Sủng Thê Tối Thượng Tổng Tài Lão Công Mất Kiểm Soát


Editor: Bé Nee
"Anh, em biết sai rồi." Lương Dĩ Mạt giọng nức nở: "Anh giúp em với."
"Cô chọc phải rắc rối lớn như vậy, bây giờ Yến Bắc Thần muốn phong sát cô, tôi cũng hết cách." Lương Mộ Sâm cực kỳ tức giận.

"Anh, Lương gia chỉ còn lại hai anh em chúng ta." Lương Dĩ Mạt nghẹn ngào: "Huống hồ em đã thật sự biết sai rồi, anh giúp em, sau này em tuyệt đối sẽ không như vậy nữa."
"Vô dụng thôi." Lương Mộ Sâm lạnh lùng nói: "Cô làm tôi quá thất vọng, sau này đừng nói là em gái của tôi."
Sau đó liền ngắt điện thoại.

Lương Dĩ Mạt cầm điện thoại, khóc không ra nước mắt.

Ngay sau đó, lại có một cuộc điện thoại khác.

Lần này là Cố Trạch bị hôn phu trên danh nghĩa của cô.

Cố Trạch cũng thích Giang Vân Yên.

Đúng vậy, quyển sách này đúng là Mary Sue, hầu như các nhân vật nam đều thích nữ chính.

Còn nữ xứng thì bị mọi người hất hủi.

Lương Dĩ Mạt nghe điện thoại, không đợi hắn mở miệng, liền nói: "Tôi biết anh muốn giải trừ hôn ước, tuỳ anh."
"Lương Dĩ Mạt, lá gan của cô đúng là càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng quá đáng." Cố Trạch trầm giọng nói: "Vân Yên có lỗi gì với cô?"
Lương Dĩ Mạt thấp giọng nói: "Cô ta có lỗi gì với tôi? Đại khái là lúc thiên kim thật như tôi lưu lạc đầu đường xó chợ, còn cô ta lại hưởng thụ sự sủng ái của tôi."
Đúng vậy, cô và Giang Vân Yên thật ra là bị ôm nhầm.


Cô mới là thiên kim của Lương gia, còn Giang Vân Yên mới là cô nhi.

Hai năm trước, cô trở về nhà họ Lương, tuy rằng có thân phận nhưng mà Lương gia không ai thích cô, nhưng thiên kim giả như Giang Vân Yên lại được rất nhiều người thích, bất kể Lương Dĩ Mạt làm gì cũng bị người ghét.

Kỳ thật ngẫm lại, Lương Dĩ Mạt cũng là người đáng thương.

Cô chỉ sai ở chỗ không nên đi đối phó Giang Vân Yên.

"Giải trừ hôn ước đi, vốn dĩ trước kia cô ta mới là người anh đính hôn." Lương Dĩ Mạt trầm giọng nói: "Hiện tại anh không phải vị hôn phu của tôi, anh không có tư cách khiển trách tôi."
Nói xong, cô cúp điện thoại.

Cô nhớ lại nội dung trong sách, sau sự kiện này Lương Dĩ Mạt hoàn toàn bị đả kích, những ngày sau đó nàng không chịu được cảnh túng thiếu, bắt đầu bán đứng tự tôn.

Nhưng cô sẽ không làm như vậy!
Cùng lắm thì từ bắt đầu lại từ đầu.

Chỉ cần cô có thể đi đến đại kết cục, nói không chừng là có thể trở về hiện thực.

Cố lên, Lương Dĩ Mạt, mày nhất định có thể đi đến cuối cùng!
Đi ra khỏi khách sạn, điện thoại Lương Dĩ Mạt lại vang lên.

Toàn thân cô tê dại.


"Ai vậy?" Cô đi trong đám người, băng qua đường.

"Lương Dĩ Mạt, cô điên rồi phải không?" Điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của người đại diện Triệu Hỉ Hỉ: "Cô dám đắc tội Giang Vân Yên, gan cô to thật!"
"Tôi cũng không muốn, lúc ấy tôi bị ma quỷ mê hoặc đầu óc." Lương Dĩ Mạt bất đắc dĩ nói: "Tôi biết không có biện pháp nào cứu chữa, tôi có thể phát Weibo xin lỗi, sau đó rút lui."
"Lương Dĩ Mạt, cô thật sự nên cảm ơn tôi!" Triệu Hỉ Hỉ nghiến răng nghiến lợi: "Tôi bỏ ra năm trăm vạn mua lại đầu mối phát ra tin tức, hiện tại người trong giới chỉ mới suy đoán, không có chứng cứ, cô không cần rút lui."
"Làm cô phí tiền rồi." Lương Dĩ Mạt không ngờ người được xưng là "Chu Bái Bì"* Triệu Hỉ Hỉ lại vì cô mà tiêu tiền.

*Chu Bái Bì (周扒皮): Tiết kiệm, quản kĩ tiền bạc, một phân cũng không hao hụt.

"Nhưng không ai dám đắc tội với Yến gia, sau này khó có người tìm cô đóng phim." Triệu Hỉ Hỉ nói: "Cũng may nhà cô có tiền, không cần phải lo nghĩ."
"Tiền của anh tôi, không liên quan đến tôi." Lương Dĩ Mạt bĩu môi: "Hỉ Hỉ, tôi muốn trở mình."
"Quá khó khăn." Triệu Hỉ Hỉ nhíu mày thật sâu: "Trừ phi có ông chủ lớn chịu giúp cô, nhưng cô lại đắc tội với nữ thần của mọi người, sẽ không có ai giúp cô."
Lương Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn trời, ông trời, sao ông có thể trêu đùa tôi như vậy?
Lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước mặt cô.

Một người đàn ông bước xuống xe, anh ta mặc một chiếc áo khoác da đính đá, quần jean đen và mang giày Chelsea, anh tuấn tà khí.

"Lương Dĩ Mạt!" Kèm theo giọng nói tức giận của người đàn ông, một cái tát giáng xuống mặt cô.

Lương Dĩ Mạt tức khắc choáng váng đầu óc, má trái đau rát, khoang miệng xộc lên mùi máu tanh.

Xung quanh có rất nhiều người, những người đó liếc mắt một cái đã nhận ra Lương Dĩ Mạt, liền móc điện thoại ra không ngừng chụp cô.


"Thẩm Lân Hiên?" Lương Dĩ Mạt mím môi, nuốt máu tanh trong miệng xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

Không thể tưởng được trong quyển sách này, liền một cái khôi hài nhân vật đều dám khi dễ nàng!
Không ngờ trong cuốn sách, ngay cả một tên hề cũng dám bắt nạt cô!
Mụ nội nó!
Tốt xấu gì nữ phụ như cô từ đầu đầu tới đuôi đều có đất diễn, còn vai phụ này có cái rắm nha!
"Anh dựa vào cái gì đánh tôi?" Lương Dĩ Mạt phẫn nộ nhìn Thẩm Lân Hiên: "Chó cậy thế chủ! Nhà họ Thẩm các người cũng chỉ là con chó của Yến gia, bây giờ chó điên như anh cũng dám ra cắn người?"
"Cô nói cái gì?" Thẩm Lân Hiên trong cơn giận dữ, hắn giơ lên tay.

Đôi mắt đào hoa của Lương Dĩ Mạt ánh lên tia lạnh nhìn hắn: "Chỗ này có rất nhiều người, nếu anh dám đánh tôi, ta sẽ kiện anh.

Dù sao tôi cũng không còn gì cả, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
Thẩm Lân Hiên hung hăng nhìn cô chằm chằm, hắn dùng tay chỉ vào mũi Lương Dĩ Mạt: "Tôi sẽ làm cô không thể tẩy trắng được!"
"Vậy phải xem chó điên như anh có năng lực này hay không đã." Trong mắt Lương Dĩ Mạt hiện lên một tia lạnh thấu xương.

Thẩm Lân Hiên thả tay xuống, hừ một tiếng, xoay người lên xe, sau đó rời đi.

Lương Dĩ Mạt sờ sờ mặt mình, hít một hơi thật sâu.

"Này, Lương Dĩ Mạt, cô bị làm sao vậy?" Triệu Hỉ Hỉ còn chưa cúp điện thoại.

Lương Dĩ giơ điện thoại lên: "Cô có thể đến đón tôi không? Tôi không còn chỗ nào để đi."
"Được, cô gửi vị trí qua đây, tôi qua đó đón." Triệu Hỉ Hỉ liền nói.

Lương Dĩ Mạt cúp điện thoại, sau đó gửi vị trí, liền đứng ở ven đường chờ.

Những người đó vẫn đang chụp ảnh cô, cô cũng không ngăn cản, biểu tình thập phần lãnh đạm.


Rất nhanh chuyện Lương Dĩ Mạt bị đánh đã lên hot search, fans Giang Vân Yên trực tiếp hô đại khoái nhân tâm*, toàn bộ cư dân mạng không ai nói một câu công bằng cho cô.

*Đại khoái nhân tâm: mọi người sung sướng và tán thưởng.

Hơn mười phút sau, Triệu Hỉ Hỉ lái xe đến, dừng ở trước mặt cô.

Triệu Hỉ Hỉ mở cửa xe: "Lên xe đi."
Lương Dĩ Mạt lên xe thắt dây an toàn: "Được rồi."
Triệu Hỉ Hỉ nhìn cô một cái, liền lái xe đi.

"Đi đâu vậy?" Lương Dĩ Mạt hỏi.

"Tôi sắp xếp chỗ ở tạm thời cho cô, về nhà tôi tôi sợ kẻ thù của cô tới trả thù, liên luỵ đến tôi." Triệu Hỉ Hỉ thành thật nói.

"Sợ tôi liên luỵ đến cô, vậy tại sao cô lại bỏ ra 500 vạn giúp tôi làm lắng tin tức xuống?" Lương Dĩ Mạt thật sự không hiểu.

Triệu Hỉ Hỉ liếc mắt nhìn cô một cái: "Còn nhớ, hai năm trước, tôi đến xin việc ở công ty quản lý, công ty không chịu nhận, là cô nhìn trúng tôi nên tôi mới được ở lại.

Khi đó tôi cũng là sơn cùng thủy tận*, nhưng vì có quan hệ với cô, tôi mới có việc làm."
*Sơn cùng thủy tận: Nơi cuối cùng.

"Năm trăm vạn này tôi sẽ nhanh chóng trả cho cô." Lương Dĩ Mạt liền nói.

"Trả? Cô lấy cái gì trả?" Triệu Hỉ Hỉ châm chọc: "Tôi gọi điện thoại cho anh trai cô, cô đoán xem anh ta nói cái gì? Anh ta nói cô có chết ở bên ngoài cũng không liên quan đến anh ta, quan hệ anh em hai người sao lại tệ đến vậy?"
"Ừ." Lương Dĩ Mạt xoa xoa thái dương: "Rốt cuộc cũng không phải tình cảm cùng nhau lớn lên.

Anh ta cảm thấy tôi trở về đã cướp đi vị trí của Giang Vân Yên, cho nên không thể dung thứ cho tôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui