Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Không muốn Yến tỷ nhi cùng hài tử trong bụng ả không có nơi nương tựa, chỉ có thể cầu cho Phùng Hắc Tử không có việc gì.

Diêu Thành là người trong nha môn, không riêng gì Phùng quả phụ, ngay cả Lý Thị cũng không khỏi gửi gắm hi vọng ở trên người hắn.

Diêu Thành bị hai người quấy rầy đến đầu cũng lớn, hắn đâu phải là huyện thái gia, làm sao có biện pháp đối với loại chuyện này, nhưng lại không thể bỏ mặc, chỉ có thể bị bức ép đi hối lộ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Cũng do cơ hội trùng hợp, bởi vì láng giềng của Tấn Châu rụt rịt xâm phạm cửa ải, phàm là thời điểm binh lực ở biên quan căng thẳng, sẽ điều tử tù ở các địa phương đi sung quân, đúng lúc bên trên đưa xuống một tờ văn thư, Phùng Hắc Tử được miễn hình phạt chém đầu, chọn ngày bị đưa đến biên thành.

Trước khi đi, Phùng quả phụ đi tiễn nhi tử, ngược lại Yến tỷ nhi không hề lộ diện. 

Phùng Hắc Tử tạm biệt lão mẫu, lên đường sung quân đến biên thành, loại tử tù này căn bản đều giống nhau, ra chiến trường là để làm bia đỡ đao kiếm, hiển nhiên Phùng Hắc Tử cũng hiểu được đạo lý này, vì vậy đi được nửa đường hắn đào tẩu.

Đúng vậy, đào tẩu.

Tin tức truyền về, mấy người Diêu gia và Phùng gia cũng không biết là nên khóc hay cười.

Tuy Phùng Hắc Tử đào tẩu, nhưng cũng rơi vào kết cục có nhà không thể về, trong hồ sơ ghi hắn là tử tù cộng thêm tội đào binh, một khi bị bắt, kết cục chính là tội không thể tha.

Phùng quả phụ thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhi tử làm như thế cũng tốt hơn so với không còn mạng, ngược lại Diêu gia sa vào tình cảnh khó cả đôi đường.

Lý Thị thương lượng cùng Diêu Thành, ban đầu vốn định làm cho hài tử trong bụng Yến tỷ nhi chảy mất, dứt khoát thừa dịp còn nhỏ tháng, giải quyết sớm xong việc sớm, nhưng quyết định này là căn cứ vào kết cục Phùng Hắc Tử hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hiện giờ Phùng Hắc Tử chạy trốn, hài tử này lưu hay không lưu? 

Cuối cùng Yến tỷ nhi quyết định, không lưu!

Đánh chết ả cũng không muốn sinh hài tử này, ở nhà náo loạn làm trời làm đất!

Lý Thị tìm một lang trung tha phương dẫn về khám cho Yến tỷ nhi, sau khi nhìn qua, lang trung kia liền khai vài đơn thuốc, nói là một ngày một bộ, uống liên tục trong ba ngày, thai nhi nhất định có thể chảy mất, Lý Thị giao bạc, tiễn lang trung đi, vui vẻ rạo rực đi nấu thuốc cho Yến tỷ nhi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Sở dĩ tâm tình vui vẻ, là bởi vì nếu như tìm đại phu ở y quán, ít nhất phải chi mười lượng bạc mới có thể làm chuyện này, vị lang trung tha phương mà bà ta tìm được lại chỉ cần hai lượng bạc là có thể giải quyết.

Nhưng Lý Thị đã quên một sự kiện, nếu như không tất yếu, không thể nào hỏi nhiều y quán như thế mà chỗ nào cũng đòi mười hai lượng, hết lần này tới lần khác vị lang trung kia lấy ít hơn mấy lần, đó là bởi vì của hời thì không có hàng tốt.


Dược này xác thực giống như vị lang trung tha phương kia nói, hiệu quả rõ rệt, sau khi Yến tỷ nhi uống xong thì phía dưới bắt đầu chảy máu, nhưng lại chảy liên tục năm sáu ngày vẫn không thấy cầm máu, Lý Thị đứng ngồi không yên, đưa nữ nhi đến y quán.

Đến y quán, đại phu thống mạ Lý Thị một trận, nói sao bà ta lại cho nữ nhi uống loại dược lang hổ này, nữ tử phá thai vốn là sự tình mất mạng như chơi, muốn thân thể không bị thương tổn, phải từ từ mà tính, tuyệt đối không thể hạ dược có tính chất quá mạnh, bởi vì một khi loại dược này kê không đúng thì kết cục chính là rong huyết, Yến tỷ nhi có hiện tượng rong huyết, trước khi đưa đến đây, ả đã bất tỉnh vì mất máu quá nhiều.

Thật vất vả đại phu mới cứu được Yến tỷ nhi, nhưng Yến tỷ nhi cũng đã mất đi quyền lợi làm nương sau này, đại phu nói, về sau khả năng mang thai rất nhỏ, lần này thương tổn quá lớn.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Lý Thị đau lòng chết đi sống lại, khóc lớn mấy trận, oán giận bản thân không nên tiết kiệm bạc, kỳ thật bà ta cũng không phải chỉ vì bạc, mà do các y quán trong huyện vì muốn yên ổn, họ đều phải thấy người bệnh mới bốc thuốc, Lý Thị cảm thấy mất mặt, sợ sự tình truyền ra thì không tốt đối với thanh danh của nữ nhi, cho nên mới tìm loại lang trung tha phương đi khắp hang cùng ngõ hẻm đó để mua dược. 

Nào biết lại bị tên lang trung kia lừa thê thảm đến như thế.

Mà như thế vẫn chưa xong, Phùng quả phụ lại tìm tới cửa, vì này chuyện này mà náo loạn với Lý Thị mấy trận, hiện tại Phùng Hắc Tử lưu vong ở bên ngoài không biết chết sống ra sao, hài tử trong bụng Yến tỷ nhi chính là mạng sống của Phùng quả phụ.

Hiện giờ cái mạng đó cũng không còn, Phùng quả phụ không liều mạng với Lý Thị mới là lạ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Chẳng qua chuyện này Phùng quả phụ cũng không chiếm lý, đến cùng thì Yến tỷ nhi và Phùng Hắc Tử chưa có mối mai, chưa có lệnh của cha mẹ, lại cũng không có định thân, Yến tỷ nhi không coi là người của Phùng gia, ả không muốn sinh đứa bé này, còn muốn về sau tái giá cũng không có gì là không hợp với lẽ thường.

Nhưng đứng ở nhân tình mà nói, Phùng Hắc Tử rơi vào kết cục như vậy, ngay cả hậu nhân cũng không có, thường thì người ta luôn đồng tình với kẻ yếu, đặc biệt là thời đại này con nối dòng là chuyện lớn, tuy Phùng quả phụ tơi tả mà về, nhưng lời đồn đãi về Yến tỷ nhi lại truyền đi sôi sục ở bên ngoài.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Ý tưởng về sau sẽ gả Yến tỷ nhi ra ngoài của Lý Thị đã thất bại, đại khái ở Lâm Vân huyện này không có mấy người sẽ cưới Yến tỷ nhi.

*****

Thời gian này, vì chuyện trong nhà mà Diêu Thành coi như mệt bở hơi tai, ngẫu nhiên ngay cả sai sự cũng chẳng quan tâm.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Trong nhà ngày ngày ầm ĩ không ngừng, hôm nay, trước khi ra cửa hắn đã quở trách Lý Thị cùng Yến tỷ nhi một trận, như thế mới xem như yên tĩnh.

Hắn mới vừa đi vào nha môn, liền bị huyện thái gia kêu đi qua.

Đây là mặt trời mọc từ phía tây sao, đừng nhìn Diêu Thành là người đứng đầu bộ khoái trong nha môn, trên thực tế, đối với huyện thái gia mà nói, hắn chỉ là một tiểu lâu la bé nhỏ dưới trướng không đáng nhắc tới.


Lẽ nào trong huyện lại xảy ra vụ án lớn?

Diêu Thành ngẫm nghĩ trong lòng, cho dù có án lớn thì cũng không tới phiên huyện thái gia gọi hắn, phía trên hắn còn có bộ đầu, tổng bộ đầu, tuyệt đối không tới lượt hắn.

Mang theo nghi hoặc đi đến hậu đường huyện nha, trải qua thông truyền mới đi vào bên trong, Diêu Thành ngạc nhiên nhìn huyện thái gia xưa nay mắt luôn hướng thẳng lên trời lại đang cung kính nói chuyện với một người bên cạnh.

Người này có dung mạo bình thường, nhưng ăn mặc không giống dân thường, nhìn giống như võ tướng của quý phủ nào đó, tầm mắt của Diêu Thành cũng có giới hạn, chỉ có thể từ cách ăn mặc khác hẳn với người bình thường mà nhìn ra chút ít đầu mối, nhưng cụ thể thì không thể biết rõ được.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

"Diêu Thành, mau tới đây, hành lễ với Vương hộ vệ." Vẻ mặt của huyện thái gia cực kỳ ôn hoà, ánh mắt của hắn khiến trái tim Diêu Thành đập bịch bịch, luôn có một loại ảo giác mình là nhi tử thất lạc nhiều năm của huyện thái gia.

Nhưng rõ ràng cha của hắn họ Diêu, nương hắn họ Lý, nương hắn đã từng nói, thời điểm sinh hắn bà ta đau ba ngày ba đêm, túm chặt tay của cha hắn mà cắn nát.

Diêu Thành suy nghĩ miên man trong lòng, vô cùng câu nệ bước tới hành lễ với vị Vương hộ vệ này.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Vương hộ vệ tựa hồ có chút mắt cao hơn đầu, chỉ gật gật đầu, cũng không nói chuyện với Diêu Thành.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Huyện thái gia đụng đụng Vương hộ vệ, giới thiệu: "Vương hộ vệ, đây chính là Diêu Thành, một người linh động tài giỏi, là người tài giỏi nhất nhì ở trong nha môn huyện chúng ta, hạ quan vẫn luôn rất thưởng thức hắn, đang định cho hắn xê dịch lên cấp một chút, đúng lúc ngài tới hỏi thăm bộ khoái họ Diêu ở nha môn huyện chúng ta, hạ quan biết ngay là hắn."

Diêu Thành chưa từng thấy huyện thái gia chó săn thành cái dạng này đến cùng là vị hộ vệ họ Vương kia là ai? Diêu Thành thấp cổ bé họng, chỉ có thể ở bên cạnh lắng nghe, im lặng không lên tiếng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Vương hộ vệ liếc huyện thái gia một cái, cười cười nói: "Nhìn ra được Tiền đại nhân chỉ dùng người mà mình biết, mau chóng xử lý sự tình, ta còn phải hồi phủ báo cáo kết quả."

"Dạ dạ dạ." Tiền đại nhân gật đầu liên tục, quay đầu hòa ái dễ gần nhìn Diêu Thành: "Nghe nói di muội (em gái vợ) của ngươi vào vương phủ làm người hầu?"

Diêu Thành căng thẳng trong lòng, ngẫm nghĩ, không lẽ Ngọc Nương ở vương phủ đã xảy ra chuyện gì, nếu không sao người ta lại tìm tới tận cửa, khẳng định là hắn không thể nói qua loa có lệ, liền thành thật gật gật đầu: "Xác thực là thời gian trước di muội đã vào Tấn vương phủ làm người hầu, là Vương thẩm tử -  nương của Vương đại ngưu thông qua thân muội tử của bà ấy giới thiệu, thưa đại nhân, di muội của tiểu nhân đã xảy ra chuyện gì à? Nhưng cách đây không lâu, Ngọc Nương vừa mới nhờ người trong phủ mang thư về....."

Tiền đại nhân ngắt lời hắn: "Di muội kia của ngươi không có xảy ra chuyện gì, là vì an toàn của vương phủ nên không thể qua loa, phải điều tra chi tiết lai lịch rõ ràng, đúng rồi, di muội kia của ngươi là tân quả phụ, có nhi tử còn trong tã lót?" 


Diêu Thành gật đầu: "Di muội của tiểu nhân là người đáng thương, gả cho người bán hàng rong, đáng tiếc người bán hàng rong kia lại đoản mệnh, bỏ lại hai nương con buông tay mà đi, tức phụ của tiểu nhân đau muội tử, nên đón nàng đến cư trú ở trong nhà, ngay cả đứa cháu trai kia cũng đang ở trong nhà của tiểu nhân." Thuyết pháp này là lúc trước đã sớm thương lượng xong, vì vậy Diêu Thành cũng không có một chút hàm hồ.

Tiền đại nhân gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn Vương hộ vệ.

Vương hộ vệ đứng lên, chắp tay với Tiền đại nhân: "Đa tạ Tiền đại nhân, ta còn phải về vương phủ phục mệnh, không lưu lại được nữa."

Tiền đại nhân một đường tiễn người đến ngoài cửa, mãi cho đến khi đối phương cưỡi ngựa nghênh ngang rời đi, mới xoay người trở vào.

Không có ai gọi Diêu Thành đi, Diêu Thành cũng không dám đi, thành thật đứng chờ ở nơi đó.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Sau khi trở lại, mặt mũi của Tiền đại nhân tràn đầy vẻ hòa ái dễ gần nhìn Diêu Thành: "Không nghĩ tới, tiểu tử ngươi trái lại có phúc khí, di muội kia của ngươi lại hầu hạ tiểu quận chúa của Tấn vương điện hạ, Diêu Thành a….."

Mãi cho đến khi ra khỏi hậu đường huyện nha, Diêu Thành vẫn còn mơ hồ không hiểu. 

Chẳng lẽ Ngọc Nương thật sự rất vượt trội? Hắn không khỏi nhớ tới câu ‘Thất phẩm quan trước cổng phủ tể tướng’ mà Lưu mụ mụ đã nói hôm đó, cứ cảm thấy hết thảy đều giống như đang nằm mơ, xưa nay huyện thái gia luôn nhận thức tiền không nhận thức người, thế nhưng lại có vài phần kính trọng đối với hắn, mà hình như di muội cũng được nhãn duyên của quý nhân, nếu không, vì sao chỉ là một nhũ mẫu, lại đến mức phải phái người chuyên môn đến tra xét nội tình.

Liên tục phát sinh hai sự kiện làm cho người ta phấn chấn, cuối cùng xua tan trận mây đen này, Diêu Thành dự định về nhà nói cho Huệ Nương nghe, cũng phải để tức phụ cùng vui vẻ phấn chấn.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

*****

Mà Lâm Vân huyện phát sinh chút chuyện này, Ngọc Nương cũng không hề biết.

Sau khi trở lại, Chu Thăng lập tức nhắn lại lời của Huệ Nương cho nàng, biết rõ tỷ tỷ rất tốt, Tiểu Bảo cũng khỏe mạnh, Ngọc Nương yên tâm, hiện giờ nàng phải vội vàng ứng phó Tấn vương vô cùng bận rộn, làm gì có thời gian lo lắng suy nghĩ chuyện khác, suốt ngày cứ cảm thấy ngủ không đủ giấc.

Trời càng ngày càng nóng, tháng này đồ đạc phân phát xuống theo quy định, bên trong Tiểu Vượt Viện có băng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Không chỉ tiểu quận chúa cùng Mục ma ma có, ngay cả ba vị nhũ mẫu cũng có.

Chuyện này là Phúc Thành an bài, nói là ba vị nhũ mẫu ngày ngày vất vả hầu hạ tiểu quận chúa, nếu bị nóng quá thành bệnh thì nguy, tiểu quận chúa không thể không có người hầu hạ, dù sao chỉ là một chút băng cũng không có gì quan trọng, mùa đông năm nào vương phủ cũng cất chứa rất nhiều băng để mùa hè lấy ra dùng, hàng năm tồn băng đều dùng không hết, cũng đỡ phải lãng phí.

Tức là như thế này, cứ coi như là mở ra tiền lệ, nhưng làm gì có quý phủ nào lại cho hạ nhân dùng băng, nhiều lắm chính là trong phòng của các chủ tử phóng băng, hạ nhân đi theo hưởng xái mát mẻ một lát, còn như Mục ma ma, cũng không thể xem bà như hạ nhân, sự kiện này khiến toàn bộ người trong Tấn vương phủ đều có sổ trong lòng.

Vì vậy, chuyện ba vị nhũ mẫu được hưởng đãi ngộ đặc thù trở thành điện hạ cực kỳ sủng ái tiểu quận chúa, hạ nhân hầu hạ cũng đi theo gà chó thăng thiên, nước lên thì thuyền lên, danh tiếng của Lưu Xuân Quán cũng ăn theo, nghiễm nhiên một bộ thịnh sủng độc nhất vô nhị, dù sao ngoài mặt thì Tiểu Vượt Viện phụ thuộc Lưu Xuân Quán, mà tiểu quận chúa lại là Hồ trắc phi sinh ra.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Mẹ vinh nhờ con, tử dựa vào mẫu quý, đều là hỗ trợ lẫn nhau xưa nay, mặc dù tiểu quận chúa không phải là trai, nhưng cũng không gì sánh nổi, bởi vì hiện giờ Tấn vương chỉ có một nữ nhi duy nhất.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     


Biết được tin tức này, mấy nơi Như Quy Hiên và Tê Hà Các cùng Thính Tuyết Cư đều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể kéo Hồ Trắc Phi xuống để chính mình dẫm lên, sinh cho Tấn vương điện hạ một trai nửa gái để mình cũng hưởng được phúc khí này, Tư Ý Viện thì ngược lại, những ngày gần đây vô cùng yên tĩnh, tựa hồ trong một đêm liền mờ nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.

Người bên trong phủ đều biết rõ vương phi bị bệnh, kể từ ngày điện hạ tức giận đi ra khỏi Tư Ý Viện, vương phi liền bị bệnh.

Đây là lần đầu tiên điện hạ không cho vương phi mặc mũi như thế, tuy hai phu thê tương kính như tân, nhưng cực ít phát sinh chuyện điện hạ quét mặt mũi của vương phi như sự kiện trong sinh nhật.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Bọn hạ nhân âm thầm nghị luận ào ào, đều nói chiếu theo tình thế này vẫn là danh tiếng của Lưu Xuân Quán càng nổi bật, có danh phận không bằng được sủng, có sủng mới có thể có con nối dòng, nhìn Hồ Trắc Phi đi, chẳng qua mới vào phủ chỉ hơn một năm mà thôi, đã sinh cho điện hạ một vị tiểu quận chúa, còn vương phi gả cho điện hạ đến nay đã bảy tám năm, nhưng vẫn không hề sinh con.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói đến sự tranh giành nơi hậu trạch, xưa nay vẫn xem con nối dòng là quan trọng.

Con nối dòng quan hệ đến tương lai của Tấn vương phủ, nếu như Tấn vương phi không sinh hạ tiểu công tử, để người khác đoạt trước tiên cơ, vậy sự phụ thuộc của Tấn vương phủ sau này không có một chút quan hệ gì đến Tấn vương phi.

Nhiều lắm thì nàng ta cũng chỉ đỉnh cái danh thái vương phi mà thôi, chiếu theo cách vương phi và Hồ trắc phi tranh đấu, còn không biết ngày sau có thể chết già hay không, loại chuyện này cũng không phải là chưa từng phát sinh, có vị trắc phi của một vị thân vương sinh ra nhi tử thừa kế vương vị, lão vương phi bị vị trắc phi kia làm cho ru rú trong nhà, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ. 

Có lẽ bên ngoài còn chú ý đích thứ, xuất thân cao thấp gì đó, nhưng tại hoàng thất này, lại là địa phương không chú ý đến xuất thân nhất. 

Tư Ý Viện, Tấn vương phi hình dung tiều tụy nằm trên giường, Chu mụ mụ không ở đây, chỉ có Tử Yên hầu hạ bên người nàng ta.

Tấn vương phi cười vô cùng mỉa mai, nói với Tử Yên: "Nhìn đi, đây không phải đến rồi à."

Tử Yên thở dài: "Vương phi….."

"Đây chính là thủ đoạn hắn bức ta! Vì cái gì ai cũng bức ta? Ta đã lui bước, ta đã lui vô số bước, vì cái gì cứ bức ta hả? Cha ta bức ta, nương ta cũng bức ta, hắn thì trưng ra bộ dáng phong đạm vân khinh, trên thực tế cũng đang bức ta, đưa một nữ nhân như vậy về để ghê tởm ta, còn không phải là làm cho ta nhìn à, vì không để cho người khác đè ở trên đầu, ta đi tranh, đi đấu với ả..... Ha ha, hắn muốn chứng kiến đến kết cục, thủ đoạn của hắn thật đúng là ác độc....." 

Hết chương 35

[b]Tác giả có lời muốn nói:  

[/b]

Tấn Vương: Chẳng qua buổi tối chui vào phòng của tiểu nhũ mẫu bản vương nóng nực đến chịu không nổi, tự mình làm cho mình mát mẻ, đầu óc của mấy người các ngươi đúng là quá bổ não→. →  

Ngọc Nương: Cái gì ta cũng không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui