Ngay sau khi Hạ Tư Dao rời đi, tin tức Thái hậu muốn truyền Khương Họa nhập cung đã được truyền đến Đông cung.
Khi Vạn Đức Tường hồi bẩm với Thái tử, y không quá coi trọng việc đó. Trong cung Thái hậu cũng có cơ sở ngầm của bọn họ. Cùng lắm thì tự Thái tử sẽ đến đó, cô gái nhỏ chắc chắn sẽ được an toàn.
Tiêu Quyết đặt bút trong tay xuống: "Cho Vũ Lục vào cung".
“Vũ Lục nàng ta...." - Vạn Đức Tường sửng sốt: “ Vũ Lục còn chưa gặp Thái hậu, có thể lộ ra dấu vết hay không?".
“Đã hai năm rồi, nếu Vũ Lục vẫn không sẵn sàng, nàng ta cũng nên xoá tên ở trại ám vệ rồi" - Tiêu Quyết nhướng mi liếc hắn một cái, kiên nhẫn giải thích: “Ta không thể luôn ở chung với nữ giới".
Vạn Đức Tường hiểu rồi, cơ sở ngầm của họ ở cung Từ An chỉ có thể truyền tin tức, nếu thực sự xảy ra chuyện thì không thể bảo vệ Khương Họa. Ám vệ bảo vệ Khương Họa lại không thể theo vào hoàng cung, mà cho dù Thái tử có đi cung Từ An cũng không thể canh chừng Khương cô nương. "Thái tử phi" thì khác, cho dù phái nữ bọn họ có ở chung một chỗ cả ngày cũng là chuyện bình thường, đến lúc đó "Thái tử phi" có thể bảo vệ Khương cô nương chặt chẽ.
“Được, lão nô sẽ an bài". Vạn Đức Tường xoay người đi ra ngoài, hắn lại có nhận thức mới về địa vị của Khương Họa trong lòng Thái tử, Thái tử căng thẳng đến mức không dám thả lỏng dù chỉ một khắc. Xem ra Hoàng hậu tương lai của triều Đại Tề họ Khương rồi.
***
Khi khẩu dụ của Thái hậu đến Khương phủ, lão thái thái lo lắng đến mức suýt ngất xỉu, vội vàng đưa tin cho Khương Vĩ.
Khương Vĩ từ trước đến nay luôn đi sớm về muộn, hôm nay lại trở về nhà trước buổi trưa.
“Vĩ lang!” - Trưởng công chúa mừng rỡ ngạc nhiên mà đứng lên: “Hôm nay trở về sớm như vậy à?".
Khương Vĩ gật đầu cười nói: "Đã lâu ta không dùng bữa với nàng rồi. Hôm nay nha môn không có việc gì, ta bèn trở lại".
“Mau truyền thiện!” - Trưởng công chúa Bình Dương vui mừng khôn xiết, Khương Vĩ không ăn thịt cá, quá trưa không ăn, cơm trưa ở nha môn đã dọn xong, cho dù bữa tối về phủ cũng không dùng, đã rất lâu rồi bà chưa ăn tối cùng Khương Vĩ, vội vàng ra lệnh cho người hầu: “Đừng lên thức ăn mặn! Phò mã ăn chay!".
“Vẫn nên lên chút thức ăn mặn đi" - Khương Vĩ ngồi vào bàn: “Tuy rằng ta không muốn ăn, nhưng Bình Dương nàng vẫn nên ăn một ít đi".
Trưởng công chúa bày ra vẻ mặt hờn dỗi: "Không cần đâu, Vĩ lang hiếm khi ăn cơm tối ở nhà, cứ theo khẩu vị của chàng là được".
Khương Vĩ tự tay rót một chén trà, đưa cho Trưởng công chúa: "Thái hậu đã triệu Họa Họa tiến cung vào ngày mai. Ta nghĩ nàng đã lâu không gặp Thái hậu, hay là ngày mai nàng đi cùng Họa Họa đi".
Trưởng công chúa sửng sốt một chút, tuy rằng Khương Vĩ không có nói rõ ràng, nhưng bà có thể cảm giác được ông không thích bà vào cung, mỗi lần bà đến gặp Thái hậu thì vẻ mặt của ông sẽ u ám trong một thời gian rất dài. Vì vậy, ngoại trừ ba tiết hai thọ*, bà rất ít khi vào cung.
*ba tiết (三节): Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán; hai thọ (两寿): sinh nhật của Thái hậu và hoàng đế
Không ngờ hôm nay ông lại chủ động nhắc tới, chắc là vì Khương Họa nhỉ, quả nhiên là con gái yêu của ông.
Trưởng công chúa Bình Dương cười nói: "Được, Họa tỷ nhi vẫn chưa vào cung bao giờ đâu, đi cùng thì đúng lúc thiếp có thể giới thiệu với con bé đôi chút".
***
Sáng sớm hôm sau, Khương Họa đã chỉnh tề chuẩn bị vào cung.
Lão thái thái tự mình buộc lại chiếc áo choàng màu đỏ mận cho nàng, thu dọn bộ lông trắng như tuyết trên mũ, lo lắng nắm tay nàng: "Họa Họa, khi vào cung phải cẩn thận, đừng chạy lung tung, phải cẩn thận chút".
Lão thái thái nhìn quanh và thấp giọng nói: "Nhớ lời bà nội dặn, không được ăn bậy, không được nói nhảm. Nếu có cung nữ nội thị mà con không biết bảo con đi đâu thì con càng phải cẩn thận chút, ví dụ như có người mượn danh nghĩa là ý của quý nhân lừa con đến chỗ hoang vắng".
“Con biết" - Khương Họa đương nhiên hiểu được tại sao lão thái thái lại như vậy, trong lòng vừa chua vừa giận, cầm lấy tay lão thái thái lắc lắc, nhẹ giọng nói: “Con sẽ cẩn thận, bà nội đừng lo lắng".
Lão thái thái làm sao có thể không lo lắng, lúc trước con dâu của bà xảy ra chuyện chính là sau khi bị Thái hậu gọi vào cung, bây giờ Thái hậu lại gọi cháu gái bảo bối của bà vào, bà hận không thể vào cung cùng Khương Họa. Nhưng cung quy rất nghiêm ngặt, không có lệnh truyền triệu thì bà không được vào cổng cung.
Cũng may, ngày hôm qua Khương Vĩ đã thuyết phục được Trưởng công chúa vào cung cùng Khương Họa. Tuy rằng lão thái thái không thích Trưởng công chúa, nhưng nhiều năm qua bà và Trưởng công chúa không ai để ý ai, không có mâu thuẫn trực tiếp, Trưởng công chúa cũng không phải người có tính tình kiêu ngạo, ngang ngược, luôn khách khí với người của nhà họ Khương. Có nàng ta che chở thì chắc Khương Họa sẽ bình an vô sự.
“Đi đi, bà nội chờ con trở về". Trời đã muộn, lão thái thái đoán Trưởng công chúa sắp ra cửa rồi, cho nên không dám chậm trễ nữa, vỗ vỗ cánh tay Khương Họa: “Đi đi".
Khương Họa vòng tay qua cổ lão thái thái, hôn lên má bà một cái rồi vẫy tay: "Dạ đi đây".
Lão thái thái sờ sờ mặt, sửng sốt một hồi, sau đó đột nhiên nở nụ cười: "Con bé ngốc, vẫn giống như khi còn bé".
Ma ma ở bên cạnh nhìn bóng dáng của Khương Họa, thầm cầu xin Bồ tát phù hộ cho cô nương nhà mình bình an vô sự, từ khi cô nương về đến nay, lão thái thái đã cười rất nhiều lần rồi, đến nỗi dùng bữa cũng có khẩu vị hơn. Bà không dám tưởng tượng rằng nếu cô nương nhà mình có chuyện gì ngoài ý muốn, lão thái thái có thể không chịu đựng được nữa hay không.
***
Khi Khương Họa và Trưởng công chúa đến cung Từ An, Vũ Lục đã đến.
“Vấn Điệp tới rồi, ngồi đi" - Thái hậu cho lui trái phải, nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá Vũ Lục: “Đã lâu con không đến cung Từ An này của ai gia, ta nghĩ, chắc là hai năm, phải không?".
Vũ Lục cúi đầu: "Thái hậu, hai, hai năm qua con... con làm cho người thất vọng rồi, không dám tới gặp người".
Nàng thật sự không dám đến gặp Thái hậu, hai năm nay nàng luôn cáo ốm, không xuất hiện trước mặt mọi người, thật ra là nàng đang tập bắt chước dáng vẻ và hành vi của Thái tử phi La Vấn Điệp.
Thái tử phi thật sự La Vấn Điệp bị Thái tử bí mật giam cầm, mẹ của La Vấn Điệp đã qua đời, ma ma của hồi môn cũng bị Thái tử giết chết, nói với bên ngoài là chết bệnh. Ngoài ra còn có hai người hầu gái thiếp thân thì bị Thái tử nạp làm thị thiếp, ở trong viện khác.
Có thể nói, những người thật quen thuộc với La Vấn Điệp, không một ai còn ở bên cạnh.
Vũ Lục vốn đã giống La Vấn Điệp năm sáu phần, cộng với việc thần y Bách Lý Xuân đã chỉnh mặt cho nàng, nàng và La Vấn Điệp cũng đã giống nhau bảy tám phần rồi. Sau hai năm luyện tập, nàng tự tin đã bắt chước được đến chính phần, hơn nữa hai năm không xuất hiện trước mặt mọi người, ấn tượng của mọi người đối với Thái tử phi luôn có chút mơ hồ, cho dù có chênh lệch một chút cũng ước chừng không bị nhìn thấu.
Chỉ có Thái hậu là một con cáo già, trước đó đã thông đồng với Thái tử phi La Vấn Điệp, Vũ Lục lại càng cảnh giác trước mặt bà ta.
“Ồ, con là cháu dâu của ai gia, là Thái tử phi của triều Đại Tề, sao lại không dám tới gặp ai gia?” - Đôi lông mày mảnh mai của Thái hậu hơi nhướng lên.
Vũ Lục nhìn Thái hậu với vẻ run sợ và áy náy: "Thái tử, y không tin tưởng con, y làm chuyện gì cũng không cho con biết".
Thái hậu cau mày: "Không phải là con... Còn chưa viên phòng chứ?".
Vũ Lục đỏ bừng mặt, xấu hổ gật đầu.
“Con không chịu?” - Đôi mắt của Thái hậu bỗng trở nên sắc bén: “Ai gia đã nói với con rằng dù con và Thái tử có viên phòng cũng không thành vấn đề, tương lai lão nhị đăng cơ, ai gia cam đoan sẽ thay đổi thân phận cho con, con vẫn có thể là Hoàng hậu của nó. Hoặc là, con không tin ai gia?".
"Không, không có" - Vũ Lục hoảng sợ lắc đầu: "Con tin người. Không phải con không chịu, là Thái tử, y...".
"Nó không chịu? Thái tử đã mười chín tuổi rồi, đang là tuổi sung sức tràn trề. Con là chính phi của nó, nó vẫn có thể nhịn được mà không chạm vào ngươi ư?". Thấy Vũ Lục như thế này, hoài nghi của Thái hậu đối với nàng đã tiêu tan rồi, ngược lại bắt đầu hoài nghi Thái tử: "Hay là, Thái tử... không được?".
Vũ Lục chớp chớp mắt, tỏ vẻ xấu hổ đến cực điểm: "Thái tử, y mời một vị lang trung giang hồ đến Đông cung, được xưng là thần y gì đó, nói có thể điều dưỡng thân thể của Thái tử, bảo Thái tử đừng, đừng sinh hoạt vợ chồng".
Giọng nói của Vũ Lục dần dần trầm xuống, nhưng Thái hậu có thể nghe thấy rõ ràng. Bà ta hừ lạnh một tiếng: "Lang trung giang hồ? Thần y? Không sao, cứ mặc nó quăng quật đi, cái thân thể đó của nó, hừ".
Trong lòng bà biết cơ thể của Tiêu Quyết không thể điều dưỡng tốt lên được.
Thật ra, bà không cần La Vấn Điệp làm gì, cứ vậy mà chờ Thái tử tắt thở cũng được. Nhưng hôm nay bà đã ngồi vào vị trí này nên không thích bị động trong mọi việc, ngộ nhỡ Tiêu Quyết sống được đến ngày hoàng đế quy thiên và thừa kế ngai vàng thì làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ Tiêu Quyết có con trai thì làm sao bây giờ?
Bà ta phải đảm bảo rằng Tiêu Quyết chết trước hoàng đế, còn phải chết thật sạch sẽ. Đến lúc đó, Tiêu Dân sẽ là huyết thống duy nhất của hoàng đế, kế thừa ngôi vua một cách thuận lý thành chương.
Thái hậu đang định dặn dò "Thái tử phi" vào Đông cung làm chút gì đó, thì Trưởng công chúa cùng Khương Họa đến đây.
Thái hậu sửng sốt một chút, hôm nay là ngày gì, nàng triệu một thứ nữ nho nhỏ tiến cung mà thôi, kết quả con gái đã lâu không tới lại đến, ngay cả Thái tử phi hai năm không lộ diện cũng đến đây, cũng không thể đều liên quan đến Khương Họa chứ đúng không?
Bà nheo mắt nhìn Khương Họa đang đi theo phía sau Trưởng công chúa.
Quả thực là một mỹ nhân!
Thiếu nữ tóc đen như mây, má trắng sáng như tuyết, chân thành theo Trưởng công chúa đế. Tuy rằng là lần đầu tiên nàng vào cung, nhưng không hề hoảng sợ mà đi lại khoan thai, dưới áo choàng màu đỏ mận có thể loáng thoáng thấy được dáng người tinh tế mềm mại.
Ánh mắt của Vũ Lục hơi trợn to, đây là Khương cô nương mà chủ tử ra lệnh bảo vệ nhỉ! Nàng ấy thật sự rất xinh đẹp! Tuy nhiên, xung quanh một cô gái xinh đẹp như vậy chắc hẳn sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, nàng cần phải bảo vệ cô nương ấy cho chủ nhân thật tốt, đây chính là người trong lòng chủ tử mà. Hai năm nay nàng không rời Đông cung, ngay khi Khương Họa vừa về kinh, nàng đã bị phái đi, điều này cho thấy chủ tử quan tâm đến Khương cô nương như thế nào.
“Bình Dương gặp qua mẫu hậu" - Trưởng công chúa cười hành lễ với Thái hậu: “Mẫu hậu, đây là Khương Họa con gái của con, ngày hôm qua mới về kinh".
“Khương Họa gặp qua Thái hậu nương nương" - Khương Họa cúi đầu thi lễ, không ngẩng đầu nhìn Thái hậu. Một là theo quy củ quả thật như thế, hai là lo lắng nàng sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.
“Thật là một cô bé xinh đẹp, bình thân, ngồi đi" - Thái hậu nhìn Khương Họa: “Đứa trẻ này lớn lên ở Giang Nam đúng là khác với đứa trẻ ở kinh đô".
“Chứ còn gì nữa" - Trưởng công chúa Bình Dương cười sờ sờ mặt mình: “Nhìn thấy đứa nhỏ này, con cũng muốn đi Giang Nam dưỡng hai năm, đến lúc đó về kinh đô sẽ lại là Bình Dương mười tám tuổi".
Mọi người trong phòng đều cười, Khương Họa nhân cơ hội ngẩng đầu liếc nhìn Thái hậu một cái. Bà ta bảo dưỡng không tệ, ánh mắt nhìn Trưởng công chúa Bình Dương rất từ ái, đương nhiên rồi, Bình Dương là con gái ruột của bà ta mà.
Ngồi bên cạnh Thái hậu là một nữ tử mặc cung trang, trông mười bảy, mười tám tuổi, nhu nhược yên tĩnh, Khương Họa đương nhiên không biết nàng ấy là ai, nhưng ánh mắt của cô gái này khi nhìn về phía nàng khá là hiền lành, còn Thái hậu nhìn nàng thì lại là vẻ dò xét và bất thiện.
Khương Họa sững sờ, sao lại cảm thấy người phụ nữ này dường như có điều đang che giấu trước mặt Thái hậu?
“Đúng rồi, Vấn Điệp vẫn chưa gặp cô bé này đúng không? Nàng ấy luôn sống ở Giang Nam, vừa mới trở về kinh đô". Nhìn ánh mắt của Vũ Lục, Thái hậu dường như đột nhiên hiểu được tại sao hôm nay Thái tử phi lại vào cung, có lẽ cũng giống như bà ta, muốn gặp người phụ nữ đã dụ dỗ câu Thái tử lạnh lùng ngay khi vừa trở về kinh đô.
Tuy nhiên, bà ta không định để Khương Họa vào Đông cung. Có một La Vấn Điệp ở Đông cung là đủ rồi, một người phụ nữ xinh đẹp như Khương Họa có thể được dùng để kết thông gia. Phải biết rằng những phe phái chính thống ngoan cố trong triều quyết tâm ủng hộ Tiêu Quyết, chẳng hề quan tâm đến việc sức khỏe của y có thể chống chọi được đến ngày Thái tử quy thiên hay không. Ngoài ra còn có một số phe trung lập nắm thực quyền.
Nên gả Khương Họa cho ai đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...