Chương 96
Editor: Vermouth
Qua nửa tháng, rốt cuộc Vệ Huyên cũng có mấy ngày rảnh rỗi, không chút do dự rời thị vệ doanh đến Tiểu Thanh Sơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã là cuối tháng chín, thời tiết cuối thu, nắng ban ngày dần dần mỏng hơn, thậm chí có đôi lúc thời tiết âm u nặng nề, toàn bộ bầu trời phương bắc hiện ra cảnh thu đìu hiu thê lương, gió thu vô tình quét lá vàng, khiến cho tâm trạng của người ta cũng trở nên tồi tệ.
Thời tiết dần dần trở lạnh, A Uyển mặc áo lông làm bằng da hồ ly, tay bưng lò sưởi tay, Vệ Huyên vẫn mặc áo bào đỏ tiêu sái, gió tới mưa đi, chỉ trông bề ngoài, hắn là một thiếu niên vô cùng cao quý, công tử ung dung trong trần thế, mặc quần áo xa xỉ nổi bật, làm lóa mắt không biết bao nhiêu người.
Tiếc rằng, chỉ cần người biết hắn, cực ít người bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc.
Lúc nhìn thấy Vệ Huyên đến Tiểu Thanh Sơn, A Uyển nhìn hắn chằm chằm hồi lâu.
Lúc đầu Vệ Huyên còn có thể thản nhiên ngồi uống trà, tới lúc bị A Uyển nhìn chằm chằm hơn nửa khắc đồng hồ, hắn rốt cuộc có hơi xấu hổ, căn bản không thể nào né tránh tầm mắt của nàng, cơ thể hơi nhũn ra, gương mặt trắng nõn như ngọc hơi ửng hồng, thầm bấm một cái vào trong lòng bàn tay mới khiến cho mình trông có vẻ như nam tử hán thản nhiên bình tĩnh.
"A Uyển, nàng nhìn ta làm gì vậy?" Vệ Huyên mượn hành động uống trà để che giấu biến hóa của cơ thể mình.
A Uyển nhìn thẳng hắn một lúc rồi nói: "Ta nghe nói chuyện Ngũ Hoàng tử rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Huyên rất bình tĩnh nhìn lại nàng, bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Khóe miệng A Uyển co quắp, tiểu tử này giả bộ giống như hắn chẳng biết chuyện gì cả, khiến nàng có cảm giác không còn lời nào để nói.
Thế là, A Uyển cũng không hỏi nữa.
Mặc kệ Ngũ Hoàng tử bị người ta hãm hại hay bản thân hắn có sở thích đặc biệt tự làm tự chịu, chuyện này tất cả đã kết thúc, có truy cứu thêm cũng vô dụng. Mà Vệ Huyên bây giờ có thể yên ổn ngồi ở chỗ này uống trà đã chứng tỏ những chuyện kia thật sự không liên quan gì tới hắn, có liên quan hay không, chỉ nhìn chứng cứ.
Như thế, A Uyển cũng yên tâm.
Ngày đó ở Lệ Thủy Thiên Các, tất cả đều là trùng hợp, sau khi mấy người Văn Đức Đế và Tam Hoàng tử cho người điều tra cẩn thận, cũng không phát hiện ra dấu vết có người bày kế, thậm chí ngay cả nam đồng đi qua lúc ấy cũng là một người hầu bình thường trong Lệ Thủy Thiên Các, lúc ấy Ngũ Hoàng tử uống hơi say, trong người cũng không có dấu vết vị dược vật khống chế, tất cả hành động đều là theo ý muốn của hắn.
Cũng bởi vì tra rõ, Văn Đức Đế mới tức giận như thế, thậm chí trách cứ cả Trịnh Quý phi, ngay cả Tam Hoàng tử cũng suýt nữa bị liên lụy, Tam Công chúa bởi vì trước đó bị Trịnh Quý phi giam lại nên không chịu liên lụy gì. Nhưng mà Ngũ Hoàng tử bị Hoàng đế hạ lệnh giam cầm, hình như có ý chờ tới sang năm cưới Ngũ Hoàng tử phi rồi mới thả hắn ra.
Trong lòng Vệ Huyên biết rõ, Ngũ Hoàng tử yêu thích nam phong, kiếp trước bởi vì sức khỏe của Thái tử kém hơn hiện tại rất nhiều, triều thần không xem trọng Thái tử cho nên lúc ấy Tam Hoàng tử đắc thế, khiến cho Ngũ Hoàng tử được nhiều người nịnh bợ, lén lút đưa mấy nam đồng dạy dỗ tốt tới làm hắn vui lòng, sở thích nhỏ này của Ngũ Hoàng tử trong kinh có ai không biết? Lại bởi vì Tam Hoàng tử trong triều vô cùng nổi bật nên không có người nào dám lắm miệng vạch trần chuyện này với Hoàng thượng thôi.
Chuyện lần này, ở trước mặt mọi người, nhiều người thấy như vậy, hơn nữa gũ Hoàng tử hiện tại cũng không có ngày sau đắc thế, tất nhiên sẽ không có người nào cho hắn thể diện nữa nên chuyện này mới có thể ồn ào tới mức người nào nên biết đều biết, cho dù Hoàng đế hạ lệnh giữ kín nhưng không giữ được lòng người.
Đương niên, chuyện lần này chỉ là món khai vị, muốn lật đổ Ngũ Hoàng tử là không thể nào, nhưng mà Ngũ Hoàng tử mất đi thánh tâm lại như chôn một cái gai trong lòng Văn Đức Đế, về sau làm việc e rằng phải tiết chế.
Nghĩ tới đây, Vệ Huyên cười híp mắt.
A Uyển nhìn thấy nụ cười của hắn, trong lòng không khỏi hít vào một hơi, cảm thấy gia hỏa này cười rất tà ác, hơi thở toàn thân đều vặn vẹo tăm tối, tuyệt đối là đang nghĩ chuyện gì đó để giày vò người khác.
Vệ Huyên rất nhanh vứt hết chuyện trong kinh ra sau lưng, khó khăn lắm mới tới đây được, tất nhiên muốn quấn lấy A Uyển.
"Nhân lúc hôm nay thời tiết tốt, chúng ta ra ngoài một chút đi." Vệ Huyên nói xong liền bảo Thanh Nhã đi lấy áo choàng lông chồn tới, tuy rằng bây giờ với hắn thời tiết chỉ hơi lạnh mà thôi nhưng A Uyển lại không chịu nổi.
Tự mình khoác thêm áo choàng cho A Uyển rồi buộc lại thắt lưng cho nàng, Vệ Huyên kéo A Uyển chuồn từ cửa sau ra khỏi thôn trang.
Đối với hành động của hai đứa trẻ, Trưởng Công chúa Khang Nghi biết rất nhanh, nhưng mà lại nhắm một mắt mở một mắt mặc bọn nhỏ. Tuy rằng bây giờ nam nữ lớn rồi phải phòng ngừa chặt chẽ nhưng mà hiện tại cũng không phải trong kinh không cần trói buộc quá, hơn nữa A Uyển từ nhỏ rất yên tĩnh, Vệ Huyên ồn ào vừa hay bổ sung cho tính tình yên tĩnh hiền lành của A Uyển, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng vui vẻ để bọn nhỏ đi chơi gần đây, dẫu sao xung quanh đây ngoại trừ tá điền ra cũng không có người nào, không cần lo lắng sẽ bị người ta nói lung tung.
Vệ Huyên dẫn A uyển tới bụi cỏ tươi tốt ở dốc núi trong Tiểu Thanh Sơn, ở nơi đó hái được quả dại người nơi này gọi là dâu đất, dâu chín có màu đỏ đen, quả lớn bằng móng tay, ăn rất ngọt, chờ nha hoàn rửa sạch sẽ bỏ cuống đi, A Uyển ăn một hơi hai nắm dâu. Vệ Huyên không thích ăn ngọt nên hắn chọn quả dâu hơi đỏ, chưa chín mọng, ăn có vị chua ngọt.
"Được rồi, đừng ăn nhiều quá, sẽ bị tiêu chảy đó." Vệ Huyên thấy A Uyển còn muốn ăn nữa, bèn bảo Thanh Nhã cất kỹ số còn lại, lát nữa cầm về thôn trang mang cho Trưởng Công chúa Khang Nghi nếm thử.
Ăn dâu xong, A Uyển có chút lười biếng ngồi ở trên sườn núi, ngắm nhìn bầu trời xa xăm.
Cỏ trên sườn núi biến thành màu vàng óng ánh, ngồi ở phía trên rất êm, giống như một bãi cỏ ngoại ô bện thành tấm thảm vậy. Hôm nay là một trong những ngày ít ỏi có mặt trời, tuy rằng ánh nắng vô cùng mỏng manh nhưng chiếu lên người vẫn khiến cho người ta cảm thấy hương vị hạnh phúc.
Một cơn gió thổi tới, Vệ Huyên đưa tay giúp A Uyển chỉnh lại áo khoác trên người nàng, sau đó ngồi ở bên cạnh nàng để nàng lười biếng tựa vào mình. Hắn cúi đầu, thấy đầu nàng hơi gật gù, bèn nói: "Nàng ngủ một lát đi, chiều muộn chúng ta trở về."
A Uyển nhìn hắn một cái, cảm giác nhiệt độ bây giờ không tệ, rất thích hợp để ngủ nên ngáp một cái, nói: "Vậy được, đệ ngồi gần lại đây một chút."
Vệ Huyên nở nụ cười, rất dung túng ngồi gần nàng thêm một chút.
A Uyển đổi tư thế tương đối thoải mái, tựa vào bả vai Vệ Huyên, hơn nửa trọng lượng cơ thể đều tới gần hắn, sau đó nhắm mắt lại rất nhanh ngủ thiếp đi.
Một cơn gió thổi tới, mấy sợi tóc đen bay lên, lướt qua mặt mũi của hắn.
Đây là tóc A Uyển, Vệ Huyên đưa tay cẩn thận đặt sợi tóc đen kia vào lòng bàn tay, nửa người ngồi thẳng tắp, không dám di chuyển chút nào, chỉ sợ làm nàng tỉnh giấc.
Giấc ngủ này của A Uyển kéo dài hơn nửa canh giờ mới tỉnh lại.
Chờ nàng chậm rãi ngồi thẳng lại, ngáp một cái, trông thấy tư thế cứng ngắc của Vệ Huyên, lập tức có chút áy náy: "Ngồi tê à? Phải gọi ta tỉnh dậy chứ."
Cơ thể Vệ Huyên cứng ngắc nhưng mà trên mặt tươi cười, nói: "Không sao, biểu tỷ có thể ngủ ngon, ta vui mừng lắm." Nếu không phải bây giờ còn chưa thành thân, hắn muốn ôm A Uyển trong ngực để nàng ngủ.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên ở dưới ánh mặt trời, trên mặt nở nụ cười ấm áp, bức tranh này đẹp tới nỗi khiến người ta ngạt thở, cũng làm cho nhịp tim nàng tăng lên mấy nhịp, sau đó liền đỏ mặt.
Nàng vậy mà...
Trong lòng A Uyển có cảm giác xấu hổ, nói với mình thiếu niên kia mới mười bốn tuổi, nàng không thể đói bụng ăn quàng được. Chỉ là vì sao hắn lớn nhanh như vậy? Mười bốn tuổi mà giống như thiếu niên mười bảy tuổi khiến cho nàng thỉnh thoảng suýt quên thật ra hắn mới mười bốn tuổi. (=.=)
Vệ Huyên ngồi một lúc, cơ thể mới bình thường trở lại, sau đó đứng lên rồi kéo A Uyển dậy, đi đến chỗ nha hoàn thị vệ trông coi cách đó không xa.
Sau khi trở lại thôn trang, A Uyển và Vệ Huyên mang dâu tươi lúc trước bọn họ hái cho Trưởng Công chúa Khang Nghi nếm thử.
"Các con qua dốc núi bên kia à?" Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn thấy những quả dâu này liền biết hai đứa bé đi đâu, cầm một quả bỏ vào miệng, trong miệng ngọt thanh, quả thực ăn rất ngon. Quả dâu này người có tiền coi không ra gì, chỉ có trẻ con nhà bách tính nghèo khổ mới có thể vào núi hái quả tươi này ăn, nhưng mà Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không có ý kiến gì với chuyện này, con gái muốn ăn thì ăn thôi.
Ăn xong mấy quả, Trưởng Công chúa Khang Nghi cười nhẹ nhàng nói: "Huyên Nhi lần này tới đây muốn ở lại mấy ngày? Cẩn thận phụ vương của con tức giận đấy." Đối với việc Vệ Huyên làm chuyện gì trong kinh Trưởng Công chúa Khang Nghi hiểu rõ nhưng mà bà chưa từng bình luận gì với những việc làm của Vệ Huyên.
Vệ Huyên nhấp một ngụm trà, nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi: "Ta không sợ ông ấy, phụ vương chỉ biết mắng chửi thôi, cho ông ấy mắng thêm một hai lần cũng không sao cả. Cô mẫu, bao giờ mọi người về kinh? Sang năm biểu tỷ cập kê rồi..." Nói đến đây, trên mặt hắn lộ ra chút ngượng ngùng: "Đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị quà cập kê cho biểu tỷ."
"Hiện giờ đã cuối tháng chín rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ trở về." Trưởng Công chúa Khang Nghi buồn cười nói: "Huyên Nhi dự tính tặng A Uyển quà gì?"
Vệ Huyên lập tức vô cùng hưng phấn nói: "Thật ra con muốn tặng biểu tỷ một trăm con ngỗng trắng ngoan ngoãn giống Đại Bạch, Nhị Bạch cho biểu tỷ nhưng mà biểu tỷ nói không muốn..." Nói đến đây, hắn ấm ức liếc nhìn A Uyển.
A Uyển nghe xong mặt toàn vạch đen, hóa ra gia hỏa này còn chưa từ bỏ ý định tặng một trăm con ngỗng trắng cho nàng? Nghĩ tới một trăm con ngỗng trắng giống Đại Bạch, Nhị Bạch vây xung quanh mình, A Uyển vội lắc đầu. Cho dù nàng muốn hoành hành bá đạo ở trong kinh thành cũng sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này.
Trưởng Công chúa Khang Nghi có lẽ cũng nghĩ tới hình này này, sau đó cười không ngừng, trêu ghẹo: "Một trăm con ngỗng nhiều quá, không bằng tặng tầm mười con là được rồi."
"Vậy được, con tặng hai mươi con được không?"
"Được, đến lúc đó để ở trong thôn trang nuôi."
A Uyển: "..."
Thế là tiếp đó A Uyển nghe cặp đôi mẹ vợ và con rể tương lai mẹ Công chúa và Vệ Huyên bàn luận chuyện nuôi ngỗng, nàng có chút cạn lời hỏi trời xanh.
***
Lúc kinh thành có trận tuyết rơi đầu mùa, A Uyển cùng cha mẹ trở về kinh thành.
Bây giờ cơ thể A Uyển tuy rằng không tính là khỏe mạnh nhưng cũng không hơi tí là ngã bệnh như khi còn bé, không cần ở lâu dài trong Tiểu Thanh Sơn tĩnh dưỡng.
Trước kia vẫn xem là vì A Uyển tĩnh dưỡng thân thể nên ở đây, về sau Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy ở bên này yên tĩnh, không có nhiều người nhiều chuyện quấy nhiễu như ở trong kinh nên mới chưa từng về hẳn trong kinh. Còn La Diệp cũng cảm thấy ở Tiểu Thanh Sơn non xanh nước biếc, du sơn ngoạn thủy với bạn bè cũng dễ dàng hơn, không gò bó như trong kinh thành, cảm thấy có trở về kinh hay không cũng không sao cho nên cả nhà cứ ở lại đó.
Nhưng mà, sang năm A Uyển cập kê rồi, tất nhiên không thể tiếp tục ở lại.
Lúc trở về, Vệ Huyên cũng đồng hành cùng bọn họ.
Thời tiết tuy lạnh, Vệ Huyên cùng La Diệp cưỡi ngựa trên đường, hai người trên đường đi vừa cười vừa nói, bầu không khí rất hòa thuận. La Diệp là người cảm tính, tuy cảnh đông đìu hiu cũng có thể khiến cảm hứng thơ ca của ông bộc phát, hứng thú dạt dào. Mà Vệ Huyên vì lấy lòng nhạc phụ đại nhân tương lai cũng tung hứng theo, tuy trình độ văn chương của hắn không cao nhưng có thể thỉnh thoảng phụ họa vài câu khiến La Diệp rất vui vẻ.
Vào lúc La Diệp cao hứng vỗ bả vai Vệ Huyên khen ngợi hắn, trên mặt Vệ Huyên mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nếu La Diệp trong lúc cao hứng đồng ý sang năm gả A Uyển cho hắn thì tốt.
Vì để sang năm có thể lấy được A Uyển, Vệ Huyên cũng liều lĩnh, quyết định mở rộng tấn công với La Diệp.
Sau khi trở về kinh thành, thời gian yên tĩnh của A Uyển cũng biến mất, bắt đầu bận rộn túi bụi.
Mạnh Hân thấy A Uyển trở về, vô cùng vui vẻ, chạy tới nấn ná trên giường A Uyển, bộ dạng muốn ngủ chung với A Uyển, thắp đèn trò chuyện thâu đêm, cho dù Vệ Huyên nghiêm mặt hung dữ cũng không thể ngăn cản quyết định của nàng ấy.
Mạnh Hân tới là nói một vài chuyện trong kinh với A Uyển, đầu tiên là đứa nhỏ trong bụng Mạnh Vân sáu tháng rồi, tới mùa xuân sang năm sẽ sinh, nàng ấy làm dì nhỏ vô cùng chờ mong. Tiếp theo là lúc trước Mạnh Nhược phát hiện ra lại có thai khiến cho Trưởng Công chúa Khang Bình vô cùng vui sướng, ngay cả người trong phủ An Quốc Công cũng rất vui sướng.
Mạnh Hân nói với A Uyển: "A Uyển, ta cảm thấy ta phải cảm ơn Huyên biểu ca. Nếu không phải lúc trước chúng ta đi thăm Đại biểu tỷ, biết tỷ ấy chịu ấm ức, người náo loạn một trận, Huyên biểu ca cũng tìm Đại tỷ phu nói vài lời, chỉ sợ những năm qua Đại tỷ tỷ sẽ chẳng có tin tức gì, không biết sẽ bị người ta bắt nạt sỉ nhục thế nào. Mẫu thân của ta nói, tính tình của Đại tỷ tỷ không sửa được, bảo Nhị tỷ tỷ và ta về sau phải giúp tỷ ấy một chút."
Nói đến đây, Mạnh Hân lại bĩu môi nói: "Trước kia ta cảm thấy tính tình Đại tỷ tỷ rất tốt, rõ ràng là rất rất tốt nhưng rất nhiều người lại nói Đại tỷ tỷ yếu đuối. Về sau ta nghe mẫu thân nói mới biết, lúc sinh Đại tỷ tỷ, Hoàng thượng chưa lên ngôi, thế cục trong triều chưa rõ ràng, mẫu thân căn bản không có thời gian dạy dỗ Đại tỷ tỷ, giao tỷ tỷ cho mấy ma ma chăm sóc. Về sau Hoàng thượng đăng cơ, lúc tất cả đều kết thúc rồi, mẫu thân mới phát hiện ra Đại tỷ tỷ bị nuôi thành tính tình như vậy..."
Thấy bộ dạng nàng ấy có chút khổ sở, A Uyển vỗ lưng của nàng ấy, nói: "Ta cũng cảm thấy tính tình Đại biểu tỷ rất tốt, không phải còn có Nhị biểu tỷ, Phong biểu ca và chúng ta sao?"
Trước kia A Uyển cảm thấy Mạnh Nhược là trưởng nữ của Trưởng Công chúa Khang Bình có tính cách mềm yếu như vậy quả thật có chút khó hiểu, hiện giờ nghe Mạnh Hân nói xong mới hiểu ra, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Nhưng mà, Mạnh Nhược vẫn may mắn, chí ít nàng ấy có ba đệ muội bảo vệ nàng ấy, tuy tính tình hơi mềm yếu, cũng sẽ không để cho nàng ấy bị người ta ức hiếp.
Đương nhiên, A Uyển nghĩ tới những năm qua Tống Nghiên âm thầm qua lại với Vệ Huyên, bèn biết Tống Nghiên có thể đối xử với Mạnh Nhược mấy năm như một, e là cũng bởi vì liên quan tới Vệ Huyên.
Vị Thế tử nào đó quả nhiên là tên đại sát khí.
Cảm xúc của Mạnh Hân thay đổi rất nhanh, nói về hai người tỷ tỷ xong, còn nhắc tới chuyện phủ Tam Hoàng tử, nàng ấy cười cực kỳ tinh quái nói: "A Uyển, nghe nói gần đây trong phủ Tam Hoàng tử rất náo nhiệt, có một thị thiếp của Tam Hoàng tử mang thai, lại không ngờ bị hại sảy mất, rất nhiều người đều đang suy đoán nội tình trong đó đấy..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...