Sủng Thê Vạn Vạn Tuế Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi
Đợi trang điểm xong, Tử Lan các nàng hưng phấn nhìn Phượng Sở Ca: "Tiểu thư, người cứ như vậy xuất hiện nhất định sẽ làm cho vô số người khuynh đảo đấy."
Phượng Sở Ca ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương trước mặt.
Nữ tử trong gương, dung mạo tuyệt sắc vô cùng.
Khuôn mặt này, nàng đã nhìn sáu năm rồi.
Nhưng mỗi lần soi gương vẫn hoảng hốt trong nháy mắt.
Che giấu thần sắc, Phượng Sở Ca mấp máy môi: "Đi thôi, ra ngoài đi.."
Vừa đẩy cửa ra ngoài, đã thấy thân thể nho nhỏ đứng ngoài cửa.
A Trần đứng bên ngoài ngửa cao đầu nhìn Phượng Sở Ca.
"A Trần..
Ngươi ngoan ngoãn ở nha, buổi ti tỷ tỷ sẽ trở lại." Phượng Sở Ca ngồi xổm xuống, hung hăng nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của A Trần một phen.
A Trần nhìn qua Phượng Sở Ca tỉ mỉ ăn mặc xinh đẹp thật lâu, lạnh giọng hỏi: "Nữ nhân, ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy muốn đi đâu?"
"Đi tham gia yến hội trong nội cung, tối nay sẽ trở lại."
"Ta đi cùng ngươi.." A Trần tiếp lời.
"Cái này.." Phượng Sở Ca có chút do dự.
Phượng Sở Ca dám khẳng định, Thiên Khải đế tất nhiên không phải người thiện lương gì!
Một người đối với thời điểm nàng khó khăn nhất chẳng quan tâm đến, sao có thể coi là thân cữu cữu?
Yến hội lần này, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
A Trần chỉ là hài tử..
Nếu đưa đến, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Thấy Phượng Sở Ca do dự, A Trần uỷ khuất hít hít cái mũi.
"Nữ nhân, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để ta ở Phượng gia một mình sao? Trong đêm đen như vậy, toàn bộ Phượng gia một người cũng không có, ta một đứa bé ở chỗ này nếu bị lừa đảo bắt cóc thì làm sao bây giờ?"
Lời này của A Trần làm cho khoé mắt Phượng Sở Ca co lại.
Đến, giả đáng thương!
Bất quá chiêu này thật có tác dụng.
Mặc dù biết A Trần cố ý nói như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút uỷ khuất, Phượng Sở Ca vẫn là thở dài: "Được rồi, cùng đi.
Bất quá, không cho phép chạy loạn, nhất định phải chặt chẽ theo sát ta."
"Tốt!" Đáy mắt A Trần lơ đãng hiện lên chút đắc ý.
Hắn nhìn Phượng Sở Ca, khoé môi khẽ nhếch.
Hôm nay nàng ăn mặc xinh đẹp như vậy, hắn đương nhiên muốn đi theo rồi, vạn nhất không cẩn thận bị bắt đi, ai đến bồi thường nương tử cho hắn?
Nghĩ đến đây, A Trần không khỏi có chút ảo não.
Hắn thực sự có chút không thể chờ đợi được muốn lớn lên.
Hiện tại, hắn biến thành tiểu hài tử giống như một phế vật vậy, căn bản cái gì cũng không làm được.
* * *
Ba thị nữ cũng không đi theo toàn bộ, chỉ có Tử Lan thực lực cao nhất đi cùng.
Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi Phượng phủ.
Tử Lan bên ngoài lái xe ngựa, không khí trong xe có chút ngưng trọng..
Không phải cái gì khác, chỉ vì mèo con ngu xuẩn chiếm đoạt ôm ấp của Phượng Sở Ca.
Hiện tại, tiểu quỷ nào đó nhìn con mèo ngu xuẩn kia, càng nhìn càng khó chịu.
Nhục Đoàn gắt gao co rúc trong ngực Phượng Sở Ca, như thế nào cũng không chịu xuống.
Nó cũng không tin nó ỷ lại trong ngực chủ nhân, A Trần còn có thể làm gì nó.
Vẻ mặt A Trần không vui nhìn Nhục Đoàn.
Hắn còn không được nương tử ôm ấp mấy lần! Kết quả con mèo ngu xuẩn này mỗi ngày đều ỷ lại trong ngực nương tử!
Ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp bắn về phía Nhục Đoàn.
Sau khi nhận được tầm nhìn của A Trần, thân thể Nhục Đoàn khẽ run lên.
Ngược lại tiếp tục chui sâu vào trong ngực Phượng Sở Ca.
Cuối cùng không quên ngẩng đầu ra, bộ dạng kia như là nói: Ta không xuống ngươi có thể làm được gì ta.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...