Chiếc ghế nằm được nàng đặt ở chỗ cửa sổ hướng nam, vén nửa rèm tre, sau giờ ngọ, gió mang theo hơi ấm của mặt trời, xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc hoa văn tinh tế mà không hề bị cản trở, chiếu nghiêng nghiêng lên người.
Nằm ở đó, cả người như được tắm trong mùa xuân.
Lại pha một ấm trà, nghe tiếng gió xào xạc qua những tán cây.
A, mùa xuân đẹp biết bao.
Nhưng hiện giờ…… Nàng chỉ có thể đứng nhìn.
Mắt liếc nhìn Trình Uyển Uẩn lui ra rồi lại bước vào, ngồi xuống chiếc đệm hương bồ bên cạnh, tay cầm ấm trà nhỏ nấu trà trái cây.
Nàng rất biết cách tự an ủi mình —— trước khi nấu trà, Hà công công nói lát nữa Thái Tử gia còn muốn ra ngoài, việc trong cung nhiều, Thái Tử gia bận rộn, chờ hắn đi rồi, nàng có thể nằm uống trà ngắm hoàng hôn.
Dận Nhưng bị đánh thức bởi từng đợt hương trà thoang thoảng.
Hắn mở mắt ra, lúc đầu còn hoảng hốt không nhớ mình đang ở đâu, cúi đầu nhìn thấy mình đang ôm con thỏ bông kỳ quặc làm gối đầu mới nhớ ra, ờ, đây không phải gối đầu...!Trình cách cách nói đây là con thỏ bông do nàng tự làm.
Vì nàng thuộc sinh năm con Thỏ.
Hắn lại nhịn không được muốn cười, con thỏ này thật là xấu xí.
Ngay sau đó, hắn lại nhớ đến giấc mơ vừa rồi...!Sao lại...!mơ thấy như vậy?
Giấc mơ là về năm Khang Hi thứ 28, tháng tư ngày 26.
Khang Hi cử Nhất đẳng công Tác Ngạch Đồ làm khâm sai đại thần, thống lĩnh Đồng Quốc Cương, Ban Đạt Nhĩ Thiện và tướng quân trấn thủ Hắc Long Giang Tát Bố Tố cùng Từ Nhật Thăng, Trương Thành - những người truyền giáo - làm thành viên sứ đoàn, cùng nhau đi đến Ni Bố Sở để đàm phán hòa bình với Sa Hoàng.
Bọn họ mang theo 3000 quân thủy, trải qua hơn hai tháng đường trường gian khổ, đến tháng sáu, Tác Ngạch Đồ cùng đoàn sứ giả đến Ni Bố Sở trước, quân thủy đi theo liền neo thuyền ở bờ sông, dựng trại đóng quân trên bờ.
Đầu tháng bảy, Tác Ngạch Đồ đã đợi hơn một tháng, vô cùng bực bội.
Sứ đoàn Sa Hoàng không những đến muộn, lại còn cử người đến gặp Tác Ngạch Đồ với thái độ kiêu ngạo, ngang ngược đưa ra yêu cầu: "Địa điểm đàm phán do Nga định ra, và mỗi bên không được dẫn theo quá 300 binh lính hộ tống."
Nếu không phải Đồng Quốc Cương và Ban Đạt Nhĩ Thiện liều mạng khuyên can, Tác Ngạch Đồ suýt chút nữa đã đá tên nhóc con kiêu căng này ra khỏi doanh trại.
Cuối cùng, sau khi được Tát Bố Tố và những người khác khuyên giải, Tác Ngạch Đồ miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu của sứ giả Nga, nhưng lại ra lệnh cho binh lính hộ tống mang theo đao trường và súng kíp, trong lúc đàm phán mỗi ngày đều lên đạn, lưỡi lê tuốt khỏi vỏ.
Ngay cả 3000 quân thủy đóng trại bên bờ cũng ngày ngày mặc giáp trụ, tay cầm đao, nghiêm chỉnh sẵn sàng chiến đấu.
*Giáp trụ (盔甲) là áo giáp và mũ giáp.
Sứ thần Sa Ngạc tên là Qua Lạc Văn, là một lão cáo già trong đàm phán.
Ngày đầu tiên đàm phán,
Tên Qua Lạc Văn này quả nhiên là cáo già, hắn mở đầu bằng việc đổ lỗi cho Đại Thanh là kẻ khơi mào chiến tranh giữa hai nước, yêu cầu Đại Thanh phải nhượng bộ lớn.
Tác Ngạch Đồ lập tức nổi giận đập bàn:
“Nhã Khắc Tát, Ni Bố Sở, hồ Baikal, thậm chí cả Mông Cổ, tất cả đều là lãnh thổ của Đại Thanh! Ngươi cút đi! Ngươi đến nhà ta cướp dê bò của ta, còn dám trách ta đánh ngươi quá nặng? Ta khinh! Nếu không phải vì lòng nhân từ của vạn tuế gia, hôm nay ta đã đánh đến tận nơi nhà các ngươi...!”
Nói xong, hắn quay sang trừng mắt nhìn hai phiên dịch Từ Nhật Thăng và Trương Thành: “Cứ dịch y chang cho hắn nghe, không được bỏ sót một chữ nào!”
Từ Nhật Thăng và Trương Thành: “…” Ngươi đây là đang làm khó chúng ta.
Dận Nhưng trong mơ, rõ ràng như đang đứng ngay trong lều đàm phán, nhìn thấy cảnh này, hắn suýt chút nữa chạy đến túm lấy ống tay áo của cữu cữu.
Cữu cữu nói không sai, nhưng cũng nên kiềm chế một chút.
Nước miếng của cữu cữu sắp phun đến mặt Qua Lạc Văn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...