Khi Vệ Huyên vừa lòng rời khỏi phủ An Quốc Công, dường như toàn bộ phủ Quốc Công đều chấn động, các phòng liên tục phái người tới đây thăm dò tình huống, nhưng lại sợ chọc giận Hỗn Thế Ma Vương, đành chỉ âm thầm lo lắng suông.
Lúc này trong lòng mọi người đều cuồng spam: Rốt cuộc vị Thế tử này tới phủ Quốc Công làm gì? Nghe nói các cận thần trong triều, chỉ cần hắn tự dưng vào phủ thì sẽ đến bắt lỗi! Bây giờ hắn lại chỉ định muốn gặp họ trong phủ Thế tử, chẳng lẽ là Tống Nghiên chọc giận hắn?
Nghĩ đến đây, không khỏi nghĩ tới hôm qua lúc Thế tử phi Quận chúa Thọ An tới phủ tới thăm họ, ở lại phủ hai tiếng đồng hồ, nghe nói trên đường còn có người nhìn thấy biểu cô nương Lạc Hinh Vũ khóc lóc được nha hoàn đỡ ra khỏi chính viện của Thế tử, sau đó phu nhân Quốc Công lại hùng hồ tới viện của Thế tử……
Sau đó nghĩ đến việc sáng hôm nay biểu cô nương Lạc Hinh Vũ đột nhiên bị phu nhân Quốc Công đưa về nhà mẹ đẻ, mọi người đều cảm thấy đây chính là chân tướng.
Chắc chắn là vị Hỗn Thế Ma Vương này tới để bắt lỗi!
Quy củ của phủ Quốc Công vẫn khá tốt, chuyện xảy ra trong viện của Thế tử ngày hôm qua đã được Tống Nghiên ra lệnh phong tỏa, không được phép truyền ra ngoài, cho nên cũng không có nhiều người biết được chân tướng.
Lúc phu nhân Quốc Công ở chính viện nghe nói Vệ Huyên tới thì suýt chút nữa đã tắt thở, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, không biết chẳng lẽ Vệ Huyên sẽ tới bắt lỗi vì Quận chúa Thọ An thật sao? Tuy đã từng nghe chuyện hắn đánh Công chúa trong cung vì Quận chúa Thọ An, nhưng phu nhân Quốc Công lại không tin Vệ Huyên thật sự là vì Quận chúa Thọ An.
Chắc là tiểu hài tử đánh nhau xong thì hết giận thôi, sao có thể là thật chứ? Còn về hôn ước của hắn và Quận chúa Thọ An, cũng có thể là do trưởng bối hai nhà quyết định, hai người đều chỉ là con nít, biết cái gì chứ?
Theo trực giác, bà muốn ra ngoài xem, nhưng lại bị ma ma cản lại.
phu nhân Quốc Công không khỏi sốt ruột loạn lên, bà vốn oán trách nhi tử tiễn đi Lạc Hinh Vũ là vì hắn quá cẩn thận, nhưng bây giờ bà lại cảm thấy may mắn vì nhi tử kiên định.
Đương nhiên, phủ An Quốc Công to như vậy thì sẽ không đoàn kết, có vài lòng dạ khó lường cười thầm, háo hức chờ mong, hy vọng Vệ Huyên có thể trị tên vị tử Tống Nghiên này, nếu là có thể giáo huấn hắn rồi phế bỏ tước vị Thế tử đi thì càng tốt, tiếc là, Vệ Huyên chỉ ở lại một lát liền rời đi, mọi người ai thất vọng không thôi.
Vệ Huyên rời đi, nhưng sắc mặt Tống Nghiên lại xanh mét, vẫn cảm nhận được sát ý của lưỡi dao sắc bén vẫn còn vương lại trên cổ, dường như chỉ cần hắn hơi động đậy thôi thì sẽ bị cắt vỡ mạch máu mà chết.
Cái cảm giác này vô cùng đáng sợ, lại là xuất phát từ tay của một nam tử mười tuổi, khiến Tống Nghiên lần đầu cảm nhận được sự đáng sợ của người được tất cả mọi người kinh thành cho rằng chỉ vì được Thái Hậu sủng ái mà ăn chơi trác táng không hề kiêng nể.
Hít sâu vài hơi, Tống Nghiên mới áp chế được những cảm xúc phức tạp xuống, sau đó khàn giọng nói với quản gia ở bên cạnh:
“Ngươi thu dọn chỗ này đi, ta tới thư phòng tìm phụ thân trò chuyện.”
Quản gia vội gật đầu, nhìn bóng lưng Tống Nghiên rời đi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài, gọi người tới thu dọn căn nhà như gió bão thổi qua, bàn ghế, trà cụ bị hỏng cũng lấy ra ném đi.
Hôm nay Quốc Công gia nghỉ ở nhà, lúc Vệ Huyên tới đây, ông đang nghỉ ngơi trong thư phòng, bình thường không ai làm phiền ông vào lúc này, cho nên ông cũng không biết vị hung thần bị các đại thần trong kinh thành tránh còn không kịp đột nhiên lại tìm tới cửa.
Cho nên lúc ông ngủ trưa dậy, thấy nhi tử sầm mặt tiến vào, không khỏi kinh ngạc.
“Sao vậy?”
Tống Nghiên hành lễ với An Quốc Công, nói:
“Phiền phụ thân cho hạ nhân lui xuống trước đã, nhi tử có chuyện cùng ngài nói.”
Sau khi An Quốc Công nghe xong, trong lòng biết nhi tử sẽ không thận trọng như vậy nếu không có chuyện gì, cho hạ nhân trong phòng lui ra ngoài, ngồi vào trên giường trong thư phòng, hỏi:
“Nói đi, có chuyện gì.”
Tống Nghiên hít một hơi thật sâu, nói:
“Vừa rồi có Thế tử Thụy Vương tới đây.”
An Quốc Công lắp bắp kinh hãi, mắt nhìn thẳng, hỏi:
“Hắn tới làm gì?”
Tống Nghiên cười khổ, liền nói chuyện hôm qua Quận chúa Thọ An và Quận chúa phúc an tới phủ thăm thê tử hắn, cuối cùng nói:
“Nhi tử vừa bị hắn đánh một trận.”
An Quốc Công: “……”
Thấy phụ thân nhìn mình với ánh mắt đồng tình, Tống Nghiên cũng biết Vệ Huyên chỉ đánh mình một trận.
Từ nhỏ đến lớn Vệ Huyên đều sống tự do, hắn trừng trị như này còn là nhẹ đó, kể cả hắn có đánh chết người, có người khó chịu cáo trạng với Hoàng đế, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Nhưng mà, nghĩ đến lưỡi dao sắc bén Vệ Huyên đặt lên cổ hắn, còn có ánh mắt không cảm xúc kia nữa, khiến hắn không thể coi hắn như một tên nhóc được Thái hậu và Hoàng đế nuông chiều.
Trẻ con thế gia được nuông chiều sẽ không có ánh mắt lạnh lùng từng trải như vậy, cũng sẽ không có tâm cơ thủ đoạn như thế, những lời hắn ta nói lúc sau, thật sự khiến hắn sợ muốn chết.
“Không ngờ…… Vì Quận chúa Thọ An có thể phải chịu uất ức mà hắn lại chạy tới đây, đúng là……”
An Quốc Công không khỏi lắc đầu nói: “Nhưng đúng là có tác phong của phụ thân hắn năm đó, vì nữ nhân…… chậc chậc.”
Nhìn phụ thân mỉa mai, Tống Nghiên nheo mắt, đừng nói là phụ thân hắn, ngay cả hắn cũng không hiểu được sao Vệ Huyên lại ngưỡng mộ một cô nương đến như vậy, hắn cũng tôn trọng thê tử, nhưng lại không thể nâng trong lòng, ít nhất trừ hiền thê ra, hắn lại càng quyền thế hơn, ngoài quyền thế ra, là một nam nhân thì không thể không hưởng thụ.
Có lẽ, bây giờ Vệ Huyên còn nhỏ, dù sao cũng chỉ là trẻ con nghịch ngợm thôi.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng khi Tống Nghiên nhớ tới ánh mắt của hắn lúc đó thì không thể coi hắn như trẻ con được.
Tuy không biết tương lai hắn sẽ ra sao, nhưng chuyện Quận chúa Thọ An lần này đã khiến Tống Nghiên nhớ kĩ sự nguy hiểm này, sau này cần đối đãi thật thận trọng.
Chọc tới Quận chúa Thọ An chính là chọc tới tên tiểu ma vương Vệ Huyên, hắn tới cửa tìm phiền toái và sẽ xui xẻo tột đỉnh!
Cuối cùng An Quốc Công hỏi:
“Nhưng có bị thương không?”
Tống Nghiên nói: “Có thể chịu được.”
Ngừng một chút, hắn xem nhẹ vết thương trên người mình, hỏi tiếp:
“Phụ thân, con muốn hỏi ngài một việc, chuyện Vạn Trọng Dân là thế nào vậy?”
An Quốc Công vốn đang cười bỗng lạnh mặt, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, nhìn hắn đầy nghi ngờ, “Con biết Vạn Trọng Dân?”
Thấy phản ứng của phụ thân, Tống Nghiên liền biết mấy lời Vệ Huyên vừa uy hiếp không phải là vô nghĩa, trong lòng lập tức lạnh toát, bây giờ thời tiết rất lạnh, nhưng lưng hắn lại toát mồ hôi, gian nan nói:
“Việc Vạn Trọng Dân buôn lậu muối ở Giang Nam, phụ thân vẫn nên thận trọng một chút.”
An Quốc Công lạnh mặt nói:
“Ta tự có chừng mực, còn còn chưa nói, tại sao con lại biết Vạn Trọng Dân.”
“Là Vệ Huyên nói.”
“Hắn……”
Lúc này, An Quốc Công thật sự giật mình, ông tự nhận là việc ở Giang Nam đã rất cẩn thận rồi, trừ hai tâm phúc ra, ngay cả trưởng tử mà ông coi trọng ông cũng chưa từng nói, sao Vệ Huyên lại biết được? Nghĩ đến đây, An Quốc Công cũng toát mồ hôi lạnh, bắt đầu chú ý tới chuyện này.
Sau khi ông nghe xong lời Vệ Huyên uy hiếp nhi tử hôm nay, An Quốc Công hít một hơi thật sâu, nói với hắn:
“Sau này ta sẽ nói rõ cho con biết về chuyện của Vạn Trọng Dân, nếu con có cơ hội thì đi tìm Vệ Huyên hỏi cho rõ xem, ngàn lần không được để hắn tiết lộ việc này ra ngoài.”
Nói rồi, ông cắn chặt răng, “Cho dù dùng tới cách gì, con cũng phải để hắn im miệng!”
Tống Nghiên cũng biết việc này liên quan đến địa vị của phủ An Quốc Công trong lòng Hoàng đế, ngàn lần không thể nói ra, sắc mặt đầy nghiêm nghị gật gật đầu.
Sau khi Tống Nghiên rời khỏi thư phòng của An Quốc Công, liếc nhìn mặt trời trốn sau đám mây, tâm trạng cũng ảm đạm như thời tiết.
Khi đại nha hoàn Hồng Yên hầu hạ mẫu thân mặt đỏ bừng tới truyền đạt mệnh lệnh của phu nhân Quốc Công, Tống Nghiên chẳng có tâm trạng để thưởng thức sự trêu chọc vô tình của Hồng Yên, nhấc chân đi tới chính viện.
Sau khi gặp mẫu thân, Tống Nghiên thấy vẻ mặt bà nôn nóng liền cảm thấy xương khớp bắt đầu đau, hắn lúc Vệ Huyên đánh vài cái vào xương khớp hắn, lúc ấy không có cảm giác gì, bây giờ lại bắt đầu đau.
Nhớ tới lời Vệ Huyên nói, Tống Nghiên cười khổ.
Vệ Huyên nói, nếu hắn làm chuyện gì khiến Quận chúa Thọ An buồn nữa, hắn ta gặp đâu đánh đấy.
Mà chuyện có thể khiến Quận chúa Thọ An buồn bã hoặc tức giận, chắc chắn là có liên quan tới thê tử Mạnh Nhược của hắn.
Nếu hắn không tốt với Mạnh Nhược, chắc chắn Quận chúa Thọ An sẽ tức giận hoặc buồn bã, sau đó tiểu bá vương kia sẽ tới đây đánh hắn……
Nghĩ đến này, Tống Nghiên đành cười khổ.
Rõ ràng là chuyện giữa phu thê họ, tại sao bây giờ lại liên quan tới cả gia tộc? Rốt cuộc sao Vệ Huyên lại biết những chuyện đó?
*****
Chỉ được ra một ngày nắng, bầu trời lại âm u.
A Uyển quan sát bầu trời, rất nhanh liền lùi về, chậm rì rãi tết dây ngọc bội, sau khi hoàn thành, quan sát một lát, phát hiện mình tết rất xấu.
Lúc đang định tiêu hủy tác phẩm, đột nhiên một bàn tay duỗi ra lấy mất dây ngọc bội.
A Uyển ngẩng đầu, không biết Vệ Huyên đi vào từ khi nào, không khỏi đưa tay ra định cướp về, nhưng lại bị hắn ôm eo ngăn lại, tay còn lại thì cất dây ngọc bội vào trong ngực, bộ dạng cứng đầu có chết cũng không trả nàng.
A Uyển thấy không lấy lại được, đành phải từ bỏ, kêu nha hoàn dâng trà, nói:
“Sao hôm nay đệ lại tới đây?”
Vệ Huyên cười tủm tỉm nói, “Vừa rồi ta tới phủ An Quốc Công đàm đạo chuyện đời với Tống Nghiên, sau đó thấy không có chuyện gì nữa thì tới đây.”
A Uyển: “……”
Đàm đạo chuyện đời gì chứ, rõ ràng là những gì nàng nói để lôi kéo thằng nhóc này trước kia, hắn lại đi tìm Tống Nghiên đàm đạo chuyện đời à? =o=!
“Đệ không làm gì chứ?”
A Uyển hoài nghi hỏi.
Sau khi Vệ Huyên uống nửa chén trà, lấy dây ngọc bội A Uyển tết lúc trước ra, trả lời:
“Ta cũng không làm gì, chỉ khua tay múa chân với hắn thôi, sau đó thì đàm đạo chuyện đời với nhau.”
Tuy rằng biểu hiện hiện tại của tên nhóc này rất ngoan, nhưng A Uyển vẫn không tin, quyết định sẽ cho người âm thầm điều tra.
Nhưng chuyện Vệ Huyên đột nhiên chạy tới phủ An Quốc Công, khiến nàng không khỏi suy nghĩ hỏi.
“Hừ, ai bảo lão nương của Tống Nghiên bắt nạt nàng, ta sẽ không ức hiếp nữ nhân, cho nên đành phải để mẹ nợ con trả.”
Vệ Huyên khẽ nói.
Nhất thời A Uyển không biết nên nói gì, hơn nữa, nàng cũng không cảm thấy phu nhân An Quốc Công bắt nạt nàng, rõ ràng hôm qua nàng còn chọc giận bà ta đến mức đi không nổi.
Vệ Huyên nhìn nàng, nói với giọng điệu bất cần:
“Ai dám khi dễ nàng, ta sẽ khiến cho hắn đẹp mặt!”
A Uyển im lặng.
Sau một lúc lâu, A Uyển đột nhiên nói: “Cái dây ngọc bội kia quá xấu, hôm khác ta học tết thật giỏi rồi sẽ tết cái khác cho đệ sau.”
Vệ Huyên nghe vậy, trong lòng lập tức nở hoa, không muốn mình cười trông quá ngốc, đành nhịn xuống, nói với giọng điệu bình thường: “Không chỉ muốn có dây ngọc bội, ta còn muốn nàng làm túi tiền nữa, nàng chưa từng làm túi tiền cho ta.”
A Uyển nhìn ánh mắt hắn sáng lấp lánh, y như một con cún vẫy đuôi, khiến nàng không cưỡng được, ho khan, nói:
“Ta cũng chưa từng làm cho cha ta đâu.”
“Vậy làm cho ta trước, rồi làm cho dượng sau.”
Nghĩ đến trình độ thêu thùa của mình, so với mấy nha hoàn kia, giống như trẻ mẫu giáo với người lớn vậy.
A Uyển thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Phủ Công chúa có tú nương chuyên phụ trách việc này, A Uyển chỉ cần biết thêu thùa một chút là được, không cần quá giỏi, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không chú trọng mấy việc này, cũng không ép nàng học, cho nên đến tận bây giờ tài thêu thùa của A Uyển cũng không tiến bộ nhiều lắm.
Tới buổi tối, Mạnh Hân trở về, từ lời tiểu cô nương này, A Uyển đã biết được hôm nay Vệ Huyên tới phủ An Quốc Công làm gì, như lời hắn nói vậy, hắn tìm Tống Nghiên đánh một trận, sau đó rời đi, cũng không dẫn người tới đạp phá phủ An Quốc Công, so với mấy chuyện trước kia, đúng là ngoan thật.
Mạnh Hâ không chỉ lảm nhảm mấy tin tức nàng nghe được sau mấy ngày tiến cung nói chuyện với Mạnh Vân, còn có mấy chuyện nàng lén tìm hiểu lúc theo Trưởng Công chúa Khang Bình ra ngoài nữa.
Cuộc đời của tiểu cô nương này có hai sở thích, một là lảm nhảm, hai là làm “phóng viên săn tin”, sau khi Mạnh Vân tiến cung hai sở thích này càng được mài giũa, theo thời gian, đương nhiên sẽ trở thành một “phóng viên” chuyên nghiệp.
Nhớ tới Tống Nghiên năm nay đã hai mươi tuổi, mà Vệ Huyên còn nhỏ hơn hắn mười tuổi, A Uyển lập tức thấy hơi hối hận vì hôm nay không hỏi xem hắn có bị thương không.
Nàng thấy dù Vệ Huyên đã mười tuổi nhưng cũng chỉ là đứa nhỏ thôi, cho dù luyện võ từ nhỏ thì mười tuổi đã có thể lợi hại đến đâu chứ? Tống Nghiên lục nghệ tinh thông, cưỡi ngựa, bắn cung cũng không tệ, nếu hắn cố kỵ không dám làm Vệ Huyên bị thương thì Vệ Huyên cũng không hài lòng.
A Uyển lo lắng nhưng lại không biết, Tống Nghiên mới là người cần lo, không chỉ bị Vệ Huyên tẩn cho một trận, còn bị hạ độc thủ, sợ là trong vòng nửa tháng hắn sẽ phải chịu tội, lại không thể tìm đại phu.
Cho nên, đừng thấy Vệ Huyên còn nhỏ, nhưng kiếp trước đã có kinh nghiệm chinh chiến sa trường, một Thế tử phủ Quốc Công cẩm y ngọc lớn lên sao có thể so sánh? Đúng là bị một đứa trẻ con mười tuổi chèn ép làm theo.
Sau vài ngày chờ đợi, lúc Vệ Huyên tới gặp A Uyển, hắn không chỉ có được dây ngọc bội và túi tiền như mong muốn, mà còn được A Uyển quan tâm, khiến trong lòng hắn vui như nở hoa, nhưng lại che giấu, cố tình nói:
“Bị đánh mấy cái, nhưng không sao, ta da dày thịt béo, không đau đâu.”
“Nói bậy, đệ mới mấy tuổi chứ? Da dày thịt béo gì chứ!”
A Uyển cười mắng, “Sau này không đánh lại thì đệ cứ sai thị vệ đi đánh là được rồi.”
Vệ Huyên lắc đầu nói:
“Nếu để thị vệ đánh, bọn họ sẽ cáo trạng với Hoàng bá phụ, thị vệ đó sẽ bị giáng tội chịu khổ, nếu ta tự mình làm, cùng lắm chỉ bị chút tội, không để họ hy sinh được.”
Hơn nữa sao để thị vệ đánh được chứ, thị vệ không luyện tập, sẽ không hạ độc thủ, không phù hợp với yêu cầu của hắn.
Lòng dạ đen tối của người nào đó muốn đánh cho thỏa mãn.
A Uyển không biết lòng dạ đen tối của tên nhóc này, chỉ coi hắn là thằng nhóc bướng bỉnh được chiều đến kiêu ngạo mà thôi, nghe hắn nói vậy, càng cảm thấy tuy hắn kiêu ngạo, nhưng cũng quan tâm tới người bên cạnh, nên liền im lặng, chuyên tâm xem xét xem hắn có bị thương không.
Vì thế, A Uyển liền bị thằng nhóc này lừa dối cho qua như vậy, cho nên rất lâu về sau mới biết được, người bên gối lòng dạ đen tối đến mức nào, lúc tỉnh ngộ thì đã muộn rồi, gạo đã nấu thành cơm.
Sau khi Vệ Huyên lấy được túi tiền A Uyển làm cho, cũng không biết tại sao La Diệp lại biết được chuyện này, lập tức ai oán.
La Diệp vừa mới đi thăm bạn về —— ở trong mắt A Uyển, thăm bạn chính là một đám nhà giàu có cùng sở thích tụ tập ngâm thơ, du sơn ngoạn thủy, hóng gió, ngắm trăng thưởng thức phong cảnh mùa thu, sẽ không có mấy chuyện, văn nhân thanh cao ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không tới diễm lâu, rất hợp ý cha Phò mã, lần nào đi đều rất vui.
Hôm sau hắn về, khi A Uyển tới thỉnh an, liền kéo tay áo A Uyển nói:
“Nghe nói con bắt đầu học thêu túi tiền, khi nào thì làm cho cha một cái? A Uyển của ta đã lớn rồi, biết làm túi tiền, nhưng lại không làm cho phụ thân một cái, mà lại làm cho tiểu tử thối ……”
Nghe hắn nhắc mãi, A Uyển 囧, không ngờ oán niệm của cha Phò mã lại lớn như vậy, mà Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không nhịn được cười.
“Sao chàng biết A Uyển biết làm túi tiền?”
Trưởng Công chúa Khang Nghi hỏi trượng phu.
“Hôm qua lúc về, gặp được tiểu tử thối Vệ Huyên kia ở ngoài thành, bên hông hắn đeo một cái hà bao rất xấu…… Không xấu lắm, chỉ là không hợp với quần áo của hắn, ta hỏi thì mới biết.” Nói rồi, lại nhìn A Uyển đầy ai oán.
Da mặt A Uyển co giật một chút, nói:
“Cha, con biết là rất xấu, cha không cần che giấu giúp con, cái đưa biểu đệ là cái đầu tiên con làm, cho nên rất xấu, sau này con tiến bộ, con sẽ làm cho cha mấy cái xinh đẹp.”
Tuy La Diệp rất vui, nhưng vẫn cảm thấy tên tiểu tử thối Vệ Huyên này được lợi, lại có được chiếc túi tiền đầu tiên A Uyển làm, đúng là không vui.
Để làm ví cho cha mẹ, mấy hôm sau, A Uyển chỉ ở nhà học thêu thùa với tú nương, nếu Mạnh Hân không ra ngoài thì cũng sẽ học cùng A Uyển.
Hai người có mẹ Công chúa cưng chiều các nàng, về thân phận, các quý nữ tầm thường không có thể so được, cho nên việc may vá này, khi còn nhỏ các nàng thật sự chưa từng tiếp xúc, bây giờ cũng chỉ học đơn giản để sau này cùng lắm là may quần áo cho trượng phu, còn việc khác không cần các nàng phải quá giỏi.
Tới tháng Chạp, thời tiết càng ngày càng lạnh, ngay cả Mạnh Hân cũng không thích ra ngoài, ngày nào cũng ở chỗ A Uyển chơi với bốn con ngỗng trắng.
Mạnh Hân dọn đến ở với A Uyển, thấy hai con ngỗng trắng được A Uyển chăm sóc tỉ mỉ, nên cũng đưa hai con ngỗng của mình tới, nuôi cùng với Đại Bạch, Nhị Bạch của A Uyển, ngày nào cũng lấy lược chải lông cho chúng, vui vẻ hầu hạ.
Sau mùng tám tháng chạp, lúc A Uyển đang cùng Mạnh Hân ngồi trên giường đất đánh cờ, Trưởng Công chúa Khang Nghi kêu nàng qua đó, vô cùng đau khổ nói cho nàng biết một việc: Tĩnh Nam Quận Vương phi bệnh nặng, sắp không qua khỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...