"Ưm..." Hai tháng qua không bị anh động vào, bây giờ bỗng dưng bị chạm đến, đúng là có chút không quen.
"Em vẫn như vậy, tuyệt vời làm sao!" Tống Lãnh Thần không ngừng luân động trong cơ thể cô, bàn tay vừa xoa vừa nắn nhũ hoa xinh đẹp.
Khoái cảm mà cô mang đến thật khiến anh sung sướng tột cùng.
"Ưm...!chậm lại một chút...!Thần..." Tống Lãnh Thần quá nhanh, nhanh đến mức cô không thể thích ứng được, anh lúc nào cũng vậy cả, thật biết cách hành hạ người khác!
"Tịnh Sơ, em phải nhớ mãi cảm giác này đấy, nhất là lúc anh đang ở trong em." Trời sinh bản tính thích chiếm hữu, người phụ nữ này đã xác định là của anh!
Chiếc lưỡi đảo quanh một vòng trên bầu ngực căng tròn của cô, lại không ngừng liếm láp nụ hoa đã cứng lên, cũng khiến Chu Tịnh Sơ điên đảo.
Anh há miệng ngậm lấy bầu ngực to tròn kia, lại không ngừng mút mát.
Tiếng nỉ non rên rỉ của Chu Tịnh Sơ cùng với âm thanh phát ra từ miệng của Tống Lãnh Thần kết hợp lại với nhau, thật khiến người nghe phải đỏ mặt một phen!
Tống Lãnh Thần không còn mạnh bạo như lúc trước, giờ đây anh hết sức nhẹ nhàng và phối hợp nhịp nhàng cùng với cô, đưa cô lên đến đỉnh điểm của sự hạnh phúc.
Vì quá lâu không ân ái nên lần này mặc dù đã cùng cô triền miên mấy giờ liền, vậy mà anh vẫn không có ý định dừng lại.
Ngay lúc anh vừa rút ra rồi định tiến vào, Chu Tịnh Sơ đã nhanh chóng ngăn cản ý muốn của anh, "Không được, em mệt rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...