Cô có loại bệnh tụt huyết áp kỳ quái, không phải bệnh nặng gì, lúc phát bệnh, chỉ cần ăn chút đường hoặc là chocolate liền có thể giảm bớt.
Nhưng mà, nếu cô không thể đúng lúc bổ sung đường hoặc là chocolate, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Mồ hôi lạnh, co rút, tay chân nhũn ra, có cảm giác nghiêm trọng gần chết, thậm chí có hít thở không dẫn đến thông tử vong.
Nhận thấy được phát bệnh, cô lập tức lấy túi của cô ra, từ trong ví mặt lấy ra chocolate cô hàng năm mang theo bên người.
Cô ở dưới cái nhìn chăm chú của Cố Quân Trục, lột một miếng chocolate, nhét vào trong miệng.
Nhưng mới vừa nếm tư vị, cô liền cảm thấy không đúng.
Chocolate lại không phải mùi hương ngọt vốn dĩ, mà là một loại tư vị khô khốc phát khổ.
Cô vội vàng phun chocolate ra, lại thay đổi một miếng khác.
Vẫn là như thế.
Chocolate trong ví bị cô nếm hết một lần, đều là như thế này, một chút vị ngọt cũng không có, một chút đường cũng không chứa!
Sắc mặt cô càng ngày càng bạch, mồ hôi lạnh làm ướt toàn thân, trái tim đập cực nhanh, cả người rét run, cả người run rẩy, một loại cảm giác gần chết, nhanh chóng thổi quét toàn thân cô.
Cố Quân Trục nhận thấy được không đúng, lạnh giọng phân phó tài xế: “Tìm cửa hàng gần đây đi mua chocolate hoặc là kẹo, mau!”
Tài xế đáp ứng một tiếng, dẫm mạnh chân ga dẫm, tăng tốc ô tô, băng trên đường như ánh sáng, xuyên qua dòng xe chảy xiếc ở đây, sau đó phanh xe, dừng lại ở ven đường.
Bảo vệ trên ghế phụ không đợi ô tô đình ổn, liền mở cửa đi ra ngoài, chạy đến cửa hàng gần nhất ở ven đường.
Diệp Tinh Bắc há to miệng thở dốc, lại vẫn cảm thấy hô hấp loãng, thở không nổi.
Cô khó chịu nhéo ngực, thân thể hơi hơi co rút, ý thức đã mơ hồ.
Thủ hạ mà Cố Quân Trục phái điều tra tư liệu có quan hệ Diệp Tinh Bắc, cũng nhẹ nhàng bâng quơ nhắc qua một chút, nói Diệp Tinh Bắc có bệnh tụt huyết áp, khi phát bệnh, cần ăn đường hoặc là chocolate để giảm bớt.
Cố Quân Trục không để trong lòng.
Tụt huyết áp xem như bệnh thường thấy, không tính là chứng bệnh mới mẻ gì, không ảnh hưởng bất luận chuyện gì, so với người bệnh như anh, cũng chả là cái lông gì.
Nhưng anh không nghĩ tới, khi Diệp Tinh Bắc phát bệnh, lại hung hiểm như vậy.
Mắt thấy Diệp Tinh Bắc ngã vào trên chỗ ngồi, ngay cả thần trí đều không thanh tỉnh, từng ngụm từng ngụm thở dốc lại thở không nổi, tay nhỏ vỗ ngực, sắc mặt trắng bệch, thống khổ bất kham, anh hơi suy tư, sau khi đặt Diệp Tinh Bắc ở trên ghế, cúi người hô hấp nhân tạo cho cô.
Anh từng học cấp cứu, hô hấp nhân tạo rất quen thuộc.
Ấn trái tim, miệng áp miệng thổi khí.
Anh có thói ở sạch rất nghiêm trọng.
Nếu đổi thành người khác, anh tuy rằng sẽ không thấy chết mà không cứu, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không tự mình ra trận, đích thân hô hấp nhân tạo.
Anh ra cửa từ trước đến nay bao nhiêu bảo vệ đi theo, tùy tiện kêu một bảo vệ lại đây, cũng biết hô hấp nhân tạo.
Nhưng mà Diệp Tinh Bắc, anh mạc danh không muốn để cho người khác chạm vào.
Đây chính là bà xã tương lai của anh!
Tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa, đó cũng là bà xã anh, sao có thể để cho người khác chạm vào?
Hơn nữa, anh hình như cũng không mâu thuẫn khi cùng Diệp Tinh Bắc thân cận da thịt.
Trước kia, anh chỉ cần ngẫm lại hôn môi hay ăn nước miếng của phụ nữ, liền sẽ cảm thấy ghê tởm.
Mà khi anh cúi đầu, môi đụng tới cánh môi mềm mại hơi lạnh của Diệp Tinh Bắc, anh lại mạc danh có loại cảm giác muốn thâm nhập.
Trước kia, anh hoàn toàn vô pháp tiếp thu cảnh tượng ôm nhau với cô gái cởi hết quần áo.
Cho dù là sau khi bắt tay, anh cũng phải dùng nước rửa tay tiêu độc.
Nhưng hôm nay, nút thắt ở ngực Diệp Tinh Bắc, bởi vì bị anh nên ấn buông ra, lộ ra một mảng da thịt lớn tuyết trắng mềm nị.
Lòng bàn tay anh dán vào da thịt cô, cảm xúc mềm ấm trơn trượt dưới tay, thế nhưng làm anh tâm viên ý mã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...