Sủng Thê Vạn Vạn Tuế Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi
Bất quá..
Ngay cả nội tâm phúc hắc như sói xám của chủ tử cũng có thể giả dạng thành con thỏ thiện lương vô tội, hắn có là gì chứ?
Bắc Huyền ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn vương vài giọt nước mắt.
Phượng Sở Ca khó chịu nhìn sang bên cạnh, nàng rất ít khi thấy nam nhân rơi lệ, nhìn cữu cữu của A Trần như thế này, khẽ thở dài một tiếng.
"Không có việc gì, các ngươi cứ ở chỗ này trước đã.
Vừa vặn nửa tháng sau chúng ta rời khỏi đây, không có ngươi trông coi tòa nhà này, nếu không ghét bỏ, ngươi có thể ở đây chiếu khán được không?
" Bắc Huyền vội vàng gật đầu không ngừng.
Coi như tạm thời vượt qua..
Tuy nhiên..
Chủ tử bên cạnh một mực dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn.
Bắc Huyền nhìn A Trần, đáy mắt lộ ra mấy phần vô tội.
Hắn thật không muốn bại lộ, chỉ là..
chỉ là thần thái vừa rồi của chủ tử thật sự quá buồn cười rồi.
A Trần liếc mắt.
Lúc này Bắc Huyền mới thu hồi ánh mắt.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau đều được Phượng Sở Ca nhìn thấy hết.
Phượng Sở Ca chỉ cho là hai cậu cháu đã lâu không gặp nhau, bây giờ gặp lại được nên rất cao hứng thôi.
Nàng đứng dậy.
"Tốt rồi, cũng không quấy rầy các ngươi thân nhân đoàn tụ nữa.
Tử Lan, chúng ta đi ra ngoài trước.."
Dứt lời liền bước ra ngoài.
Đến khi Phượng Sở Ca các nàng hoàn toàn rời khỏi, A Trần mới lạnh lùng nhìn Bắc Huyền.
Ánh mắt lăng lệ kia như là dao găm làm cho cả người Bắc Huyền run rẩy không ngừng.
"Chủ tử..
Không phải thuộc hạ cố ý muốn bại lộ đâu..
Thuộc hạ chỉ là.."
Lông mày A Trần hơi động một chút.
"Được rồi, về sau chú ý một chút, đừng có lại làm lộ ra, ta không muốn nhanh như vậy đã bại lộ."
Nếu lộ ra thân phận mình sớm như vậy, chỉ sợ đến lúc đó nương tử tương lai của hắn sẽ tức giận.
Phải tìm cơ hội thật tốt cùng nàng nói chuyện, như vậy mới không dọa nàng.
"Vâng, thuộc hạ sẽ tận lực." Bắc Huyền gật đầu một cái, trịnh trọng nói.
"Ta muốn không phải tận lực.
Là tuyệt đối." A Trần lần nữa liếc mắt.
"Thật sự không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.."
"..."
Đồng đội ngu như heo? Bắc Huyền giật giật môi muốn phản bác, nhưng nhìn chủ tử mình lại không dám nói một câu.
Bên ngoài, Phượng Sở Ca bọn họ đã ra khỏi phòng A Trần.
Tử Lan đi theo phía sau Phượng Sở Ca.
"Tiểu thư, cữu cữu A Trần kia có phải có chút kỳ quái không?"
"Đúng là có chút." Phượng Sở Ca gật gật đầu.
Nam tử áo đen kia từ trên không rơi xuống thật sự có chút quỷ dị.
Tựa như một thân áo đen kia.
Bộ quần áo đấy không phải người bình thường có thể mặc, ngược lại giống như đồng phục thống nhất của một tổ chức nào đó.
Nàng nghĩ đến đây, lại khẽ lắc đầu.
"Được rồi, mặc kệ hắn có thân phận gì cũng là thân nhân A Trần.
Ít nhất, về sau A Trần sẽ không cô đơn rồi."
"Tử Lan cảm thấy A Trần có tiểu thư ở cùng cũng không cô đơn.." Tử Lan nói ra ý nghĩ của mình.
"Hơn nữa, không phải tiểu thư vẫn luôn ưa thích A Trần sao? Để A Trần theo bên cạnh cũng rất tốt mà.
Hơn nữa.."
Tử Lan nói tiếp, "A Trần không chỉ một lần nói muốn cưới tiểu thư không phải sao? Tuy Tử Lan vẫn cảm thấy tiểu thư cùng đệ nhất mỹ nam Đế Tuyệt Trần càng xứng đôi.
Bất quá, không phải tiểu thư đã từng nói A Trần trưởng thành chắc chắn không kém Đế Tuyệt Trần sao, cũng có thể.."
"Bang!" Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang lời nói của Tử Lan.
Phượng Sở Ca trực tiếp đánh Tử Lan một cái.
"Nói nhăng nói cuội gì đấy?"
Tử Lan ôm đầu, "Tiểu thư ngươi đánh ta làm gì? Tử Lan nói đều là thật ah..
Hơn nữa tiểu thu người thế nhưng là trâu già gặm cỏ non, thật tốt!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...