“Trang Thư Khuynh?” Anh ta nhíu mày, cô gái này là ai?“Đội trưởng Lãnh, mau bắt kịp chúng tôi.” Có người đã đi xa rồi, không nhịn được thúc giục anh.Người đàn ông cất món đồ trong tay đi, nói vọng lên phía trước một câu: “Tới đây.”Mặt trời khuất sau dãy núi phía Tây, Trang Thư Khuynh trở về căn hộ nhỏ mà cô đã thuê, vùi đầu vào việc của mình, mặc cho tiếng chuông cửa vang lên, cô cũng không có phản ứng gì.Cuối cùng, khi ánh đèn lên rực rỡ, cô duỗi người, hài lòng nhìn kiệt tác của chính mình và mỉm cười.“Ọc ọc...”Trang Thư Khuynh vỗ vỗ vào bụng của mình, cầm lấy ví tiền, chuẩn bị đi ra ngoài tìm cái để ăn.
Cô vốn không thích ăn đồ ăn nhanh nhưng luôn có những trường hợp bất đắc dĩ.Mỗi khi cô thu thập được tin tức nóng hổi là khi ấy cô sẽ phải ăn đồ ăn nhanh.
Cô thật sự rất nhớ những ngày tháng Tần Hoài Tâm còn sống cùng cô, trên bàn có không biết bao nhiêu là cao hương mỹ vị.Lấy ví tiền rồi đi mở cửa, đập vào mắt cô chính là hai hộp đồ ăn nhanh, chúng được đặt lặng lẽ ở góc tường, trên nắp hộp còn có một tờ giấy, cô vui mừng, xách hai cái túi lên và đóng sầm cửa lại."Để thưởng cho tin tức nóng hổi mà cậu đã cho tớ xem hôm nay, tớ cố ý đặt mua cho cậu hai món ăn, không cần cảm ơn."Đuôi lông mày của Trang Thư Khuynh giật giật, đúng là vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.
Cô nhắm tờ giấy thẳng về phía thùng rác rồi ném vào, vì ăn mà không còn thiết tha gì tới hình tượng.Hôm sau...Trang Thư Khuynh dậy thật sớm, tâm trạng của cô hôm nay vô cùng tốt.Cửa cô nhi viện, Tần Hoài Tâm đến muộn, Trang Thư Khuynh không những không giận dữ, ngược lại còn cười hì hì hỏi cô tối hôm qua ngủ có ngon không.Tần Hoài Tâm mang theo vẻ mặt giống như gặp quỷ nhìn cô, “Tâm trạng của cậu có tốt cũng không cần tốt đến mức thành ra như vậy chứ?”Bình thường, cô hoặc là thả bồ câu hoặc là đến rất muộn, hôm nay là ngày bất thường nhất trong lịch sử.Trang Thư Khuynh ném cho Tần Hoài Tâm một ánh mắt xem thường, đút hai tay vào túi, xoay người đi vào bên trong, “Đi nhanh nào, nói không chừng Viện trưởng Hoa đang sốt ruột chờ chúng ta.”Vụ bê bối của Đàm Bế Ương nhanh chóng bùng nổ ở trên mạng, chưa đầy một giờ mà đã có đến năm triệu lượt tìm kiếm, trở thành tin tức hot nhất trong giới giải trí, khiến dư luận phẫn nộ.Trong lúc nhất thời, bao nhiêu sự tức giận, bao nhiêu lời chửi mắng, đều ụp lên đầu cô ta, nhiều đến nỗi khiến cho Đàm Bế Ương không thể không khoá tài khoản Weibo lại.
Về việc sau này cô ta có tổ chức họp báo để làm rõ mọi chuyện hay không, đó là việc của cô ta.Trong văn phòng, Trang Thư Khuynh đọc bình luận trên các trang web, che miệng cười trộm.Cư dân mạng số 1: “Giới giải trí đầy rẫy âm mưu, diễn viên hạng ba giờ còn ôm luôn vị trí người thứ ba.”Cư dân mạng số 2: “Chậc chậc, thật không thể ngờ được, một cô gái ngây thơ, không phải động tay động chân vào bất cứ chuyện gì lại là người lăng loàn như vậy.”Cư dân mạng số 3: “Mọi ngươi đừng mắng, đừng mắng nữa, còn mắng nữa cô ta lại chạy đến nhà của vị đạo diễn kia làm nũng...”Cư dân mạng số 4: “Lầu trên nói rất đúng, khoé mắt kiểu gì cũng ươn ướt.”...Trang Thư Khuynh cười đến đau cả bụng, cô muốn kéo xuống đọc tiếp, nhưng có quá nhiều bình luận, vì vậy cô đóng trang web lại và đọc các tin tức khác.Thực ra mà nói, những việc xảy ra vào tối ngày hôm đó của Đàm Bế Ương đã châm lên một ngòi nổ.
Hừ! Hình phạt nho nhỏ này chẳng thấm vào đâu so với những gì cô đã mất đêm đó!Cuối cùng cũng tan làm, cô đang thu dọn đồ dùng của mình, thì bỗng được chủ biên gọi vào.“Chủ biên, cô tìm tôi sao?”Vẻ mặt của Trang Thư Khuynh bình tĩnh, trong vòng ba ngày cô đã có thể hoàn thành nhiệm vụ của chủ biên giao cho, thái độ của chủ biên cũng thay đổi 360 độ.“Ngồi đi.” Chủ biên đi tới chỗ máy lọc nước, rót cho cô một cốc nước, rồi đưa qua, “Trang nhất của số báo hôm trước cô làm rất tốt, toà soạn của chúng ta đột nhiên trở nên nổi tiếng, trong thời gian ngắn đã lọt vào top mười toà soạn hàng đầu trong nước, chuyện này không thể không kể tới công lao của cô.”Trang Thư Khuynh hơi hơi mỉm cười, chuyên nghiệp nói, “Điều tôi nên làm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...