Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Bà lão phì cười 

“cô nương không tháo được đâu, một khi nó tìm được chủ nhân của nó thì sẽ vĩnh viễn không tháo được, đến khi cô nương tìm được cặp đôi còn lại của nó thì khi ấy cô nương có thể tự tháo” chỉ là có thêm một điều nữa nhưng bà lão giấu không nói.

“Cặp đôi còn lại? Có nghĩa là một người khác đang giữ cái còn lại phải không? Là nam hay nữ?”

“Cái còn lại khắc hình long, bà chỉ biết có như thế, còn là nam hay nữ giữ thì bà không biết”

“Nhưng không tháo được sao trả cho bà bà đây?”

“Không cần, cô nương cứ giữ lấy, không cần đưa tiền. Bà sống trên đời lâu như vậy bây giờ gặp được chủ nhân chiếc vòng này là bà mãn nguyện rồi!”

“Không được! Hay là như vậy, sau này con sẽ trả cho bà sau, cứ quyết định vậy nha.” 

Nói xong nàng vọt đi mất để bà lão khỏi đổi ý. Cũng tại Khinh Duật Phàm, hắn không có mang ngân lượng làm nàng cũng chẳng lấy được đồng nào để bây giờ không có tiền trả, nhắc tới hắn mới nhớ, chắc chắn giờ này hắn đã biết nàng bỏ trốn, ẹc, chắc giận lắm đây.


Đi được một đoạn, Nam Yên liền thấy bóng dáng quen thuộc, chính là hắn “không xong” trốn thôi!

Ể nhưng mà sao nàng phải trốn chứ! Hắn đâu có nhận ra nàng đâu. Nói thì nói như vậy nhưng Nam Yên vẫn có ý tránh mặt hắn.

Khinh Duật Phàm từ xa đã thấy nàng rồi, trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc! 

Mỹ nữ hắn thấy qua nhiều dạng rồi, nhưng nàng vẫn đẹp nhất, nhưng sau đó kinh ngạc  cũng biến mất, hắn phải tìm Yên nhi đã.

“Công tử, ngài là đang tìm người? Có thể ta sẽ biết đó!” lên tiếng đó là Dương Nghê, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ, nàng vừa thấy Khinh Duật Phàm liền ái mộ nên tranh thủ qua bắt chuyện 

“Công tử, có thể nói cho ta biết không? Ta biết rất nhiều người ở đây, có thể ta sẽ giúp được cho công tử.”

Hắn liếc nàng một cái rồi nói “Cô nương, không cần, ta là đang tìm người ở ngoài thành”

Mỹ nam lạnh lùng thế này, ta thật thích á. Dương Nghê không bỏ cuộc, đi được vài bước gọi 

“Công tử” thì đột nhiên ngã trên người hắn, làm hắn dang tay ra đỡ

“Cô nương, không sao chứ?”

Một màn này lọt vào mắt Nam Yên, nàng vô cùng tức giận 

“Đáng chết! Dám ra ngoài dụ dỗ con gái nhà khác, Khinh Duật Phàm ngươi được lắm!”

Mặt khác, Khinh Duật Phàm đã đỡ Dương Nghê đứng lên, Dương Nghê nằm trong lòng hắn thỏa mãn được một chút thì không nỡ đứng, vẻ mặt thẹn thùng, dịu dàng cất tiếng

“Cảm ơn công tử đã đỡ ta, để bày tỏ sự cảm ơn, ta mời công tử về Dương gia nghỉ ngơi”


“Cô nương không cần khách sáo, ta…”

“Khinh Duật Phàm, ngươi được lắm, dám dụ dỗ con gái nhà lành?” Đã bị cơn giận che mắt nên Nam Yên căn bản đã quên mất là nàng đang trốn ai.

Đoàn người đi theo hắn ngây người, nhớ một lúc mới nghĩ ra đó chính là tên của hoàng thượng. Nghe thấy lần đầu tiên có người gọi đầy đủ tên của hoàng thượng thì tái xanh mặt, thiên ơi, lại còn là tuyệt sắc mỹ nữ nữa chứ!

Khinh Duật Phàm khinh ngạc nhìn người con gái đứng trước mặt hắn đang giận giữ mắng hắn

“Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?” hắn thấp giọng hỏi, giọng nói lộ ra tia chết chóc. 

“Thì là ngươi đó Khinh Duật… á” nguy rồi, sao nàng có thể gọi tên hắn

“À, công tử, thật ngại quá, ta gọi nhầm người. Tướng công ta giấu ta ngoại tình, ta đang trên đường thì gặp công tử tướng mạo rất giống tướng công nên gọi nhầm” nàng cố nặn ra hai giọt nước mắt 

“Ta rất đau khổ, huhu, công tử không phiền chứ, vậy ta xin phép” nàng quay đầu định chạy, ai ngờ bị hắn gọi lại

“Cô nương, xin dừng bước. Xin hỏi tướng công cô nương tên gì?” không thể nào có chuyện tên trùng được, Khinh quốc này ai còn dám đặt tên giống hắn cơ chứ?

“A, là… là…” chết rồi, nàng đang giãy dụa trong lòng thì vội hét lên 


“aaa, nhìn kìa” 

nàng chỉ tay lên trên trời, tất cả ánh mắt đều nhìn theo tay nàng, nhân cơ hội đó Nam Yên chạy khỏi đó.

“Hừ, trốn rồi, thật tinh ranh mà” có thể khiến hắn thấy hứng thú, nàng là người thứ hai. Hắn căn bản không tin những lời nàng nói là sự thật, nàng diễn rất giỏi nhưng đôi mắt đó không thoát khỏi mắt hắn. Rất giống Yên nhi, đều bị hắn nhìn thấu. Nhưng nàng là ai? Sao lại biết hắn tên gì? Nàng có biết hắn là hoàng đế không? Bởi vì tên hắn chỉ có những người bên cạnh hắn mới biết thôi.

“Tìm cô nương đó” biết được tên hắn thì chắc chắn nàng là người quen biết hắn, mà rõ ràng hơn nàng là người trong cung.

“Dạ” 5 hắc y nhân nghe mệnh lệnh làm việc, thầm khen ngợi cô nương kia, nàng rất to gan.

“Bẩm thiếu gia, trời đã chập tối, việc tìm kiếm hãy để cho bọn nô tài, mời thiếu gia về khách điếm nghỉ ngơi” Từ Ân không nhắc nhở hắn, hắn cũng sớm quên mất nãy giờ đi tìm ai, không ngờ một cô gái cũng làm hắn quên mất sủng thú của hắn.

“Công tử?” Dương Nghê nãy giờ bị bỏ quên, bây giờ mới lên tiếng “Công tử có đồng ý không?”

“Cô nương, ta còn có việc, xin cáo từ!” Rất thẳng thừng cự tuyệt, phất tay áo tiêu sái mà rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận