Cự điểu bay đến đầu tường thành.
Nam nhân liền đưa tay về phía trước, mở ra một cái vòng tròn màu đỏ có kích thước to bằng cự điểu.
Nó nhanh chóng bay vào đó, sau đó nam nhân đóng vòng cổng lại rồi rơi xuống tường thành.
Rầm.
Nam nhân đáp đất, một gối khụy thấp xuống nền khoét ra một cái lõm nhỏ.
Hắn vắt trường đao ra sau lưng, thong thả đi về một lầu các bằng đá được xây ngay trên tường thành, vừa đi, vừa nhìn những người lính đang đứng canh trên đó.
Bọn họ thấy hắn nhìn thì mặc kệ, mặt, mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm về phía xa xa ngoài kia.
Đi được một đoạn, lúc này chợt có một người lính dường như không chịu nổi ánh nhìn của nam nhân hay nguyên do nào khác.
Anh ta chợt quay lại, cúi chào nam nhân một cái:
"Chào đại nhân".
Những người lính canh gần đó thầm hô một tiếng ‘xong’.
Người lính canh còn chưa kịp nghĩ gì, chợt một luồng gió xuất hiện bên cạnh.
Nam nhân không nói lời nào, trên tay thoát ra linh lực ép người lính canh nằm bẹp ra.
Tay nam nhân trống rỗng xuất hiện một thanh thước gỗ dài, dày, liền nện mạnh lên mông của người lính canh.
Lính canh cảm thấy như phần thịt mông của mình đã tét ra, cực kỳ đau đớn, nhưng đã lên được đây thì cũng đã được kinh qua nhiều chuyện rồi nên anh ta không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chỉ đánh một đòn, nam nhân thu cây thước lại, nhìn lính canh nói:
"Nhiệm vụ các cậu lên đây là để quan sát không gian phía trước tường thành, không được lơ là một phút giây nào".
"Cho dù là Thành Chủ hay Thánh Sư đến cũng như vậy, các cậu phải làm nhiệm vụ của mình".
"Đây là hình phạt của cậu, bây giờ xuống dưới nhận thuốc rồi nghỉ ngơi đi".
"Liên lạc một người khác lên thay thế người này".
Rất nhanh ba người khác đã lên tường thành, hai người dìu lính canh xuống, người còn lại thay thế vị trí của anh ta.
Nam nhân lại tiếp tục, vừa nhìn áp lực những người lính canh vừa bước đến chỗ lầu các.
Trên nóc lầu các đang nằm một người trung niên, thân mặc thường phục, cả người thoát ra khí tức lười biếng.
Bên cạnh là một cây thương tầm thường, nói là thương cũng không phải, nó chỉ là một cái nanh bén được cột vào một cái cây mà thôi.
Trung niên đang ngồi ngắm nhìn Thanh Kỳ Thành, nhìn khung cảnh yên bình của nó, nhìn những đứa trẻ vui đùa, nhìn những sạp hàng đêm đang được dọn ra.
Và cả những phụ nhân xinh đẹp đang tắm….
khụ khụ…
Nam nhân đi đến chỗ trung niên, cúi đầu cung kính.
"Thưa Thánh Sư, đã điều tra một vòng lớn quanh thành, hiện không có dấu hiệu của vết nứt nào".
Trung niên này là Á Luân, là Thánh cấp Sủng Thú Sư cuối cùng của Trung châu.
Hoặc cũng có thể là của toàn nhân loại.
44 năm trước.
Nhân loại đón nhận đợt hạo kiếp đầu tiên.
Vết nứt xuất hiện, từ trong đó đi ra hàng loạt ma vật đủ các hình dạng, cấp độ.
Nhưng nhìn chung thì chúng có các đặc điểm như, toàn thân được cấu thành từ linh lực màu đen, mang đến cái chết của mọi sinh vật, cây cỏ khi chúng lướt qua.
Nhân loại và cả ma thú đã đứng lên chiến đấu chống lại chúng.
Chinh chiến suốt gần 42 năm.
Nhưng số lượng của ma vật vẫn quá đông, dường như vô cùng vô tận, giết mãi không hết.
Trong khi đó nhân loại, ma thú càng ngày càng ít đi trong những cuộc chiến.
Thậm chí Thánh cấp, Thần cấp cũng đã có trường hợp tử vong.
Thấy tình cảnh không ổn, tất cả Thần cấp nhân, thú đã ngồi lại, hy sinh lao vào vết nứt, tận diệt tất cả đồng thời cố đóng nó lại.
Sự hy sinh của họ đổi lấy những ma vật cấp Thần đó không thể giáng lâm được nữa.
Tiếp tục là những Thánh cấp hy sinh, đóng lại khả năng ma vật cấp Thánh giáng lâm.
Tuy nhiên điều này chỉ như uống thuốc độc giải khát, tính toán của bọn họ là ngăn Thánh cấp ma vật giáng lâm, đồng thời tạo ra Thánh cấp Sủng Thú Sư cũng như ma thú.
Dưới Thánh cấp đều là sâu kiến, có Sủng Thú Sư Thánh cấp tọa trấn thì dù bao nhiêu nhất cấp ma vật đến thì cũng không đủ gây hại.
Chỉ khi nào có Thánh cấp Sủng Thú Sư thì tính toán mới hoàn hảo.
Nhưng dường như có gì đó ngăn cản nhân loại cũng như ma thú tấn thăng lên Thánh cấp.
Thứ đó như một bức tường vô hình mỏng tang, tưởng chừng chỉ tốn thêm chút sức lực để đột phá nhưng lại cứng chắc cực kỳ.
Cho dù tiêu hao rất nhiều tài nguyên, đánh đổi rất nhiều thứ, thậm chí dùng đến những cách đột phá cấm kỵ thì vẫn chưa có ai có thể phá vỡ bức tường này.
Tính toán đổ vỡ, trả giá là các thành trì dần dần bị hủy diệt, tử khí lan tràn trên thế giới.
Con người như trở lại vào thời ÁM NGUYÊN, chạy trốn, lo sợ, chỉ là lần này có thêm ma thú cùng đồng hành.
Tưởng chừng thoi thóp kéo dài chút hơi tàn nhưng bình minh lại ló dạng.
Cách đây 5 tháng, Á Luân trở thành Thánh cấp Sủng Thú Sư.
Ông ấy lãnh đạo tất cả càn quét diện rộng ma vật khắp Trung châu, cứu vớt lại tương lai của nhân loại và ma thú.
Thế nên ông ấy được mọi người tôn trọng hai tiếng Thánh Sư.
"Thưa Thánh Sư, trong lúc tuần tra tôi có gặp một nhóm người lang thang, số lượng khoảng hơn bốn trăm người".
"Bọn họ nghe tin Thánh Sư ở thành Thanh Kỳ nên muốn đến nơi này sinh sống, tôi đã cho người đi hộ tống rồi ạ".
Á Luân gật đầu.
"Cậu sắp xếp cho họ ở Tây thành, nơi đó còn đang khá trống trải, sẵn tiện nhờ họ sửa chữa những ngôi nhà ở đó luôn".
Nam nhân gật đầu đáp:
"Vâng Thánh Sư".
Rắc rắc….
.
Không gian chợt vang lên âm thanh nứt vỡ nho nhỏ, nhưng đứng ở đây là hai người, một Thánh cấp, một nhất cấp thì dù có nhỏ vẫn không qua được tai họ.
Khí tức lười biếng trên người Á Luân ngay lập tức biến mất, ông ta dùng chân hất ngọn thương lên rồi chụp lại.
Cộc.
Đing…….
Đuôi thương gõ vào mái lầu các một cái nhẹ, từ trong lầu phát ra tiếng chuông cảnh báo ngân vang ra toàn thành.
Á Luân chống thương nhìn chăm chăm về hướng phát ra âm thanh ban nãy, tóc và tà áo vải bồng bềnh theo làn gió thổi qua.
Nhìn ông ta lúc này trở nên rất uy nghiêm, cao lớn, không thể khinh nhờn.
Người dân toàn thành nghe được tiếng chuông ngân vang liền thu dọn sạp hàng, những ai đang ở trong nhà đều nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nếu không lỡ có dư ba chiến đấu ảnh hưởng đến ngôi nhà làm nó sập thì lại toi mạng uổng phí.
Nghe được tiếng chuông, những Sủng Thú Sư đều nhanh chóng gọi ra sủng thú của mình, cùng với những Võ Sư tập trung thành một bức tường người bao lấy những người bình thường ở trong, tránh xa tường thành một đoạn.
Nếu không may tường thành bị hủy thì còn có họ làm thành một bức tường sống che chở cho người dân nơi đây.
Rắc rắc…
Tiếng nứt vỡ càng lúc càng rõ ràng.
Không gian cách tường thành một đoạn không xa xuất hiện vết nứt như nứt kính.
Rầm.
Không gian vết nứt chấn động mạnh một cái, từ trong nó đã có một cái tay xuyên qua.
Cánh tay như tay người, chỉ có ba móng, mỗi móng nhọn như vuốt, hắc khí từ nó bốc lên cuồn cuộn trên không.
Nhất cấp Sủng Thú Sư Lôi Mông rút trường đao vắt sau lưng, hai tay cầm lấy.
Linh lực thiên địa bắt đầu tụ tập vào trường đao, ánh lên màu đỏ lực, bùng cháy như ngọn lửa.
Lôi Mông đưa trường đao lên cao, chém ra một đòn xuống dưới.
Không gian lưỡi đao đi qua hình thành một đoạn nhận đỏ rực hình bán nguyệt, hơi nóng của nó như muốn thiêu đốt cả tường thành.
Lôi Mông lại đưa đao chém một đòn ngang, hình thành một đoạn nhận mới chồng lên đoạn nhận trước.
Linh nhân kỹ, Thập Tự Phá Không Trảm.
Thập tự đỏ rực lao vút về phía trước, mục tiêu là cánh tay ma vật kia.
Bùm.
Thập tự va chạm với cánh tay liền bộc phá tạo thành một vụ nổ lớn, khói bụi được gió thổi tan đi để lại một cánh tay đã gãy trên mặt đất.
Khu vực mặt đất đó bị ô hóa, cỏ cây lụi tàn theo sự tan biến dần của cánh tay.
Vết nứt kia cũng được không gian tự chữa trị, bắt đầu khép lại.
Ầm……
Chợt một vụ nổ lớn xảy ra, vết nứt vốn sắp chữa trị hoàn thành bị bộc phá ra một cái lỗ cực đại.
Từ trong đó đi ra rất nhiều sinh vật kỳ dị.
Chúng có đủ dạng, thú có, chim có, người có, cá có,….
và hắc khí chúng tỏa ra ô nhiễm cả một vùng trời đó.
Màn đêm đã xuất hiện nhưng cũng không đủ hắc ám bằng khu vực chúng đang đứng.
Á Luân đảo mắt nhìn qua, tất cả đám ma vật này chỉ có thực lực nhị cấp, không có một con nhất cấp nào.
"Lôi Mông, cậu lên đánh đi, ta áp trận".
"Vâng Thánh Sư".
Lôi Mông gật đầu, đưa tay về phía trước mở ra không gian sủng thú của mình.
Từ trong đó, cự điểu lại xuất hiện, thêm hai con vật khác.
Một con có hình dạng sư tử, bờm của nó được thay thế bằng ngọn lửa cháy hừng hực, như một đuốc sáng trong đêm.
Đây là ma thú nhất cấp hệ lửa, Hỏa Minh Sư Vương.
Một con thì có hình dạng như rắn, cơ thể như được ghép lại bởi những tảng đá màu xám trắng, xung quanh nó cũng lơ lửng rất nhiều tảng đá nhọn như là những mũi dao.
Đây là ma thú nhất cấp song hệ đá, thép, Thạch Cương Xà.
Còn cự điểu kia cũng là ma thú nhất cấp, tam hệ bay, thường, thép, Kim U Điểu.
Cả ba ma thú đều có kích thước lớn, ánh mắt hằng học, ghét bỏ nhìn về đám ma vật kia.
Một người ba thú từ tường thành nhảy xuống mặt đất, phát ra một âm thanh trầm đục nặng nề.
Lôi Mông chỉ trường đao về hướng đám ma vật, ung dung nói ra hai từ:
"Chiến".
Ba thú một người liền lao lên chỗ đám ma vật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...