Sủng Thê Như Mệnh



A Uyển ngồi ở trong phòng khách, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ở khoảng sân bên ngoài, hai con ngỗng trắng lớn đang ngẩng đầu ưỡn ngực, đang hết sức uy vũ đi tới đi lui ở trong sân, bước đi ung dung, ngông nghênh, một bộ dáng đang dò xét lãnh thổ, lúc đã cảm thấy hài lòng liền phát ra hai tiếng "Cạc cạc".

Nhìn hai con ngỗng trắng này, khóe miệng A Uyển khẽ co quắp, Vệ Huyên thật sự là đưa cho nàng hai con ngỗng trắng thật, không cần thử cũng biết từ bộ dáng của chúng có thể nhận thấy bọn chúng hung dữ đến mức nào.

Mặc dù trước kia A Uyển chưa bao giờ tiếp xúc với ngỗng trắng, nhưng thông qua một ít hình vẽ và cuốn sách ấy biết về loại gia cầm ngỗng trắng này, hồi học tiểu học nàng có đọc được một bài thi ngữ văn chủ đề "Ngỗng trắng ", bài viết tả ngỗng là một loại động vật rất cao ngạo, sự cao ngạo biểu hiện ở tiếng kêu của nó, dáng đi cùng cách ăn. Bây giờ A Uyển thấy dáng dấp đi bộ của chúng, quả nhiên rất cao ngạo, hơn nữa tiếng kêu cũng tựa như đang mắng người, chợt nghe có vẻ chói tai.

Vệ Huyên chạy tới gần rồi gặm mặt của nàng mấy cái xong, liền ôm nàng từ trên giường nhỏ xuống, sau đó lôi kéo nàng ra khỏi phòng khách, đi tới hành lang.

Hôm nay ánh mặt trời rất rực rỡ, gió cũng rất nhu hòa, khi thổi vào người khiến cho người ta cảm thấy một trận thoải mái thích ý, nhẹ nhàng vừa phải, nên ngay cả người vừa bệnh nặng mới khỏi như A Uyển cũng được phép đi ra bên ngoài chơi một lúc.

Vệ Huyên dắt tay của A Uyển đi tới phía hành lang, lấy ra một cái hà bao, từ bên trong móc ra hai cái Mộc Tiếu đưa cho nàng nhìn.

"Cái này dùng để làm gì?" A Uyển kỳ quái hỏi.

"Mộc Tiếu là vật để cho bọn chúng nghe lời." Vệ Huyên nói xong, đưa một cái Mộc Tiếu lên miệng, sau đó thổi ba tiếng ngắn.

Lúc tiếng tiếu tử vang lên, hai con ngỗng trắng đang nhàn nhã tản bộ trong sân kia lập tức chạy nhanh tới, chạy về phía bọn họ càng chạy càng gần, bộ dáng hung hãn làm A Uyển và vài nha hoàn nho nhỏ bên cạnh đều sợ hãi kêu lên, nếu không phải A Uyển vẫn còn đang ở đây, đoán chừng các nàng đã mặt mày hoảng sợ mà bỏ chạy mất, bây giờ thì chỉ có thê đứng một chỗ hai chân run lập cập, chuẩn bị tùy thời tiến lên hộ chủ.

Ngoài dự liệu là, hai con ngỗng trắng chạy tới trước mặt xong, liền đứng ở chỗ đó, hướng về phía tiếng còi của Vệ Huyên cạc cạc kêu mấy tiếng, cũng không có ý công kích mọi người.

"A, bọn chúng không đuổi theo cắn người?" Thanh Chi kỳ quái nhìn hai con ngỗng trắng đang hết sức nghe lời kia, không giải thích được: "Nô tỳ nhớ khi còn bé nhà hàng xóm có nuôi mấy con ngỗng, chúng rất hung hãn, mỗi lần có người vào sân nhà bọn họ, thì mấy con ngỗng kia nếu như không bị giam lại, nhất định sẽ đuổi theo cắn người, chỉ khi chủ nhà hung hăng đạp cho bọn chúng một cước, khiến bọn chúng sợ mới không dám cắn."

Những nha hoàn bà tử khác mặc dù chưa trải qua việc này, nhưng cũng đã nghe việc ngỗng trắng hung hãn đả thương người, hiện nay thấy hai con ngỗng trắng này lại rất nghe lời vừa nghe tiếng còi liền chạy tới, khi tiếng còi vừa dừng lại liền dừng lại, mặc dù hai con ngỗng kia vẫn nhìn hết sức hung tàn, nhưng lại không có lao đến cắn người nên đều có chút kinh ngạc.

Nghe được giọng nói của Thanh Chi, hai con ngỗng trắng kia hướng nàng cạc cạc hai tiếng, dương như là đang khinh bỉ nàng không có kiến thức vậy, dáng điệu kiêu ngạo kia thật đúng là để người ta ghét hận.

Ít nhất một cô nương lúc nào cũng thích cười lại hiền hòa như Thanh Chi như vậy mà lại có loại ý muốn giơ chân đạp bọn chúng mấy phát.


A Uyển vốn là cũng bị hai con ngỗng trắng hung mãnh chạy tới làm cho sợ hết hồn, nên đặc biệt tiến lại gần người đứng trước, cũng không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy ánh mắt nhìn hai con ngỗng trắng rất hung tàn , rất hợp với dáng vẻ hung tàn của chúng, thật sự là làm cho người khác không dám đến gần. Bây giờ thấy bọn chúng không công kích người, liền cảm thấy hứng thú .

"Bọn chúng đã được người huấn luyện ngỗng huấn luyện qua, sẽ không tùy tiện cắn người, trừ phi có người cầm tiếu tử này đi chỉ huy nó." nói xong, Vệ Huyên lại huýt một hơi sáo, liền chỉ vào một gã thị vệ hắn mang tới đang đứng trong sân nói: "Đi cắn hắn."

Hai con ngỗng trắng cạc cạc hai tiếng, cái mông nhếch lên, liền xoay người đi đuổi theo thị vệ kia.

Thị vệ đáng thương kia cảm thấy vì sao mình lại xui xẻo vừa vặn đứng ở đó để chủ tử nhìn thấy vậy? Nhưng chủ tử đang muốn khoe khoang trước mặt Thọ An quận chúa, hắn cũng không thể làm mất mặt mũi của chủ tử, chỉ đành phải để cho hai con cầm thú kia chạy đuổi theo, cuối cùng chạy tới trên núi giả, ai biết kia hai con ngỗng trắng lại cũng hung hãn quạt hai đôi cánh cạc cạc cạc đạp núi giả muốn đổ.

"Phốc!"

Không chỉ có A Uyển bị chọc cười, bọn nha hoàn cũng cười đến run hết cả người, rõ ràng cũng đều bị chọc cười.

Hai con ngỗng trắng này cũng thật biết đùa giỡn mà.

Vệ Huyên thấy thị vệ đã bị hành hạ đủ, lại huýt sáo, lúc này thổi là hai tiếng ngắn ba tiếng dài, hai con ngỗng trắng lớn liền không đuổi hắn nữa, lại chạy tới rất nhanh, mắt chăm chú nhìn Vệ Huyên ngoắc, liền thấy trong tay Lộ Bình dâng lên một cái hộp đựng thức ăn, bên trong là thức ăn của ngỗng đã được chuẩn bị tốt, Vệ Huyên đem hộp để xuống dưới đất để thưởng khích lệ hai con ngỗng trắng đã nghe lời.

"Thế nào? Chơi vui không?" Vệ Huyên đem một cái Mộc Tiếu khác được mài dũa hết sức tinh xảo đưa cho A Uyển, "Bọn chúng đã được huấn luyện qua, chỉ nghe hiệu lệnh đặc biệt để hành động, sau này lúc tỷ nhàm chán, ngươi chỉ cần thổi cái Mộc Tiếu này, thì dù vô luận cách bọn chúng bao xa bọn chúng cũng sẽ tới tìm tỷ, nghe theo mệnh lệnh của tỷ mà làm việc."

A Uyển có chút không biết nên khóc hay nên cười, tiểu chính thái này chỉ là tùy tiện tìm cho nàng hai con sủng vật để giải buồn sao? Có thể đem ngỗng trắng huấn luyện thành sủng vật, nàng mang một tâm trạng thật khó hình dung nhìn Mộc Tiếu trong tay, Mộc Tiếu tản ra một cỗ mùi hương đặc thù của gỗ, nhìn tỷ mỉ một chút liền phát hiện nó dùng cây trầm hương chế thành, trên thân tiếu tử còn khắc hoa, lúc cầm trên trong tay, giống như đang thưởng thức một món tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

A Uyển có chút yêu thích không buông tay, cũng không biết Vệ Huyên tìm được sư phụ điêu khắc gỗ nào chế tác, hơn nữa còn dùng một cây trầm hương lớn như vậy để làm.

"Ngươi đừng xem nhẹ bọn chúng, bọn chúng cũng không chỉ để giải buồn, còn có thể để bọn chúng đấu." Vệ Huyên làm sao có thể chỉ đơn giản đưa hai con ngỗng trắng để cho A Uyển giải buồn như vậy, "Trong dân gian có tương truyền, nuôi ngỗng tương đương với nuôi chó, nó cũng có thể trông chừng môn hộ, nếu có khách lạ vào cửa, nó nhất định kêu to để chủ nhân cảnh giác, không thua gì danh khuyển."

Vệ Huyên lại phụng bồi A Uyển chơi một hồi với hai con ngỗng trắng ở trong sân, A Uyển phải thừa nhận, hình như nuôi ngỗng cũng thật thú vị.

Đang chơi, liền nghe nói Tỷ đệ Mạnh gia tới.

Tỷ đệ Mạnh gia cũng nghe không phải chưa từng nhìn thấy ngỗng, dù sao lúc đi đến thôn trang cũng có thể thấy, có lúc cũng có thể thấy có người đấu ngỗng ở trên đường, nhưng lúc nghe nói là Vệ Huyên đặc biệt để cho người huấn luyện chúng, cho nên cũng muốn biết ngỗng trắng sau khi huấn luyện có thể thành bộ dáng gì. Nên lúc nghe nói Vệ Huyên đưa ngỗng trắng tới, ba tỷ đệ Mạnh Vân, Mạnh Phong, Mạnh Tự liền chạy tới xem, Mạnh Xúc thì đang an tâm ở nhà đợi gả, nên đối với loại chuyện như vậy không có hứng thú, cho nên cũng không đến.


"A Uyển, ngỗng trắng đâu, ngỗng trắng đâu?" giọng nói của Mạnh Tự từ xa xa truyền đến.

"Tiểu muội, đừng om sòm quá, cẩn thận sẽ bị đạp xuống hồ." Mạnh Phong mang âm thanh trêu chọc nhạo báng nói.

Rất nhanh liền thấy người hầu dẫn ba người Tỷ đệ Mạnh gia tới.

Chính là lúc cảnh xuân tươi đẹp, ba người thiếu nam thiếu nữ mặc y phục thêu hoa đi tới, cả người sáng sủa rực rỡ, khí chất lẫm liệt, so với cảnh sắc mùa xuân càng rực rỡ hơn.

Vệ Huyên hơi hé mắt nhìn bọn hắn, lại quay đầu nhìn về phía A Uyển, thấy đôi mắt của nàng xưa nay luôn bình tĩnh giờ đã hiện nên nét vui vẻ, chậc một tiếng, cũng không để ý nhiều đến việc này làm gì, tùy bọn họ đi.

"Ngỗng trắng ở cái ao bên kia, tỷ chờ một chút, ta kêu bọn chúng tới" A Uyển nói xong, liền lấy ra một cái Mộc Tiếu đưa lên miệng thổi ba tiếng ngắn, rất nhanh liền thấy hai con ngỗng trắng khí thế hung hăng đang từ đàng xa bay nhào tới.

Đám người Mạnh Phong thấy vậy tất nhiên sợ hết hồn, thiếu chút nữa muốn chạy trốn, chờ phát hiện hai con ngỗng trắng khi đến trước người bọn họ liền dừng lại, rướn cổ đứng ngó bọn hắn, cạc cạc kêu hai tiếng, lại không có công kích người, nên không khỏi cảm thấy chơi thật thú vị, nên hướng A Uyển muốn muộn Mộc Tiếu đi chơi.

Cái Mộc Tiếu này là được thợ mộc có kỹ thuật tinh xảo làm, hoàn toàn khác những cái trên chợ làm, bên trong còn có càn khôn khác, âm thanh cũng giống vậy, chỉ có âm thanh của cái Mộc Tiếu này thì hai con ngỗng trắng kia mới nghe lời đây là do Vệ Huyên đặc biệt để cho người ta chế tác vài cái, chủ yếu là sợ gặp phải tình huống như vậy, hắn chán ghết dính nước miếng người ngoài, cũng không thích A Uyển dính nước miếng của người khác.

Tỷ đệ Mạnh gia thấy mấy con ngỗng trắng được huấn luyện chơi thật vui, cũng cầm Mộc Tiếu thổi bên này bên kia chỉ thị bọn chúng chạy từ nơi này đến nơi khác, thậm chí Mạnh Phong còn nảy ra một trò ranh mãnh, liền chạy đến trên núi giả, dạy ngỗng trắng leo núi =__=!

Mạnh Tự rất thích hai con ngỗng trắng, nàng chưa từng gặp qua con ngỗng trắng nào được huấn luyện đến có linh tính như vậy, trong lòng liền vui mừng, trực tiếp bỏ quên tính cách của đại ma Vương Vệ Huyên, chạy đến trước mặt hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Biểu ca, huynh có thể cho hai ta con không? Ngỗng trắng lớn chơi thật vui, ta cũng muốn nuôi."

Vệ Huyên vốn không muốn để ý đến cái cô nương ngu xuẩn này, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, đặc biệt hòa ái nói: "Dĩ nhiên có thể, nhưng ta chỉ có thể để cho người ta huấn luyện mấy con ngỗng trắng bình thường, ta có hai con có linh tính nhất đã đưa cho A Uyển, mấy con còn lại dã tính chưa mất, nếu như đưa cho muội nói không chừng nó có thể sẽ đả thương người khác."

"Chúng sao lại đả thương người?" Mạnh Tự thấp thỏm

Vệ Huyên lười biếng nói: "Thật ra thì bọn chúng cũng rất nghe lời, chỉ cần không có người chọc giận bọn chúng là được, nếu chọc giận bọn chúng thì chúng sẽ đuổi theo cắn người không ngừng."

Mạnh Tự suy nghĩ một chút, cảm thấy hoàn toàn không thành vấn đề, nàng là người tốt như vậy, sẽ không đi chọc bọn họ, liền nói: "Vậy cứ đưa cho ta đi, ta sẽ để cho người ta chăm sóc chúng thật tốt, ta sẽ nuôi chúng ở trong hồ ở nhà." Mạnh Tự nói xong, quay đầu nhìn về phía đang nghiên cứu Mộc Tiếu Mạnh Vân, "Nhị tỷ tỷ, tỷ cảm thấy như vậy có được hay không?"


Mạnh Vân nhàn nhạt gật đầu, không có ý ngăn cản.

A Uyển trong lúc nhất thời lấy làm kỳ lạ, ngỗng trắng chưa huấn luyện tốt hung hãn như vậy, tỷ tỷ Mạnh Vân này tại sao lại đáp ứng?

Đối với lần này, Mạnh Tự cùng Vệ Huyên có cách giải thích như vậy :

"Nhị tỷ tỷ chính là thích những gì hung hãn!"

"Nàng ngay cả con người còn dám làm thịt, một con ngỗng trắng thì tính là gì?"

A Uyển kinh ngạc nhìn vẻ mặt lơ đễnh của Vệ Huyên, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như một vầng trăng cô độc trong đêm của Mạnh Vân, thân hình mềm mại uyển chuyển nhẹ nhàng như liễu, dù nhìn thế nào cũng đều chỉ nhìn ra là một tiểu mỹ nhân nhu nhu nhược nhược, liền nói với Vệ Huyên: "Ngươi chớ nói nhảm."

Vệ Huyên âm thầm bĩu môi, hắn mới không có nói linh tinh đâu, trong số tỷ muội Mạnh gia hắn thấy nàng đáng sợ nhất, là người có kết quả khó coi nhất. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, đời trước A Uyển rơi vào số phận thê thảm như vậy, thật ra thì cũng là do bị Mạnh gia liên lụy, nhưng mặc dù biết Mạnh gia sẽ làm liên lụy tới A Uyển, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của A Uyển, có vẻ vô cùng thích mấy hài tử Mạnh gia lui tới, không chỉ riêng tình cảm này không dứt bỏ được, có liên hệ máu mủ lại càng không dứt cỏ được.

Trong lòng Vệ Huyên thầm than, không vấn đề gì, chỉ cần A Uyển có thể một mực ở bên cạnh hắn là tốt rồi, nàng thích thứ gì, hắn cũng sẽ giúp nàng bảo vệ thứ đó.

"A Uyển A Uyển, đặt tên cho hai con ngỗng trắng đi, bọn chúng thật ngoan đó!" Mạnh Tự ôm một con ngỗng trắng nói với A Uyển.

Những con ngỗng trắng này trước khi được đưa tới đây, đã được tắm rửa đến sạch sẽ, lông trên người cũng đã có người đặc biệt xử lý quá, còn bôi thêm huân hương, cho dù có ôm vào trong ngực cũng không ngại bẩn, toàn thân được bao bọc bởi một lớp lông trắng muốt không dính một chút bụi, đứng từ phía xa nhìn lại trông giống như hai luồng mây trắng đang di động cho nên Mạnh Tự đặc biệt thích, thêm nữa bọn chúng không có kêu loạn cũng không đả thương người, lại cứ để yên cho dù bị ôm như vậy.

Mạnh Phong vẫn còn có chút lo lắng, kéo muội muội lại nói: "Muội buông tay ra, cẩn thận nó cắn muội."

Mạnh Tự vẫn không chịu buông tay.

Cuối cùng vẫn là Mạnh Vân tới kéo lỗ tai của nàng kéo đem nàng đi, nếu cứ để cho nàng tiếp tục ôm như vậy, một khi hai con ngỗng trắng kia cảm thấy phiền, không chừng thật sẽ cắn nàng.

"Tên thì cứ gọi là Đại Bạch cùng Nhị Bạch là được" hợp A Uyển nhìn toàn thân bọn chúng là một màu trắng như vậy, lớn nhỏ đều giống nhau, cho nên cảm thấy cho dù lấy tên gì cũng đều là phù vân.

Mọi người: "…. "

"Gọi chúng là tướng quân đi." Mạnh Phong cảm thấy nếu gọi chúng là Đại Bạch cùng Nhị Bạch thì thật ủy khuất bọn chúng, "Một con gọi là uy vũ tướng quân, một con gọi là uy viễn tướng quân."

A Uyển: "…."


Chơi đến khi mệt mỏi, Trưởng công chúa Khang Nghi liền gọi một đám hài tử vào trong phòng uống canh ngọt và dùng điểm tâm, nhìn thấy hôm nay bọn họ tình cảm như vậy. Trên mặt nữ nhi cũng thường xuyên tươi cười hơn, không giống trước kia chỉ yên lặng ngồi một chỗ, trong lòng bà cũng cảm thấy cao hứng. Bà cảm thấy quả nhiên nữ nhi cần một số bạn để chơi cùng, Tỷ đệ Mạnh gia cùng là con gái nên cũng không có vấn đề gì, mặc dù tính cách có chút khác nhau, nhưng đều là những hài tử tốt, chơi cùng nhau vẫn tốt hơn.

Vệ Huyên kéo A Uyển ngồi xuống, nhìn rất là khéo léo dễ thương, sau đó sẽ tiến tới cầm thìa súp và chén canh đưa cho A Uyển, lại đem táo đỏ trong chén bản thân múc hết đưa sang cho nàng.

"Ăn nhiều táo đỏ sẽ bổ huyết." Vệ Huyên cười híp mắt nói

A Uyển da mặt lại bắt đầu co rút, thấy bộ dáng hắn rất nghiêm túc, lên chỉ tiếp tục cúi đầu uống canh ngọt, lặng lẽ tự nói với mình, đối phương chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi mà thôi, phải nhẫn nại nhường nhịn hắn.

Đến khi sắc trời đã muộn, Tỷ đệ Mạnh gia cùng Vệ Huyên cũng cáo từ rời đi.

Lúc rời khỏi phủ công chúa, Mạnh Phong tiến lại gần Vệ Huyên xã giao vài câu, cười nói: "Biểu đệ, đệ thật là một nhân tài, lại có thể để cho người đem ngỗng trắng huấn luyện đến mức có linh tính như vậy, chỉ vì để vừa lòng mỹ nhân, biểu đệ còn nhỏ tuổi mà cũng đã là người si tình a!."

Vệ Huyên bắt tay của hắn lại, dùng khăn tay xoa xoa tay, chậm rãi nói: "Biểu ca muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi." gọi hắn một tiếng biểu ca, chỉ vì kiếp trước Mạnh Phong không chỉ không nợ gì hắn ngược lại còn từng giúp qua hắn.

Mạnh Phong người này ra tay rộng rãi, cách làm người trượng nghĩa, người được hắn trợ giúp qua không đếm hết, thật sự là người không ghét nổi. Vệ Huyên ở kiếp trước cả đời cũng trải qua bình yên trôi chảy, trừ duy nhất việc bị buộc phải rời kinh thành ra quan ngoại nhưng cũng không cảm thấy nhiều vui vẻ gì, khi sự việc của A Uyển xảy ra, lúc ấy Mạnh Phong cũng đưa tay ra trợ giúp hắn cho nên mặc dù Mạnh Phong cũng được coi là gián tiếp đã làm liên lụy tới A Uyển, nhưng Vệ Huyên thật sự cũng không có cách nào oán hận hắn được.

Hoặc giả, đây là lựa chọn đời trước A Uyển tự đưa ra, cho nên cho dù hắn đau lòng khổ sở nhưng cũng phải nhẫn nại.

Mạnh Phong hướng hắn cười sang sảng, ánh nắng chiều chiếu lên thân hình thon dài của người thiếu niên, khiến cho khuôn mặt hắn càng trở lên tuấn tú sáng sủa giống hệt như kim đồng bên cạnh Bồ tát vậy, hắn đưa tay về phía Vệ Huyên, "Biểu đệ, gần đây trong tay biểu ca có một chút việc, không bằng đệ cho ta mượn một ít đồ của biểu đệ đi. Đừng nóng vội phủ nhận, biểu đệ làm việc mặc dù cẩn mật nhưng cũng có lúc sơ ý, Tiểu Thường sơn cũng là một cái địa phương tốt."

Vệ Huyên cũng không có bởi vì hắn phát hiện ra bí mật mà nóng nảy, ngược lại tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, "Sắc trời đã tối, ta muốn trở về phủ, lần sau trò chuyện tiếp, chỉ cần biểu ca có thể đưa ra điều kiện làm cho ta hài lòng, hết thảy mọi việc đều có thể thương lượng."

Mạnh Phong đưa tay gõ nhẹ vào vai tiểu nam hài nhỏ hơn bốn tuổi nói một tiếng tốt.

Từ biệt Tỷ đệ Mạnh gia, Vệ Huyên mang theo thị vệ của hắn trở về phủ, người đi trên đường thấy trên xe ngựa có dấu hiệu phủ Thụy Vương, hiện nay Thụy Vương đang phải ở trong quân doanh, không cần nghĩ cũng biết ai đang ngồi ở trong xe ngựa này, vội vàng nhanh chóng tránh ra xa, tránh cho không cẩn thận đụng vào đến lúc đó không chết cũng mất vài lớp da.

Vệ Huyên ở trong xe ngựa đang suy nghĩ mọi chuyện, không phát hiện ra việc khác thường này, ngược lại Lộ Bình xuyên qua màn xe đang đung đưa nhìn thấy, mí mắt liền nhảy lên.

Được rồi, hắn cũng biết chủ tử nhà mình là một tiểu bá vương danh chấn kinh thành, nhưng là cũng là một tiểu bá vương rất có lý trí và có nguyên tắc, trừ việc thường xuyên khi dễ mấy người kia, gần đây không phải hắn đều không đi chọc ghẹo các vị triều thần nữa sao? Còn rất an phận lên lớp học, nên không thế nào có thì giờ ở kinh thành trung hoành hành ngang ngược nữa, những người này có cần thiết phải tránh né như vậy sao.

Mới vừa trở lại Thụy Vương phủ, Vệ Huyên vừa vào cửa liền nghe được hạ nhân bẩm báo lại, hôm nay thái y tới bắt mạch cho Vương phi, đã chẩn đoán ra tin tức Vương phi có thai.

Bước chân Vệ Huyên hơi chậm lại một nhịp rồi lại tiếp tục đi về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận