Sủng Thượng Quân Hạ



Edit: Ngũ Ngũ

14jpg

​Cái gọi là mất mặt đến tận nhà có lẽ là loại cảm giác này. Rõ ràng khi thấy Cố Ngạn múa, Thanh Liên đã có cảm giác xấu hổ đến muốn đào một khe đất mà chui xuống.

​Trong nháy mắt kết thúc, Thanh Liên đột nhiên cảm thấy hắn nhất quyết không muốn phân cao thấp với Cố Ngạn nữa rồi.

​Cố Ngạn nhìn quanh bốn phía, đợi hồi lâu vẫn không có người hưởng ứng lại màn biểu diễn của hắn, hắn không thể không tự mở miệng: “Cái kia…”

​“Không cần nói nữa…” Thanh Liên đã quên sự tồn tại của Thượng Vũ đế, trực tiếp cắt ngang lời Cố Ngạn, dùng âm thanh run rẩy nói: “Cố công tử tài múa tuyệt thế… Thanh Liên cam lòng nhận thua… Thanh Liên xin được cáo lui trước…”

​Đến hành lễ Thanh Liên cũng quên, vội vàng rời khỏi đó, lại thấy Cố Ngạn liếc hắn sợ hắn nhịn không được mà hành hung Cố Ngạn trước mặt hoàng thượng.

​Thượng Vũ đế không hổ là tình nhân của Cố Ngạn, đã sớm luyện được một thân thủy hỏa bất xâm, hắn ho nhẹ một tiếng, nói hai câu tổng kết: “Thanh Liên đã nhận thua, như vậy lần so vũ này người chiến thắng chính là… Chính là…”

​Kỳ thật chính hoàng đế cũng không nói nên lời: “Chính là Cố Ngạn!”

​Cố Ngạn cũng không phải coi trọng kết quả này, ngược lại cảm thấy mình chiến thắng là do may mắn, Cố Ngạn khiêm tốn nói: “Thanh Liên múa tốt hơn nhiều so với ta, chúng ta nhiều lắm coi như là hòa nhau.”

​“…” Không có người muốn nói tiếp.

​Trận so vũ ngay lúc Cố Ngạn nghĩ mình may mắn chiến thắng mà trôi qua nhưu thế, vốn tưởng rằng sau cuộc tranh tài này Thanh Liên sẽ tạm thời tránh mặt Cố Ngạn, không ngờ Thanh Liên đến cung Tam Lý càng ngày càng nhiều, tâm tư Thanh Liên làm cho người khác chẳng thể đoán nổi, mỗi lần tới đều nghĩ ra trò mới, hai người cũng như thế mà càng ngày càng thân.


​Sau trận đấu đó Thượng vũ đế đã gỡ bỏ cảnh giác đối với Thanh Liên, ở trong mắt hắn, vị tiểu bằng hữu này có thể không bị nam sủng nhà mình tức chết thì đã là may mắn rồi, nếu hắn còn muốn phát sinh chút gì đó với Cố Ngạn, vậy là hắn tuyệt đối không muốn sống rồi.

​Thượng Vũ đế với Cố Ngạn có đôi khi sẽ bàn luận đến Thanh Liên, cuộc đối thoại luôn xoay quanh vấn đề tìm nhà để gả Thanh Liên.

​“Bệ hạ, Thanh Liên là ai dẫn vào cung?”

​“Chính là cái tên Trần Công không đứng đắn kia.”

​Cố Ngạn lắc đầu: “Trần Công không thích hợp, có thê có thiếp, Thanh Liên gả qua sẽ chịu ủy khuất.”

​“Ngươi đừng ghép loạn uyên ương, Thanh Liên thế nhưng một lòng một dạ với trẫm đấy.”Thượng Vũ đế có chút bất mãn, nhẹ giọng nói thầm, “Ngươi không thể ăn dấm chua chút sao…”

​Cố Ngạn tàn khốc mà vạch trần hắn: “Thanh Liên một chút cũng không thích bệ hạ.”

​Thượng Vũ đế cắn răng: “Trẫm cũng không thèm hắn thích.”

​Cố Ngạn nghiêng đầu suy nghĩ: “Phải tìm người không vướng bận, không thể là quan lớn được, phải lãnh khốc một chút, Thanh Liên thích bị ngược…”

​Thượng Vũ đế bẻ khớp tay: “Lý đại học sĩ quá già rồi,Vương ái khanh thì rất đào hoa, Tào thượng thư tướng mạo thật sự rất xấu, Triệu tướng quân quanh năm ở biên cương, tiểu Đa tử lại là thái giám…”

​Máu huyết của tiểu Đa tử toàn thân run lên.

​Trong đầu Cố Ngạn đột nhiên linh quang lóe lên, hai mắt phát sáng: “Bệ hạ cảm thấy Vũ Nhất thế nào?”


​Thượng Vũ đế vẻ mặt vui mừng: “Vũ Nhất không tệ, trẫm cảm thấy tương đối phù hợp.”

​Thượng Vũ đế cao giọng nói: “Vũ Nhất, xuống đây.”

​Vũ Nhất từ trên xà nhà nhảy xuống, quỳ gối trước mặt Thượng Vũ đế, một giọt mồ hôi lạnh không khống chế được mà rơi trên mặt đất.

​Thượng Vũ đế làm ông mối rất hưng phấn: “Ngự tiền thị vệ Vũ Nhất tiếp chỉ.”

​Bờ môi Vũ Nhất thoáng run rẩy: “Vâng.”

​“Trẫm gả Thanh Liên cho ngươi, mùng một tháng sau thành hôn, ngươi có ý kiến gì không?”

​Tay Vũ Nhất đang phát run, sau cùng nhịn không được mà hướng mắt cầu cứu đến chủ tử nhà hắn.

​Cố Ngạn đón nhận ánh mắt của Vũ Nhất, lôi kéo Thượng Vũ đế: “Bệ hạ, hai người bọn họ còn chưa từng tiếp xúc, tháng sau thành hôn là quá mức gấp gáp.”

​Thượng Vũ đế cau mày, cảm thấy nếu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra có chút mất hoàng uy.

​“Bệ hạ, hiện tại không có người ngoài, thu hồi lại sẽ không ai biết.”

​“Được rồi.” Thượng Vũ đế thỏa hiệp.

​Vũ Nhất nhẹ thở phào.


​ “Bất quá việc hôn sự không thể hủy bỏ, trong khoảng thời gian này ngươi với Thanh Liên nên bồi dưỡng tình cảm nhiều lên.” Thượng Vũ đế vẫn cảm thấy chọn Vũ Nhất người này không thể chê vào đâu được, trực tiếp hạ lệnh: “Trẫm muốn nhìn thấy kết quả.”

​“Vâng…”

​Cố Ngạn nhìn thoáng bóng lưng cường tráng có chút khom xuống của Vũ Nhất, nói với Thượng Vũ đế: “Bệ hạ, hai người bọn họ thực xứng đôi.”

​Thượng Vũ đế đồng ý: “Đúng vậy.”

​====

​Đáng thương cho cành liễu Thanh Liên vẫn chưa biết mình cứ như vậy bị hai cái tên vô lại quyết định nửa đời sau, hắn chỉ phát hiện gần đây có một nam nhân mạc danh kỳ diệu theo chân hắn.

​Mặt Thanh Liên lớn cỡ bàn tay, môi bóng như mỡ, đôi mắt phượng rất câu dẫn người khác, hơn nữa tài múa giống như hạc giữa bầy gà, trước kia số thiếu gia công tử theo đuổi hắn có thể xếp thành hàng dài bên ngoài rạp hát, cho nên loại nam nhân theo phía sau mông này Thanh Liên căn bản không để vào mắt.

​Nhưng không để vào mắt cũng không có nghĩa là Thanh Liên không để ý, hắn chuyên môn chạy tới cung Tam Lý khoe chuyện này với Cố Ngạn, Cố Ngạn giả vờ kinh ngạc với hiếu kỳ lắm, thẳng thừng giật dây Thanh Liên đi quyến rũ Vũ Nhất.

​Tiểu tử Vũ Nhất này Cố Ngạn thật sự rất yêu thích, điển hình là dạng nam nhân cường tráng cao lớn, toàn thân phát ra dương cương chí khí. Ngoại trừ có chút thẳng thắn, đầu óc cũng không đến nỗi ngốc, xem như trăm người có một. Cố Ngạn cảm thấy Thanh Liên tâm địa thật sự rất gian xảo, vừa vặn kết hợp với Vũ Nhất thẳng thắn như vậy, quả thật là đã hoàn mỹ lại càng hoàn mỹ.

​Nói đến Vũ Nhất phải kể đến tình huống giữa hắn với Cố Ngạn, Vũ Nhất tiến cung lúc tuổi còn nhỏ, lúc ấy hắn là đứa nhỏ ngốc cái gì cũng không biết, may mắn được Cố Ngạn cứu một mạng từ trong tay lão thái giám ỷ thế hiếp người về, từ đó về sau nhận làm chủ tử, trung thành như một. Lại nói Vũ Nhất hiện tại thân phận là tổng quản thị vệ, tuy không đến nỗi dưới một người trên vạn người nhưng cũng miễn cưỡng có được thế lực nhất nhì trong cung, nhưng tên này trung thành với Cố Ngạn hết thuốc chữa, trên thế gian này đoán chừng chỉ có Vũ Nhất mới xem Cố Ngạn như thần mà cung kính, Cố Ngạn nói đông hắn không dám đi tây, Cố Ngạn kêu hắn thân cận Thanh Liên, hắn không dám rời Thanh Liên nửa bước.

​Lúc trước Vũ Nhất không biết Thanh Liên là ai hết, sau khi ngơ ngác bị Thượng Vũ đế ban hôn, người hán tử này giống như bước lên một con đường hắc ám dài đằng đẵng.

​Vũ Nhất cũng chỉ là một tiểu tử huyết khí cương dương ngây ngốc trong cung mười năm, trong cung có lệnh cấm thị vệ với cung nữ qua lại với nhau để tránh rối loạn hậu cung, cho nên từ khi ánh mắt phải đặt ở trên người nam nhân kia, những cung nữ đi tới đi lui hắn đều có chút không đứng đắn mà liếc qua.

​Trong suy nghĩ của Vũ Nhất, Cố Ngạn là người tốt nhất trong hậu cung, không chỉ đẹp mắt, mà còn kinh thái tuyệt diễm thiên hạ vô song (đây đều là Vũ Nhất tự mình ý dâm). Nhưng chủ nhân là người của hoàng thượng, huống hồ chủ nhân là một nam nhân cường đại như vậy, bị mình đặt ở… Được rồi, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Vũ Nhất tự táng cho mình một bạt tay.

​Thanh Liên nghe được một tiếng ‘Ba’ thanh thúy, âm thầm cười trộm, tên nam nhân đằng sau lại làm trò quỷ gì nữa rồi. Thanh Liên nghĩ đến biểu lộ không dám tin của Cố Ngạn, quyết định chủ động xuất kích, một lần hành động bắt được nam nhân này, muốn ở trước mặt Cố Ngạn diễu võ dương oai một phen.

​“Này, ngươi là ai?” Thanh Liên đến gần Vũ Nhất, khiêu mi hỏi.


​“Tại hạ là… Ách…” Vũ Nhất ngây ngẩn cả người. Trước giờ vẫn luôn đi theo từ xa nên chưa bao giờ cẩn thận quan sát người trước mắt này, hôm nay Thanh Liên cách hắn chỉ một gang tay, cơ hồ gần như ngã vào ngực hắn, Vũ Nhất không khống chế được mà nghẹn lời, sao, tại sao có người có thể đẹp như vậy!

​ Thanh Liên nhíu mày, cái tên ngốc này, trong nội cung kẻ đần đã đủ nhiều rồi, Thanh Liên ác độc nói: “Ngươi câm sao?”

​“Tại, tại hạ…” Trong nháy mắt Vũ Nhất cảm thấy huyết khí dâng lên, một loại cảm giác hắn chưa bao giờ nhận thức qua khiến hắn hưng phấn đến choáng váng, vị này giống như một hán tử bị kinh động đem hai mươi mấy năm kìm nén ném lên chín tầng mây, hắn đè một bên vai của Thanh Liên lại, nói năng lộn xộn, “Liên, Liên công tử.”

​Thanh Liên chớp mắt: “Ngươi biết ta?”

​“Liên, Liên công tử còn nhớ rõ mười năm trước có một đoạn kí ức với ta?” Giống như Cố Ngạn lúc phấn khích là sẽ nói năng lộn xộn.

​Thanh Liên lục lọi trong lòng, đột nhiên kích động nói: “Ngươi, ngươi là cái kia!…”

​“Đúng! Chính là ta!”

​“Là cái đầu của ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai!”Thanh Liên lễ độ nho nhã một đi không trở lại.

​Mặt Vũ Nhất đỏ lên: “Ta, ta là Vũ Nhất.”

​“Chức quan trong cung?”

​“Ngự tiền thị vệ…”

​“Ha ha.”

​“Tổng thống lĩnh.”

​Thanh Liên hai mắt sáng ngời, mỉm cười nói, “Vũ công tử, có thể nguyện ý cùng Thanh Liên kết giao bằng hữu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui