Khương Họa nhướng mày: "Quận chúa có ý gì, ta không nên hoàn hảo mà về sao?".
“Ơ..." - Hạ Tư Dao nghẹn ngào, nhận ra mình quá kích động, nàng ta khẽ khịt mũi: “Không phải ngươi đi học nấu đồ chay sao? Ám khói lửa trong phòng bếp thì ngươi phải mặt xám mày tro mới đúng. Vừa nhìn đã biết là ngươi không học chăm chỉ, chỉ giả vờ giả vịt đi một chuyến mà thôi!".
Khương Họa khẽ mỉm cười: "Quận chúa nói đúng, đồ chay quá khó, ta thật sự học không được".
Nàng không cần danh tiếng khéo léo và hiền lành gì cả, cứ để họ nghĩ rằng nàng không thể làm tốt được. Dù sao thì nàng cũng không muốn nấu cho Trưởng công chúa và Thái hậu. Còn bữa trưa của phụ thân thì nàng sẽ nấu trong phòng bếp nhỏ trong viện của nàng, những người khác sẽ không biết nàng đang làm gì.
Hạ Tử Du che giấu vẻ hớ hênh của mình, lại chiếm được ưu thế trong lời nói, nàng ta liếc mắt nhìn Khương Họa đầy đắc ý, xoay người đi vào phòng, dự định sau này sẽ hỏi Mạc Đức xem hắn ta có làm theo lời dặn dò của nàng hay không.
Khương Hoa vào nhà thỉnh an Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa Bình Dương có tinh thần không tốt lắm, vẻ mặt ủ rũ xua tay: "Không học được cũng không sao, việc nấu nướng đều do người dưới làm, con cũng không nên tự mình làm, muốn ăn đồ chay thì đến chùa Thiện Giác một chuyến là được. Được rồi, con cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi".
Khương Họa cúi đầu lui ra ngoài, khi tấm màn hạ xuống, nàng liếc nhìn Trưởng công chúa đang ngáp một cái, có vẻ như Trưởng công chúa không biết về chuyện chùa Thiện Giác, là Hạ Tử Dao đã tự mình quyết định.
Sau khi rời khỏi viện của Trưởng công chúa, Khương Họa đến chỗ của lão thái thái.
“Ôi dào, Họa Họa của bà đã về rồi!” - Lão thái thái nắm tay Khương Họa nhìn trái nhìn phải, chỉ mới một ngày không gặp mà bà đã nhớ không chịu được.
Khương Họa ôm lấy cánh tay lão thái thái, nũng na nũng nịu: "Bà nội, con nhớ bà lắm! Một ngày không gặp như cách ba thu!".
“Nghịch ngợm!” - Lão thái thái cười vỗ tay nàng: “Nói cho bà nội biết một chút, đến chùa Thiện Giác đã làm gì rồi?".
Khương Họa khoác tay lão thái thái ngồi ở trên nhuyễn tháp, kể hết chuyện học nấu đồ chay, chuyện gặp phải lưu manh.
"Cái gì?!" - Lão thái thái đứng bật dậy: "Họa Họa không sao chứ?".
“Không sao không sao" - Khương Họa kéo lão thái thái ngồi xuống: “Bà đừng đứng lên đột ngột như vậy, lỡ chóng mặt mà ngã xuống thì sao? Cháu đang ngồi ngay trước mặt bà, không thiếu một sợi tóc nào nè".
Lão thái thái bàng hoàng kéo đứa cháu gái bảo bối của mình nhìn kỹ một hồi, tin rằng nàng thực sự không có việc gì thì mới thở dài: "Bà cũng đã không đến chùa Thiện Giác nhiều năm rồi. Chùa miếu lớn như vậy sao lại xảy ra chuyện thế chứ!".
Khương Họa cười nói: "Chỗ con học đồ chay hơi hẻo lánh. Mấy tên lưu manh kia có thể là tình cờ đến đó nên có ý đồ xấu".
Nàng không thể che giấu chuyện đám lưu manh được. Nếu đã đưa lên quan thì cha chắc chắn sẽ biết, đến lúc đó lão thái thái cũng sẽ biết chuyện, giữ bí mật ngược lại sẽ khiến họ lo lắng. Nhưng chuyện chúng do Hạ Tư Dao sai khiến thì nàng lại không định nói.
Hạ Tư Dao là quận chúa, được Trưởng công chúa và Thái hậu che chở, bà nội và phụ cha mà biết thì cũng đành bất lực, có khi còn hậm hực khổ sở.
Lão thái thái vỗ ngực: "A Di Đà Phật, ít nhiều có Phật Tổ phù hộ. Vừa rồi Họa Họa nói là ai đã ra tay giúp con?".
"Là Trường Ninh Hầu, Tạ Tiểu Hầu gia".
“Hả?” - Lão phu nhân sửng sốt một chút: “Sao lại là y, trùng hợp như vậy?".
Khương Họa hỏi: "Làm sao vậy, bà nội cũng nhận ra Tạ Tiểu Hầu gia sao?".
Hai mắt lão thái thái lóe lên: “Không có gì, chỉ là từng nghe nói". Khi nào chuyện với nhà họ Tạ có tin chính xác, bà lại nói với cháu gái bảo bối của mình sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...