Edit: Ngũ Ngũ
Thượng Vũ đế và Lưu Xuân Lai trời sinh tương khắc, ở thời điểm tạm biệt sau cùng hai người suýt chút nữa đã đánh nhau. Làm Cố Ngạn phải áy náy gật đầu xin lỗi Lưu Xuân Lai, quay về phía Thượng Vũ đế, ôm ngang người vắt lên vai, nhét về trong xe ngựa.
Hơn nửa chặng đường Thượng Vũ đế đều là phát tiết bất mãn đối với Lưu Xuân Lai và Vi Ninh, hắn nhịn thời gian dài như vậy, sắp nhịn đến hỏng rồi. Tuy đã hứa sẽ tin tưởng Cố Ngạn, nhưng thực chất bên trong vẫn là một bình giấm chua bụng dạ hẹp hòi, không phát ra không chịu nổi.
Cố Ngạn đối với chuyện hắn liên miên cằn nhằn đã sớm tập thành thói quen, thỉnh thoảng mỉm cười an ủi hắn, còn lúc Cố Cố ngủ thì ngăn hắn lại một lát.
Thượng Vũ đế đối với nhi tử bảo bối của Cố Ngạn một chút biện pháp đều không có, những người khác có thể tùy ý phàn nàn, nhưng đến Cố Cố hắn cũng không dám nói lung tung.
“Làm như bảo bối không bằng…” Thượng Vũ đế lầm bầm.
“Bệ hạ nói cái gì?”
Thượng Vũ đế liếc qua tiểu hài tử đang dựa vào lòng Cố Ngạn ngủ, “Trẫm mệt rồi, đưa chân của ngươi cho trẫm gối ngủ.”
“Thế nhưng còn Bảo Bảo…”
Thượng Vũ đế day trán, “Trẫm mệt quá, mỏi lưng muốn chết luôn.”
Cố Ngạn bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, lại nhìn Cố Cố, bắt đầu ôm Cố Cố lên, nhẹ tay nhẹ chân mà đặt lên trên đệm.
Vỗ vỗ bắp đùi của mình, “Bệ hạ lớn đầu rồi mà còn…”
Thượng Vũ đế hừ hừ, đắc ý nằm xuống, gối lên đùi của y mà mặt mũi đều tràn ngập ý cười.
===
Đối với Cố Ngạn mà nói, trên thực tế trở về cung cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất y cũng vì đồ đệ nhà mình mà suy nghĩ rất lâu.
Cố Cố so với thái tử điện hạ nhỏ hơn vài tuổi, nghĩ đến tiểu thái tử một mình ở trong cung cô đơn mà trưởng thành hơn mười năm, làm Cố Ngạn trong lòng lại tràn đầy chua xót, khó dằn được mà gấp gáp muốn giới thiệu cho đồ đệ một ‘tiểu đồng bọn.’
Cố Ngạn chân vừa đặt vào hoàng cung, còn không kịp cất hành lý, đã vội vội vàng vàng mang theo Thượng Vũ đế phong trần mệt mỏi và Cố Cố chạy đến Đông Cung.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, sư phó.”
“Điện hạ!” Cố Ngạn muốn cho đồ đệ một cái ôm ấm áp, nên liền đem tiểu thái tử đang cựa quậy ôm vào trong ngực.
Mới mấy tháng đã trưởng thành, vóc dáng cao lớn, biểu lộ ngày càng lão luyện, Cố Ngạn một bên cảm thán một bên lại tràn ngập yêu thương.
“Sư phó!” Tiểu thái tử nhíu mày, hai bên má bị nhào nặn đến đỏ rực.
Cố Ngạn cười tủm tỉm nhìn nó, thu tay lại, đem Cố Cố đang núp ở phía sau kéo lên. Tên tiểu tử này từ khi tiến vào cung trở nên dị thường nhu thuận, không nói được mấy câu, ngay cả làm nũng cũng không, cẩn thận từng li từng tí như một con mèo nhỏ.
“Cố Cố, tới.” Cố Ngạn để cho hai đứa nhỏ mặt đối mặt đứng đấy, “Đây là thái tử ca ca.”
Cố Cố e sợ gật gật đầu, ‘Thái tử ca ca’ trước mặt cơ thể thẳng tắp, y phục đẹp đẽ quý phái, một đám hạ nhân bên cạnh tất cung tất kính, Cố Cố nắm lấy bàn tay của phụ thân, trong lòng lo lắng bồn chồn.
Cố Ngạn cúi đầu nhìn nó, rất nhanh đã siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé: “Điện hạ, đây là nhi tử của sư phó.”
Tiểu thái tử liếc mắt quan sát Cố Cố, lạnh như băng mà phun ra hai chữ: “Con hoang.”
Cố Ngạn trợn to suýt lòi mắt, thái tử điện hạ nói cái gì?
Trong nội tâm của Thượng Vũ đế hò hét! Hoan hô! Không hổ là nhi tử của trẫm! Nói ra tiếng lòng của trẫm!
Cố Cố dường như không có cảm nhận được bầu không khí đang trở nên quỷ dị, hai mắt mở to, non nớt hỏi: “Con hoang là cái gì?”
Cố Ngạn vội vàng bịt hai lỗ tai của nó lại: “Cố Cố không nghe thấy cái gì hết.”
Cố Ngạn trừng mắt nhìn tiểu thái tử, cũng không nỡ nói nặng, bình thường đứa nhỏ này rất có lễ phép, hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu thái tử trong lòng không vui: “Sư phó vừa mới hồi cung, chắc hẳn rất mệt mỏi, chi bằng sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
Bị tiểu thái tử hạ lệnh trục khách, đây cơ hồ là chuyện trước nay chưa từng có, nghĩ đến mấy tháng nay không gặp quả nhiên là lạnh nhạt rồi, Cố Ngạn khó tránh khỏi có chút ủ rũ.
Cố Cố là một tiểu quỷ tinh ranh, kỳ thật Cố Ngạn đã sớm biết rõ. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã sống lang bạc đầu đường xó chợ, nên trưởng thành sớm, nhưng cũng không hoàn toàn mất đi tính ngây thơ của trẻ con. Ít nhất đối với phụ thân chỉ là ra tay cứu nó một lần, cơ hồ là nói gì nghe nấy. Hai chữ ‘con hoang’ đương nhiên nó nghe hiểu được, tin chắc từ nhỏ đã nghe qua không ít lần, hỏi một câu như vậy là vì không muốn để cho phụ thân khó chịu. Cũng không biết nó đây là đã sớm tập thành thói quen hay là không dám phản bác, Cố Ngạn nghĩ như vậy lại có chút đau lòng. Cả hai đều là bảo bối, Cố Ngạn là lần đầu tiên rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Nhưng Cố Ngạn cũng không kịp thương cảm bao lâu, vẫn còn có chuyện quan trọng cần làm hơn, cách thời gian dài như vậy mới trở về, bằng hữu bị nhốt trong thiên lao không biết có ghi hận mình nhiều không.
Cố Ngạn vừa mới bước vào nhà lao, đã nghe thấy âm thanh ngoài dự tính.
“Liên huynh đệ, ngươi thật là không có phúc hậu, lại bịp tiền của đám bọn ta.”
“Tiền tiền tiền, trong đầu ngươi chỉ biết có tiền! Đây là thiên lao! Cất giấu mấy đồng tiền dơ bẩn có ích sao? Chi bằng cho ta, sau này ta ra ngoài rồi, sẽ không quên các ngươi.”
“Liên huynh đệ lời này của ngươi không đúng, ngươi chẳng phải cũng bị giam ở chỗ này ư, nơi này là đại lao đó, đã vô rồi thì đừng nghĩ đi ra ngoài, bước ra lần nữa chính là chặt đầu đấy.”
“Phi! Miệng xúi quẩy. Nói cho ngươi biết, quý nhân của ta ngay cả Hoàng thượng cũng không dám động vào, nếu y muốn tới lãnh người ra bên trên cũng không dám nói nhiều một câu!” Nói đến đây Thanh Liên tựa hồ đã tức giận, “Chỉ là tên quý nhân kia vừa ngốc lại vừa nát, đã biết không có bản lãnh gì lại còn chạy loạn, hiện tại thì tốt rồi, làm ta cùng Vũ Nhất bị giam trong đại lao bẩn thỉu tối tăm, thật sự là tức chết ta.”
Cố Ngạn nghe Thanh Liên nói xấu mình như vậy, lại xuất hiện cảm giác thân thiết, y khẽ cười, vận dụng khinh công, không mang theo một tiếng bước chân, phi đến nơi phát ra tiếng mắng, chợt giống như con nhện khẽ khàng đến nhà giam Thanh Liên, quát to một tiếng: “Liên Liên!”
“Ah!” Liên Liên bị giật mình, ngã mông xuống đất.
Cố Ngạn đút đầu vô giữa hai song sắt, cười lộ ra hàm răng trắng sáng với hắn: “Liên Liên, ta tới cứu ngươi nè.”
Thanh Liên ngây ngốc ngồi dưới đất một lát, mắt mở to nhìn y, sau nửa ngày cũng không kịp phản ứng, muốn mở miệng mắng to, nhưng tiếng mắng còn chưa thoát ra thì hốc mắt đã ướt.
“Tên khốn Cố Ngạn… Ngươi trở về lúc nào… Ngươi sao không chết luôn đi… Ô ô, ngươi sao lại gầy…”
Cố Ngạn bị phản ứng của Thanh Liên dọa sợ, cuống quít mở khóa.
“Liên Liên, ngươi đừng khóc…” Cố Ngạn tay chân luống cuống nhìn hắn đang ngồi khóc dưới đất, đi vòng quanh tại chỗ, “Bệ hạ nói ta mập lên, không có ốm.”
Thanh Liên không để ý tới y, còn đắm chìm trong bi thương.
“Thuộc hạ ra mắt công tử.” Vũ Nhất có chút nhìn không nổi nữa.
“Ah, là Vũ Nhất,” Cố Ngạn khó xử mà quay đầu, “Đừng quỳ nữa, ngươi xem Liên Liên nên làm sao bây giờ?”
“Công tử, để thuộc hạ.”
“Liên nhi.”
“Hả?” Thanh Liên hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu.
“Vừa rồi ta thua tiền Vương Tam, hắn kêu ta đưa tiền, nhưng ta lấy tiền ở đâu đây, hắn nói là đơn giản ta chỉ cần đưa tín vật của ngươi cho hắn.”
Thanh Liên lệ quang trong mắt lóe lên, lập tức trở nên hung ác lăng lệ, nào có giọt nước mắt nào, ‘Đùng’ cái nhảy lên, đút đầu vô song sắt, hướng về phía đối diện hô: “Vương Tam! Ngươi còn nợ ta năm mươi lượng đây này! Lá gan ngươi cũng lớn quá ha, dám khi dễ lên đầu Vũ Nhất!”
Cố Ngạn nhìn Thanh Liên lật mặt như sách, cười cười, thân mật mà gọi hắn: “Thực xin lỗi, để ngươi và Vũ Nhất phải chịu khổ.”
Thanh Liên nghe y nói như vậy, cũng không nháo nữa, quay người đến gần, nhéo nhéo cánh tay của y, hình như đúng là mập lên một chút.
Thanh Liên nở nụ cười đáng quý về phía y: “Không khổ, có nhiều thời gian ở cùng một chỗ với Vũ Nhất như vậy, ta rất vui vẻ.”
Cố Ngạn dang hai tay ra ôm hắn: “Ừm, ta mang bọn ngươi ra ngoài.”
Có chìa khóa Cố Ngạn mang đến, phu phu Thanh Liên Vũ Nhất tựa như đang đi ra cửa nhà mình, nghênh ngang ‘Ra ngoài là chém đầu’.
Thanh Liên như một con khổng tước cao ngạo đứng bên cạnh Cố Ngạn, hướng mọi người cao giọng khoe khoang: “Thấy chưa? Đây chính là quý nhân mà ta nói. Các vị huynh đệ, không hẹn gặp lại!”
Bỏ qua âm thanh ồn ào sau lưng, Thanh Liên ưỡn ngực ngẩng đầu, đem lịch sử bị giam ở thiên lao đen tối triệt để quên đi.
Vừa ra khỏi đại lao chưa bao lâu, Thanh Liên nhìn ra được Cố Ngạn có chút u buồn, tên này làm sao có thể qua mặt được hắn, Thanh Liên cười thầm, dụ dỗ hảo bằng hữu nói ra tâm tư trong lòng: “Ơ, tiểu bảo bối Cố Ngạn sao lại cau mày như một ông lão vậy? Có khó khăn gì cứ nói với ta.”
Cố Ngạn liếc hắn một cái: “Liên Liên ngươi một thân thổ phỉ.”
Thanh Liên chẳng thèm quan tâm, ở trong thiên lao một lần, còn có thể là Thanh Liên thanh thanh cao cao nữa sao.
“Ta có nhi tử.” Cố Ngạn nói ra một câu kinh người.
“Ngươi, ngươi rõ ràng là lưng mang bệ hạ mà còn cùng nữ nhân sinh nhi tử! Nhìn không ra nha, ngươi là loại người thay đổi thất thường như vậy.” Thanh Liên kinh hãi, lui về sau nửa bước, “Đứng cách xa ta một chút, ta không cùng loại người như ngươi kết giao.”
Cố Ngạn dở khóc dở cười: “Không phải, ngươi hãy nghe ta giải thích.”
“Ta không nghe ta không nghe! Ngươi nói cái gì ta đều không nghe!”
“…” Cố Ngạn tủi thân mà nhìn qua hắn, “Liên Liên, ngươi đừng đùa nữa.”
“Được rồi…”
“Bảo bảo không phải do ta sinh, ta đã cứu nó, nên nó nhận ta làm phụ thân.”
Thanh Liên nhíu mày lại: “Tiểu hài tử này không đơn giản nha.”
Cố Ngạn gật đầu: “Cố Cố trưởng thành tương đối sớm, nhưng cũng rất đáng thương.”
Thanh Liên liếc mắt, biết rõ y tình cảm tràn lan: “Bệ hạ không cho ngươi nuôi?”
“Bệ hạ cho đấy, chỉ là thái tử điện hạ…” Cố Ngạn gãi đầu, bộ dáng khó xử, “Thái tử điện hạ không thích Cố Cố.”
“Ngươi từ đâu biết được?”
“Ta mang Cố Cố đi gặp điện hạ, vừa giới thiệu với điện hạ xong, điện hạ liền mắng Cố Cố… Là… Con hoang.”
Thanh Liên ‘Phốc’ cười ra tiếng: “Ngươi nói cái thằng nhóc tiểu thái tử cứng nhắc chết bằm kia?”
“Kỳ thật điện hạ cũng không có chết bằm như vậy…”
Thanh Liên trong lòng đã hiểu, cái này chẳng phải là tiểu hài tử sợ bị đoạt phụ mẫu, nên ghen sao. Hắn liếc mắt nhìn Cố Ngạn, ở đâu ra mà có duyên với hài tử như vậy chứ.
“Liên Liên ngươi làm gì mà nhìn chằm chằm ta như vậy?”
“Thật là đồ ngốc.”
Cố Ngạn đối với Thanh Liên hiện tại luôn mắng chửi người rất bất mãn, lầm bầm: “Sau này không bao giờ cho ngươi vào thiên lao nữa.”
Thanh Liên mỉm cười: “Không đùa với ngươi nữa, nói cho ngươi biết, đối phó với loại hài tử này ta có biện pháp rất hay. Dẫn ta đi gặp nó, cam đoan lập tức giải quết được.”
“Thật sự?” Cố Ngạn đối với thủ đoạn cố ý làm Thượng Vũ đế nổi ghen của Thanh Liên khi đó trong lòng còn sợ hãi.
Thanh Liên trừng hắn: “Khi ta còn bé xung quanh toàn là những tiểu hài tử xấu xa, điện hạ thì ta không dám đụng tới, nhưng tiểu hài tử tinh ranh mà ngươi nhặt được chẳng lẽ ta còn không có biện pháp!”
“Ngươi đừng nói Bảo bảo như vậy.”
“Được được, ngươi bao che khuyết điểm. Ta hỏi ngươi, bảo bối Cố Cố nhà ngươi là một hài tử như thế nào?”
Cố Ngạn nghĩ nghĩ, nói: “Cố Cố thoạt nhìn nhỏ hơn so với tuổi, rất biết điều, cơ hồ cái gì cũng hiểu, ngoại trừ ta ra đối với ai cũng có phòng bị, ừm… Đối với bệ hạ cũng không thân cận.”
Thanh Liên phát hiện ra manh mối này, liền hỏi: “Nó đã làm cái gì?”
Cố Ngạn có chút xấu hổ: “Lừa gạt bệ hạ không cho ta hồi cung, lần kia ta cũng rất tức giận với nó.”
Vẻ mặt Thanh Liên ‘Ta còn không biết ngươi sao’: “Loại hài tử này nên dạy cho một bài học.”
Cố Ngạn gãi đầu: “Thật ra ta cũng không muốn nhìn thấy nó thành thục như vậy.”
Thanh Liên cười xấu xa vỗ vỗ vai y: “Ngươi không nỡ dạy, ta đến. Còn nhỏ mà suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, khóc một trận thì tốt rồi.”
===
Nói là làm liền, vừa ra đại lao nên nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Thanh Liên giục Cố Ngạn mau chóng dẫn hắn đi gặp hài tử đó, thuận tiện đùa giỡn nó một phen.
Cố Ngạn dặn đi dặn lại là không cho phép Thanh Liên làm quá lên, cuối cùng Thanh Liên cảm thấy phiền muốn chết, trực tiếp đuổi y lên nóc xe.
Lấy cớ dẫn nó xuất cung đi chơi, Thanh Liên lẻn vào cung Tam Lý, giả dạng như đầy tớ liền thập phần đơn giản lừa Cố Cố lên xe ngựa, mới vừa lên xe Thanh Liên đã bắt đầu đặt câu hỏi với Cố Cố.
“Ngươi tên Cố Cố đúng không? Ta là Thanh Liên.”
“Chào Liên thúc thúc.”
Thanh Liên gõ đầu nó một cái: “Kêu bậy!”
Cố Cố sờ ra được manh mối, khôn khéo gọi: “Ca ca.”
Cố Cố có chút hưng phấn mà nhìn về phía Thanh Liên: “Ca ca, chúng ta định đi đâu?”
Thanh Liên mỉm cười thần bí: “Ngươi muốn đi đâu? Về sau không có người quản ngươi nữa, ngươi muốn đi nơi nào đều được.”
Cố Cố chớp mắt nhìn: “Ca ca ngươi nói cái gì?”
“Cố Ngạn muốn để ngươi rời đi, tội cho ngươi rồi.” Thanh Liên có chút hả hê mà nhìn nó.
Cố Cố không tin hắn chút nào, ngây thơ mà nhìn qua hắn bộ dáng tựa như đang lắng nghe, nhưng rõ ràng là không coi Thanh Liên vào đâu.
“Vậy mà lại không tin ta? Ngươi xem đây là cái gì?” Thanh Liên hừ nhẹ, dương dương đắc ý mà mang ra một đồ vật.
“Túi gấm của phụ thân!” Cố Cố kinh hô.
“Không có tín vật của Cố Ngạn ta có thể ra khỏi thành sao?” Thanh Liên lộ ra nụ cười lạnh, “Nói cho ngươi biết nha, mạng của Cố Ngạn không còn giữ được bao lâu, ngươi xem ngươi đứa nhỏ này, ai nuôi ngươi cũng đều mất mạng.”
“Ngươi nói bậy, không cho phép ngươi nguyền rủa phụ thân.” Cố Cố nghe hắn nói liền tức giận.
“Ngươi cho rằng ngươi thật sự là một bảo bối? Ngươi biết rõ bây giờ ngươi đang ở nơi nào không?”
Cố Cố bĩu môi trầm mặc, nó đương nhiên biết rõ đó là hoàng cung.
“Cố Ngạn thời gian không còn nhiều lắm, Hoàng thượng lại không chào đón ngươi, vì vậy đem ngươi phó thác cho ta, ngươi xem cái xe ngựa này đi đã được nửa canh giờ, nếu đặt ở bình thường thì phụ thân của ngươi không phải đã sớm đi tìm ngươi rồi đi.”
Cố Cố vụng trộm liếc nhìn cảnh sắc ngoài xe, quả nhiên là càng ngày càng hoang vu, khuôn mặt nhỏ nhắn ‘Vù’ một cái trắng bệch.
Thanh Liên ở bên cạnh cười nham hiểm, thêm mắm dặm muối nói: “Cố Ngạn coi như có chút lương tâm, thả ngươi để lưu lại cho ngươi một đường sống, kỳ thật ngươi tiểu gia hỏa này, cho dù giết rồi ném đến bãi thây ma cũng sẽ không có ai phát hiện.”
“Oa…” Cố Cố bị dọa run lên, trong mắt nhất thời tràn ngập nước mắt.
“Cố Ngạn nhắn nhủ với ta mang ngươi cho một nhà tốt nuôi, bất quá ta xem ngươi như là làm người ta không thể bớt lo được, y cũng thật là ngốc, đã để ngươi rơi vào trong tay ta, chi bằng phụ tử các ngươi ở bên dưới đoàn tụ đi nha.”
“Oa…” Cố Cố vốn là run rẩy bờ môi, sau đó rốt cuộc không chịu được nữa, lớn tiếng khóc: “Oa oa! … Oa oa! Đáng ghét! Ta ghét ngươi! Không được nói bậy về phụ thân nữa! Phụ thân sẽ không vứt bỏ Cố Cố… Cố Cố hứa sẽ ngoan hơn… Không nghịch ngợm nữa… Không bao giờ làm ồn nữa… Oa oa… Xin lỗi phụ thân…”
“Ghét ta cũng vô dụng, phụ thân của ngươi không còn nữa!” Thanh Liên bắt nạt đến vui vẻ.
“Oa oa! Phụ thân cứu con, Xuân Xuân cứu ta…” Cố Cố khóc càng lớn.
“Phụ thân ngươi cũng chán ghét ngươi.” Thanh Liên khoanh tay, muốn kích động tiểu hài tử hơn nữa.
“Oa oa! Ngươi gạt người!”
Cố Cố xông lên muốn đánh nhau với hắn, Thanh Liên bị nó nện cho một quyền, thoạt nhìn gầy như vậy, nhưng khí lực lại không nhỏ, Thanh Liên thiếu chút nữa đau đến kêu ra tiếng, trói hai tay nó lại, giận dữ nói: “Ngươi còn dám đánh ta, Cố Ngạn chính là chán ghét loại tiểu hài tử không có giáo dưỡng như ngươi!”
Cố Cố sâu sắc có cảm giác bị phụ thân nó thương nhất bỏ rơi, còn bị người xấu ‘Đánh chửi’, vừa thương tâm vừa sợ hãi, vô luận Thanh Liên nói cái gì cũng đều khóc đến liệt tâm liệt phế, không có dấu hiệu ngừng lại.
Nhìn tiểu hài tử khóc không ngừng, Thanh Liên thấy có chút quá mức rồi, bất đắc dĩ nói: “Đừng khóc nữa, làm nhức tai ta quá. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, phụ thân của ngươi vẫn sẽ thương ngươi thôi.”
“Oa oa oa oa!”
“Nè, chọc ngươi chơi thôi, phụ thân của ngươi vẫn còn sống, nín khóc đi ta sẽ đưa ngươi trở về.”
“Oa oa oa oa!”
“Thật đúng là không biết tốt xấu, ngươi thử khóc một tiếng nữa cho ta xem?!”
“…”
Cố Ngạn ở trên nóc xe nghe được đau lòng muốn chết, Cố Cố thật sự bị Thanh Liên dọa cho phát khóc, không phải là vì khi dễ Lưu Xuân Lai cũng không phải là vì tranh thủ tình thương của y. Cố Ngạn một bên đau lòng, một bên như trút được gánh nặng, vì việc Cố Cố có thể khóc rống lên như một tiểu hài tử bình thường làm cho y hết sức vui mừng.
Y hung hăng đạp xuống nóc xe, ra hiệu Thanh Liên có thể ngừng lại được rồi, tuy rằng sau đó tiêu hao thật lớn công phu mới có thể dỗ được tiểu hài tử, nhưng lúc này trong lòng của y vẫn là tràn ngập khâm phục.
Thanh Liên quả nhiên là người lợi hại nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...