Sủng thê như lệnh

 
Chương 57:
Editor: ABSolut
 
Thấy trong mắt Ngũ Hoàng tử không che giấu ác ý, A Uyển nhíu mày lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngũ Hoàng tử dẫn mấy bé trai kia vào đình ngồi, chuyện trò cùng các tiểu cô nương đang ngồi trong đình, phong thái nho nhã mê người khiến đám tiểu cô nương kia không nhịn được tranh nhau nói chuyện với hắn. Vốn dĩ dáng dấp hắn cũng lịch sự tuấn tú, lại có nội hàm, chỉ mấy câu nói đã dễ dàng nói trúng tâm sự của người khác, khiến lòng người ngứa ngay một chút, ngay cả Mạnh Hân cũng không nhịn được mà chăm chú lắng nghe hắn nói chuyện.
 
A Uyển không nhịn được phải khen cho kỹ năng ba hoa của Ngũ Hoàng tử, thật là một người biết ăn nói, tuổi còn nhỏ mà đã như vậy rồi, sau này khi lớn lên nhất định sẽ tài giỏi.
 
Chỉ có Nhị Công chúa và Tứ Công chúa lạnh nhạt nhìn đám các tiểu cô nương bị Ngũ Hoàng tử câu dẫn đến mức tâm tư nhộn nhạo, trong lòng có hơi khinh thường. Mà Tứ Công chúa đặc biệt nhìn A Uyển một cái, thấy nàng chẳng qua lặng yên ngồi ở chỗ đó, cũng không bị Ngũ Hoàng tử ảnh hưởng, không nhịn được mà nhíu mày.
 
Ngũ Hoàng tử không tiện ở đây lâu, ngồi một hồi liền cáo từ rời đi. Thấy hắn phải rời đi, mọi người cũng tỏ ra luyến tiếc không thôi.
 
A Uyển thấy bộ dạng tiếc nuối của Mạnh Hân, không nhịn được buồn cười nói: "Sao vậy, không nỡ như vậy sao?"
 
Mạnh Hân bĩu môi: “Không phải." Nàng dựa vào bên tai A Uyển, nhỏ giọng nói: "Ta là muốn dò hỏi tin tức từ chỗ Ngũ Hoàng tử, nghe thử xem hắn có thể nói gì. Nói cho ngươi biết, rất nhiều tin đồn đều có được từ những cuộc nói chuyện thường ngày của mọi người, hắn là Hoàng tử trong cung, lại là một nam nhân, chắc biết tương đối nhiều chuyện."
 
A Uyển bật cười, nàng còn cho rằng tiểu cô nương cũng bị phong thái Ngũ Hoàng tử làm cho mê mẩn chứ, không nhịn được buồn cười nói: "Vậy ngươi đã thu được gì từ lời của hắn?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không có gì cả." Mạnh Hân tiếc nuối nói: “Nhưng mà dù sao thì ta cũng biết hắn là một tên rất biết lừa gạt tiểu cô nương, ngươi nhìn gương mặt những cô nương kia đều đỏ lên hết kìa, còn không nỡ hơn so với ta."  Nàng đưa một ngón tay nhỏ bé trắng nõn nhếch lên, như là đang chỉ đám cô nương trong đình vẫn nhìn theo hướng Ngũ Hoàng tử rời đi.
 
A Uyển không nhịn được mỉm cười, thật ra thì mặc dù những tiểu cô nương này còn nhỏ tuổi nhưng đã sớm được gia tộc dạy dỗ, biết rằng thân phận khác biệt, và Hoàng tử là đại diện cho cái gì. Ngũ Hoàng tử còn là nhi tử của Quý phi, thân phận tôn quý, dáng dấp cũng rất tuấn tú, nếu có thể được hắn cảm mến, có tình cảm thanh mai trúc mã với hắn, tương lai trở thành Hoàng tử phi của hắn thì sẽ là một loại vinh dự cao nhất.
 
Vào thời đại này thì nữ tử ở độ tuổi nào cũng đều quan tâm đến chuyện nam cưới nữ gả như một điều đương nhiên, tất cả mong ước trong tương lai chẳng qua là khi lớn lên có thể gả cho một lang quân như ý vừa tôn quý lại vừa tuấn tú. Ngũ Hoàng đáp ứng được cả hai yếu tố này.
 
Ngũ Hoàng tử đi rồi, đám người Mạnh Hân và Tứ Công chúa không nói với nhau nửa câu, A Uyển rất ít khi vào cung, cũng không thể vui vẻ nói chuyện thoải mái với các nàng được, nàng ngồi một hồi, cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi liền tiếp tục đi dạo quanh ngự hoa viên.
 
Thời tiết hôm nay rất tốt, A Uyển hiếm khi vào cung, dĩ nhiên là Mạnh Hân phải chăm sóc nàng, cho là ra ngoài đi dạo thêm mấy vòng tốt cho sức khỏe của nàng, cho nên nàng ấy rất hăng hái tiếp tục đi dạo ngự hoa viên. Hôm nay khắp nơi trong ngự hoa viên đều là hoa, quả thật phong cảnh không tệ, A Uyển hiếm khi thấy hứng thú, Mạnh Hân càng tích cực hơn.
 
Không chỉ có các nàng, ở bên kia cũng có rất nhiều các tiểu cô nương cũng không ngồi yên ở yến hội mà chạy qua đây chơi, có thể thường xuyên gặp một vài cô nương huân quý dẫn các cung nữ đi dạo Ngự hoa viên, xem ra hôm nay nhân khí ở Ngự hoa viên rất thịnh vượng.
 
Đi một hồi, A Uyển đột nhiên níu Mạnh Hân đang đi ở đằng trước lại, Mạnh Hân không phản ứng kịp, suýt chút nữa đã ngã quỵ về phía trước, nàng khó hiểu quay đầu nhìn về phía A Uyển. A Uyển đánh mắt về phía đám Ngũ Công chúa đang im lặng, sau đó hất cằm lên, dùng ngón tay chỉ trước mặt.
 
Phía trước có cái gì?

 
Mạnh Hân đi về trước nhìn một chút, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến phát hiện một mảnh y phục lộ ra trong khóm hoa tươi tốt và bụi rậm trước mặt, tiểu cô nương lập tức hiểu ra. Nàng là một người tài cao gan lớn, lập tức vén tay áo lên, lúc nàng đang chuẩn bị bẻ một cành hoa thọc về phía người núp ở bên trong, đột nhiên một tiếng ồn ào từ truyền tới đằng xa.
 
Rất nhanh liền thấy mấy bé trai nghịch ngợm đang vừa đùa giỡn vừa vọt tới hướng này, hết sức liều lĩnh.
 
Trước tiên A Uyển kéo Mạnh Hân tới gần một bụi hoa ngọc lan cao lớn bên cạnh, nhưng khi nàng thấy đám con trai đang đùa giỡn vọt về phía mình thì hiểu ra, liền xoay người chạy, không cho bọn họ cơ hội gần người.
 
Bên cạnh khóm hoa ngọc lan là một cái hồ ngắm trăng trong ngự hoa viên, chất lượng nước mát lạnh, trồng hoa thụy liên, có thể thấy các loài cá màu sắc sặc sỡ đang nhàn nhã bơi qua bơi lại giữa hồ. A Uyển đặc biệt chọn phương hướng ngược với cái hồ này để chạy đi, mặc dù chạy không bao xa liền bị đuổi kịp, nhưng cũng coi như là có một khoảng cách với cái hồ.
 
Mặc dù tiết trời hôm nay đã ấm lên một chút, nhưng vẫn là có cái lạnh rùng mình của mùa xuân, nếu rơi xuống nước, thân thể nhỏ bé yếu ớt này của nàng có lẽ sẽ không chịu nổi giày vò.
 
"Các ngươi muốn làm gì?"
 
Rốt cuộc Mạnh Hân cũng phát hiện có điểm không đúng, lập tức nổi giận, vén tay áo lên muốn xông tới.
 
Đám bé trai chừng tám chín tuổi bên kia cười hì hì, nhìn bộ dạng giống như đang đùa giỡn, nhưng lại không dấu vết âm thầm vây quanh A Uyển, đẩy nàng về phía bờ hồ. Khi A Uyển lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã nhào xuống thì bị người khác âm thầm kéo một cái, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng liền thấy một bé trai lúc nãy đẩy mình đột nhiên té xuống, sau đó mấy đứa khác cũng té theo.
 
Mới đầu A Uyển còn hơi kinh ngạc, cho đến lúc nàng cúi đầu xuống một góc mới vừa vặn phát hiện nguyên nhân khiến cho bọn họ ngã xuống. Căn bản là có một bé trai ra vẻ đùa giỡn cùng bọn họ đang âm thầm thi lực rất xảo diệu, thần không biết quỷ không hay khiến người ta ngã nhào, động tác nhỏ láu cá như thế này đơn giản là đẳng cấp cao nhất.
 
A Uyển theo bản năng nhìn kỹ hơn, rất nhanh liền thấy rõ ràng người không dấu vết nhẹ nhàng khiến họ té ngã chính là một bé trai dáng dấp bình thường, khi hắn âm thầm quét mắt nhìn nàng một cái, phát hiện ánh mắt của hắn hẹp dài, nhìn có chút tà khí, là loại hình có lẽ sẽ khiến cho gia trưởng cảm thấy đây không phải là một đứa bé ngoan. Khi đồng bạn của hắn té xuống, bé trai cũng té xuống theo rất nhanh, rất chật vật ngã trên người một đứa bé trai trong số đó, làm như cũng bị người khác đẩy ngã vậy, ngã rất tự nhiên.
 
"Vệ Giác, ngươi đè chết ta rồi, đứng lên nhanh!"
 
"A a a, thật xin lỗi biểu ca, đệ không cố ý..."
 
Đứa bé trai tên Vệ Giác vội vàng bò dậy, thấp giọng nói: “Đường ca, Quận chúa Thọ An thật thông minh, chúng ta mau chạy đi, đừng để nàng thấy rõ ràng bộ dạng của chúng ta."
 
Một đám đứa bé trai không thể chớp cơ hội đẩy người xuống hồ, dĩ nhiên phải thừa dịp lúc đối phương chưa thấy rõ mình mà chạy, vì vậy đến khi Mạnh Hân xông đến đã vội vàng bò dậy chạy như một làn khói, cứ xem như bị nhìn thấy cũng có thể nói là lúc đó đang đùa giỡn náo loạn nên không chú ý, cũng không phải cố ý, ngay cả lý do cũng đã nghĩ xong rồi.
 
Mạnh Hân khẩn trương chạy tới kéo A Uyển, hỏi: "Có sao không?"
 
A Uyển lắc đầu, khi nàng đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên nghe được một tiếng “Ui da” truyền tới từ phía xa. Mạnh Hân vừa nghe thấy liền cho là đám con trai đùa nghịch lúc nãy, vội vàng kéo A Uyển, vòng qua đám khóm hoa ngọc lan tươi tốt kia, đi một đoạn đường, rất nhanh liền thấy một đám con trai đang đánh nhau trên đường nhỏ, bị hoa và cây cối che đi mất.
 
Trong đó có một bóng dáng mặc y phục màu đỏ là rõ ràng nhất, đang xách một đứa bé còn cao hơn so với hắn lên đánh, lúc đánh hắn ngã xuống đất lại còn nhào lên đạp hắn, tiếp tục đánh. Đám nhóc mới chừng mười tuổi bên cạnh bọn họ cũng đang đánh nhau loạn thành một đoàn, ngươi đánh ta một quyền, ta đá ngươi một cước, dây dưa chung một chỗ.
 
Đây rõ ràng là đánh hội đồng đấy!
 

Những tiểu cô nương chạy tới xem xét sau khi nghe được tiếng vang đều trợn to hai mắt, có hơi không dám tin, cho đến khi nhìn thấy màu sắc quần áo của bé trai đang bị đè đánh trên đất mới có người kêu lên: "Đừng đánh nữa!"
 
Căn bản không có ai để ý tới các cô nương đang vây xem này, người ta đang đánh nhau đến sôi cả máu đấy, ai thèm nghe các nàng!
 
A Uyển đứng cách một khoảng nhìn, cũng không sợ hãi như những người xung quanh, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy lệ khí hung ác của Vệ Huyên, thấy hắn chỉ xách Ngũ Hoàng tử lên đánh chứ không có bị đánh thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Xoay chuyển tầm mắt, lại chuyển đến trên người bé trai đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng lúc trước, chỉ thấy hắn người một quyền ta một cước, lăn lộn đánh nhau với đứa bé khác trên mặt đất, mặc dù đánh cũng rất náo nhiệt, nhưng nhìn thế nào cũng đều cảm thấy hắn đang thừa nước đục thả câu, mọi người xung quanh đều bị hấp dẫn sự chú ý, cũng không có ai để ý tới động tác nhỏ của hắn.
 
Rốt cuộc là tiểu tử này ở bên phe nào vậy?
 
Rất nhanh thì có người tới ngăn cản bọn họ, mà người ngăn cản chính là mấy tên thị vệ Thái tử dẫn tới.
 
Bọn thị vệ dễ dàng tách đám nhóc đang đánh nhau ra, lúc này bọn họ đã sưng mặt sưng mũi hết rồi, ai trông cũng lôi thôi, chỉ có Vệ Huyên và Ngũ Hoàng tử coi như là không tệ, nhưng nhìn bộ dạng vẫn luôn cau mày của Ngũ Hoàng tử, chắc hẳn những chỗ khác trên người hắn cũng bị đánh rất đau.
 
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Thái tử khác hoàn toàn với dáng vẻ dịu dàng nho nhã lúc trước, lúc này thần sắc hắn lạnh lùng, không giận tự uy.
 
Không người nào trả lời hắn.
 
"Có cần cô (*) mời Hoàng thượng tới thưởng thức “tư thế oai hùng” của các ngươi một chút không?"


 
(*) cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến


 
Vệ Huyên lập tức nói: "Thái tử ca ca, chẳng qua là bọn đệ đang luận bàn một chút thôi."
 
Nghe nói như vậy, những cậu bé kia đều dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, không ngờ hắn lại có thể hèn hạ vô sỉ đến như vậy, đổi trắng thay đen, nói láo không chớp mắt.
 
Nhưng mà đám trẻ con cùng phe với Vệ Huyên phản ứng rất nhanh, rối rít phụ họa lời của hắn.
 
"Đúng là như vậy, như vậy đấy! Chúng ta thấy thời tiết hôm nay tốt, cho nên cùng nhau so tài công phu chút thôi."
 
"Đúng vậy, bình thường không phải cũng như vậy sao?"
 
"Thái tử điện hạ, chúng ta thật sự là đang so tài."

 
"Tinh lực hôm nay thịnh vượng, cần phải phát tiết một chút."
 
Nghe được mấy lời phụ họa của đám người này, Ngũ Hoàng tử cực kỳ giận dữ, cả giận nói: "Nói bậy, rõ ràng là ngươi mang người tới chặn chúng ta ở chỗ này!" Bởi vì quá kích động nên động đến bả vai bị Vệ Huyên lén lút đánh vào, hắn âm thầm hít một hơi, đau đến mức toát ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên định nói với Thái tử: "Thái tử điện hạ, huynh cũng không thể bao che người này, hắn đã sớm dẫn theo người đến chỗ này đặc biệt chặn ta, không nói hai lời đã đánh tới!"
 
Vệ Huyên liếc hắn, dùng giọng điệu khinh thường nói: "Vậy ngươi nói xem, tại sao ta chặn ngươi ở chỗ này?"
 
"Ta..." Ngũ Hoàng tử cứng họng, căn bản không thể nói ra lý do, đồng thời trong lòng thầm hận, có phải tên Vệ Huyên này biết chuyện lúc nãy hắn muốn nhằm vào Quận chúa Thọ An rồi hay không? Tuyệt đối không thể nào! Ánh mắt hắn khẽ đảo, nhìn về phía mấy bé trai lúc trước hắn sai đi chặn A Uyển, bọn họ cũng cúi đầu xuống, chỉ thấy Vệ Giác bình thường vừa láu lỉnh lại thâm sâu, là tâm phúc của hắn đang nháy mắt với hắn, trong lòng bất giác chột dạ.
 
Vệ Huyên cười rất rực rỡ: “Cho nên, Ngũ hoàng huynh à, thật ra thì chúng ta chỉ đang bàn luận thôi, phải không?"
 
Ngũ Hoàng tử có khổ nhưng không nói ra được, nhìn Vệ Huyên hận đến cắn răng nghiến lợi, sau khi nghiến răng đến mức đau đớn không chịu nổi nữa, mới nhẫn nhịn nói: "Đúng, chẳng qua bọn đệ đang so tài thôi."
 
Sau khi Thái tử nghe xong, thần sắc lạnh lùng mới hòa hoãn một chút, bật cười nói: "Cô biết tinh lực bọn đệ tràn đầy, nhưng hôm nay là tiết hoa triều (*), hoàng tổ mẫu đang tổ chức buổi tiệc ngắm hoa, khắp nơi trong ngự hoa viên đều là các cô nương đang đi ngắm hoa, các đệ hành động như vậy hù doạ các nàng thì làm sao đây?"
 
(*) tiết hoa triều: ngày của hoa (ngày 12 tháng 2 âm lịch)
 
Vệ Huyên không để ý nói: “Biết sao được, đệ ngứa tay mà."
 
Ngũ Hoàng tử lại cắn răng nghiến lợi một trận, còn phải nặn ra nụ cười phụ họa khi Vệ Huyên nhìn đến.
 
Thái tử không thấy sự khác thường của Ngũ Hoàng tử, tiếp tục nói: "Nếu là so tài thì cô sẽ không bẩm báo việc này lên phụ hoàng nữa, các ngươi lui xuống thu dọn lại, xử lý thương tích một chút đi."
 
Những bé trai sưng mặt sưng mũi kia rối rít hành lễ với Thái tử, Ngũ Hoàng tử lại hỏi: "Tại sao Thái tử ca ca cũng đến đây? Không phải huynh hầu hạ bên người phụ hoàng sao?" Vừa nói xong, trong lòng hắn lại hoài nghi thật ra thì Thái tử là do Vệ Huyên kêu tới, nếu như là Tam Hoàng tử đến đây thì căn bản không cho Vệ Huyên cơ hội để phách lối.
 
Thái tử lại cười nói: "Bên cạnh phụ hoàng đã có mấy người Tam hoàng đệ rồi, lúc nãy cô cảm thấy hơi khó thở, phụ hoàng để cho cô đi thiền điện nghỉ ngơi một chút, nhưng không ngờ lại gặp các ngươi đang so tài ở đây."
 
Nghe Thái tử nói "so tài", da mặt Ngũ Hoàng tử lại căng ra, chỉ cảm thấy hai chữ này rõ ràng là đang châm chọc hắn, sau này còn có ai dám nói với hắn hai từ “so tài” này nữa, xem xem hắn xử lý người đó như thế nào.
 
Rất nhanh Ngũ Hoàng tử đã dẫn đám bé trai sưng mặt sưng mũi do hắn cầm đầu đi, một đám bé trai khác do Vệ Huyên cầm đầu sau khi được Vệ Huyên ra hiệu cũng đi theo, chỉ còn Vệ Huyên lưu lại. Hắn nhìn về phía A Uyển một cái, sau khi xác nhận nàng không sao mới ngẩng đầu lên nói với Thái tử: "Nếu thân thể Thái tử ca ca khó chịu thì đi nghỉ ngơi trước đi."
 
Thái tử thấp giọng cười yếu ớt, vỗ đầu hắn một cái, lại xoay người nói mấy câu trấn an với đám quý nữ bị kinh động, sau đó liền dẫn cung nhân rời đi.
 
Chờ sau khi Thái tử rời đi, những cô nương khác thấy nơi này không còn chuyện gì nữa cũng theo sát rời đi, chỉ sợ còn ở nơi đó sẽ bị Vệ Huyên để mắt tới. Lúc trước thấy bộ dạng hung ác của hắn khi đánh Ngũ Hoàng tử, có thể nói là đã khắc sâu ấn tượng trong lòng các nàng. Ngay cả Hoàng tử cũng dám đánh, còn có chuyện gì hắn không dám làm? Quả nhiên là một tên Hỗn Thế Ma Vương, đơn giản là vô pháp vô thiên.
 
Chờ khi các nàng đi cách ra một khoảng, quay đầu lại liền thấy bé trai mặc y phục màu đỏ thẫm đang đi về phía đám người Ngũ Công chúa, sau đó đứng trước mặt một tiểu cô nương có sắc da tái nhợt, khi nhận ra đó là Quận chúa Thọ An, trong lòng mọi người hiện lên một ý nghĩ "Quả nhiên như vậy".
 
Mạnh Hân còn duy trì thần sắc giật mình, Ngũ Công chúa và mấy cô nương đi cùng lúc thấy Vệ Huyên tới cũng có chút sợ hãi, cho đến khi hắn cười hì hì kéo tay A Uyển thì đều hơi sững sờ.
 
"Nàng không sao chứ?" Vệ Huyên hỏi.
 
A Uyển lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tại sao đệ lại ở chỗ này?" 
 

Lúc trước khi yến tiệc bắt đầu thì thấy hắn đi theo bên cạnh Hoàng đế, nàng còn cảm thấy hôm nay hắn thật ngoan, không ngờ thế mà lại chạy đến nơi này đánh nhau, nên nói là do tinh lực con trai tràn đầy, hay là nói hắn quậy phá không chịu nổi đây?
 
"Bên kia quá nhàm chán cho nên ta đến đây." Cặp mắt hắn xán lạn trong suốt, ẩn chứa sắc thái vui mừng, dường như cả khuôn mặt đang sáng lên vậy, chói mắt đến mức không tưởng tượng nổi, ngay cả mấy tiểu cô nương vốn đang sợ hắn cũng không nhịn được len lén nhìn hắn.
 
Trong lòng A Uyển có nghi vấn, nhưng vì đám Ngũ Công chúa đều ở đây, cho nên cũng khó mà hỏi cái gì, bèn nói với hắn: "Đệ không bị thương đấy chứ? Không cần đi bôi chút thuốc sao?"
 
Vệ Huyên vốn muốn nói không bị, nhưng chớp mắt một cái lại nói: "Không có gì đáng ngại, chẳng qua là bị thương một chút ngoài da thôi. Mấy người đang muốn đi dạo ngự hoa viên sao? Ta dẫn nàng đi." Vừa nói xong liền kéo A Uyển đi đến bờ hồ bên kia, khi thấy bóng trăng khuyết dưới mặt hồ trong suốt, ánh mắt hắn lại trở nên u ám.
 
Lúc này, Mạnh Hân đã theo đến, lấy lòng nói: "Huyên biểu ca, mấy người thật sự đang bàn luận sao? Nhưng dáng vẻ đánh nhau thật là lợi hại nha." Mặc dù Mạnh Hân thiếu đầu óc nhưng nàng cũng không đần đến mức tin tưởng mấy bé trai đánh nhau lúc nãy là đang bàn luận.
 
Không chỉ có Mạnh Hân không tin, lúc nãy phàm là người có thể nhìn thấy cũng đều không tin. Chẳng qua là không tin cũng không có cách nào, bởi vì Thái tử đã xem như đang luận bàn rồi, ngay cả Ngũ Hoàng tử cũng chính miệng thừa nhận, Vệ Huyên lại là một Hỗn Thế Ma Vương không thể chọc nổi, cũng sẽ không có ai lấy việc này ra mà nhiều chuyện, tránh bị Vệ Huyên trả thù.
 
Chẳng qua là, trải qua chuyện này, rốt cuộc đã cho đám quý nữ được nuôi dưỡng trong khuê các kia thấy được Thế tử Thụy Vương hung tàn như thế nào, lại phối hợp với những lời đồn đãi kia, nhất thời liền muốn cách xa hắn chín mươi dặm, dù cho hắn là Thế tử Thụy Vương tôn quý, nhận được sự sủng ái của Hoàng đế và Thái hậu, nhưng cũng không thể khiến người ta yêu thích cho được, càng không có gan nổi lên suy nghĩ gì.
 
"Dĩ nhiên, không phải Vệ Chung đã nói rồi sao?" Hắn như cười như không liếc nhìn Mạnh Hân.
 
Mạnh Hân cứng họng, gãi gãi mặt, quyết định chờ sau khi trở về liền nói chuyện này cho Nhị tỷ tỷ nghe, để nàng phân tích một chút.
 
Tiếp theo, Vệ Huyên rất hăng hái cùng A Uyển đi dạo ngự hoa viên, cho đến khi nàng mệt mỏi thì rất quan tâm dìu nàng đến đình bên cạnh nghỉ ngơi, rất chăm lo cho nàng, khiến mấy tiểu cô nương vốn có hơi sợ hãi vì bộ dạng tàn bạo của hắn khi trước nhất thời lại tò mò, không sợ hãi như ban nãy nữa.
 
Vệ Huyên ở bên này đang tăng cảm giác tồn trước trước mặt ở A Uyển, ở phía khác của ngự hoa viên, Hoàng đế đang cùng Thái hậu ngồi ở vị trí cao nhất trong yến hội, trước mặt trống một chỗ, là vì những quý nữ kia đang phát huy tài nghệ cầm kỳ thư họa. Khi đang thưởng thức thì có cung nhân bẩm báo chuyện lúc nãy cho Đại tổng quản điện Thái Cực Dương Khánh bên cạnh Hoàng đế, Dương Khánh lại nhỏ giọng nói với Văn Đức Đế.
 
Mặt Văn Đức Đế không đổi sắc, chẳng qua chỉ xua tay một cái.
 
Dương Khánh thấy vậy thì cũng không nói nhiều nữa.
 
Nhưng mà cảnh tượng này vẫn bị Thái hậu đang xem những quý nữ kia biểu diễn tài nghệ phát hiện, nhất thời nhìn sang bèn thấp giọng dò hỏi: "Hoàng thượng, có chuyện gì sao?"
 
Văn Đức Đế bưng chén trà Dương Khánh dâng lên nhấp một hơi rồi nói: "Không có chuyện gì, chẳng qua là Huyên Nhi với Chung Nhi lại đánh nhau thôi." Hắn ra vẻ rất quen thuộc với chuyện này, cảm thấy mấy đứa bé đó tinh lực dồi dào, chuyện đánh nhau là chuyện thường, căn bản không để ở trong lòng. Nhưng Thái hậu vừa nghe thì chân mày liền nhíu lại, nói: "Thế có bị thương không? Ngũ Hoàng tử còn lớn hơn Huyên Nhi ba tuổi đấy." Trong lòng bà rốt cuộc vẫn lo lắng Vệ Huyên bị thua thiệt. Hai đứa đều là cháu trai, nhưng dĩ nhiên là Thái hậu thiên về Vệ Huyên.
 
Sau khi Văn Đức Đế nghe xong không khỏi bật cười: “Mẫu hậu yên tâm, một năm qua kỹ năng đánh nhau của Huyên Nhi tăng vọt, cho tới bây giờ chưa từng thua, đoán chừng chắc là Chung Nhi chịu thiệt mới đúng."
 
Thái hậu nhớ tới chuyện trước kia Vệ Huyên đánh nhau thì cũng yên lòng.
 
Chờ sau khi tiệc ngắm hoa kết thúc, Thái tử nghỉ ngơi đủ rồi và cả đám hài tử kia đều trở về.
 
Khi thấy đám nhóc kia mặc dù đã bôi thuốc nhưng vẫn sưng mặt sưng mũi trở về, rất nhiều người đều không nhịn được mà thầm hít một hơi tại chỗ, bởi vì Hoàng đế và Thái hậu vẫn còn ở đây nên cũng không dám lộ ra vẻ mặt gì, chẳng qua chỉ lo lắng nhìn, sợ là hài tử của nhà mình có chuyện, chọc Hoàng đế không vui.
 
Hoàng đế nhìn tình hình này thì tất tự nhiên phải hỏi thăm, nghe được đám bé trai này thống nhất nói dối chẳng qua là mọi người đang cùng nhau so tài, lại có Thái tử ở bên cạnh giải thích, đương nhiên không truy cứu cái gì, cho qua việc này.
 
Vệ Huyên vẫn luôn treo nụ cười trên mặt, bộ dạng vạn sự đều không bận tâm, liếc thấy Ngũ Hoàng tử vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn cắn răng nghiến lợi, Tam Hoàng tử cũng không nhịn được hơi nhíu mày lại.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui