Chương 152
Editor: Dom
Cuối tháng 7, Thế tử Quận vương Tĩnh Nam cưới Thất cô nương của phủ Đại trưởng Công chúa Khánh An.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nghe Thanh Nhã nhắc nhở, A Uyển mới nhớ tới chuyện này.
Không phải nàng hay quên, mà hai tháng 6 và 7 này, thật sự không được sống yên, tuy nói chuyện trên triều đình không liên quan gì tới phụ nhân nội trạch, nhưng sống chung mỗi ngày thì vẫn bị ảnh hưởng, đặc biệt là gia tộc có liên hệ chặt chẽ với triều đình, hậu cung, chuyện này liên quan đến an nguy cũng như lợi ích, khiến người ta không dám mất cảnh giác.
Thái tử và Tam Hoàng tử phụng chỉ tới Giang Nam cứu tế, sau đó gặp chuyện ở ven biển, cướp biển hoành hành, khiến cho vùng duyên hải Giang Nam không được sống yên, thậm chí còn liên lụy Thái tử và Tam Hoàng tử tới Giang Nam cứu tế cũng xảy ra chuyện, dẫn tới Tam Hoàng tử bị thương, Thái tử mất tích. Vì thế, Hoàng đế nổi trận lôi đình, hậu cung, triều đình ai cũng cảm thấy bất an, vô số người bị liên lụy.
Rất nhiều lúc, vì để trốn tránh, ai cũng muốn tìm kẻ chết thay tới chắn hộ.
Vì thế, phủ Trấn Nam Hầu là người đầu tiên bị đẩy ra.
Từ khi truyền đến tin cướp biển tập kích, Ngự sử và triều thần đều rục rịch, nhưng nghĩ tới Đại trưởng Công chúa Khánh An ở kinh, cùng với sự kính trọng của Văn Đức Đế dành cho bà từ xưa đến nay, tốt xấu gì cũng phải nể mặt, chỉ có mấy Ngự sử không có mắt nhìn dâng sổ con buộc tội, nhưng cũng không gây nhiều sự chú ý lắm, vì sự chú ý của mọi người đều hướng về duyên hải.
Cho đến khi tin Tam Hoàng tử bị thương, Thái tử mất tích truyền đến, rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả A Uyển không ra ngoài, cũng có thể dăm bữa nửa tháng nghe được chuyện Ngự sử buộc tội phủ Trấn Nam Hầu, cùng với việc ngày nào lâm triều cũng có người bị Hoàng đế trách cứ, dẫn đến không khí trong kinh thành vô cùng đè nén.
Từ xưa đến này cướp biển luôn hoành hành ở dọc biển Giang Nam, nhiều thế hệ phủ Trấn Nam Hầu trấn thủ ở đây, lúc trước lão Trấn Nam Hầu có thể được Đại trưởng Công chúa Khánh An gả thấp, cũng là vì có công chống lại cướp biển. Trước khi Tiên đế mất, về cơ bản cướp biển đã bị đánh đến thoi thóp, thái bình được một thời gian, khiến người ta gần như đã quen với sự thái bình này, chưa từng nghĩ cướp biển sẽ trở lại.
Mà nay, cướp biển đã đánh tới cửa, mấy trấn ven biển liên tục gặp họa, đương nhiên phủ Trấn Nam Hầu không thể chối tội, cho nên đây không phải là đối tượng để đám Ngự sử buộc tội, mà cũng trở thành chỗ cho Văn Đức Đế trút giận.
Nhưng, dù gì Văn Đức Đế vẫn nể mặt Đại trưởng Công chúa Khánh An, không làm gì quá mức. Với cả trung tuần tháng 7, khi truyền đến tin Thái tử đã bình an thoát khỏi nguy hiểm, đã được hộ tống đến phủ Giang Bình, Văn Đức Đế cũng bớt giận, rốt cuộc không khí khẩn trương trong kinh thành cũng tốt hơn nhiều.
Khi Thụy vương và mưu sĩ bàn về chuyện này, cười lạnh nói:
“Tuy phủ Trấn Nam Hầu không thể chối tội, nhưng cũng không thiếu phần của những cáo già đó, cho dù kết quả ra sao, để cho mình phủ Trấn Nam Hầu gặp nạn, không có trách nhiệm của những người khác à? Chỉ sợ Hoàng thượng sẽ trách tội bọn họ không tận lực giám sát thôi. Cũng đừng quên là, nhà vợ của Tam Hoàng tử là phủ Trấn Nam Hầu, phủ Trấn Nam Hầu còn vị Đại trưởng Công chúa đang ở kinh thành.”
Ông lại nghĩ tới lúc truyền đến tin Thái tử mất tích, Đại trưởng Công chúa Khánh An đã vào cung thỉnh tội trước, tuy Hoàng thượng trấn an Đại trưởng Công chúa vài câu, nhưng xoay người vẫn làm những việc cần làm, khiến ông ta thấy hơi ớn lạnh.
Sau khi mưu sĩ nghe xong thì lắc đầu cười nói:
“Vương gia là người thẳng thắn, đương nhiên không biết mấy quan hệ trong vòng tròn này, không phải ai cũng ngay thẳng giống Vương gia.”
Nói rồi, trong lòng mưu sĩ liền than thở, ước gì Thế tử mau mau trở về, nếu không lần nào tới chỗ vị Vương gia này, ông cũng đau đầu.
Tuy ông là mưu sĩ do Thụy vương thời trẻ tự mình mời về phủ, nhưng trong lòng cũng biết khuyết điểm của Thụy vương, đầu óc không linh hoạt, cũng không ủ mưu tính kế, may mà còn có ưu điểm là biết lắng nghe. Vốn cho là đời này mình phải cùng chủ tử cụp đuôi làm người đến khi Tân đế đăng cơ hoặc là bị xử lý, ai ngờ sau này lại nhận được kinh hỉ, Thế tử ngang trời xuất thế, khác hẳn với phụ thân, tuy thủ đoạn hơi tàn nhẫn, nhưng đại trượng phu lập nghiệp, có việc nên làm có việc không nên làm, cũng coi như là được an ủi.
Mưu sĩ cảm thấy nói chuyện với Thụy vương rất nhọc lòng, khác với Thế tử, ít nhất là mình nói một hắn liền hiểu mười, không dốt đặc cán mai, nói chuyện với hắn thật sự rất thoải mái.
Thụy vương không để bụng, sau đó lại cười nói:
“May mà Thái tử ở hiền gặp lành, có thị vệ trung thành che chở hắn thoát khỏi nguy hiểm bình an trở về, mấy hôm nay trông sắc mặt Hoàng thượng cũng không đáng sợ nữa.”
Khiến ông cũng thoải mái hơn nhiều, nếu không ngày nào cũng phải đối mặt với huynh trưởng mặt lạnh thấu xương, uy nghiêm của Đế vương, ép người ta thật sự không thở nổi.
Mưu sĩ mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói:
“Thật ra Hoàng thượng vẫn niệm tình cũ, có Đại trưởng Công chúa Khánh An cầu tình, tất cả những sổ con buộc tội Trấn Nam Hầu đều bị giữ lại, cũng là cho phủ Trấn Nam Hầu một cơ hội.”
Đồng thời, cũng dùng để đánh phủ Trấn Nam Hầu một đòn, để hạn chế Trấn Nam Hầu lẫn Lệ gia ở Giang Nam.
Đế vương rắp tâm, không cần bàn cãi.
“Hoàng huynh đúng là niệm tình cũ, nhưng mà……”
Thụy vương bưng chén trà lên nhấp một ngụm, cười nhạo nói:
“Nếu phủ Trấn Nam Hầu tiếp tục phụ sự kỳ vọng của huynh ấy, sợ là chút tình cũ này cũng không còn.”
Tốt xấu gì lúc còn trẻ cũng từng dẫn binh tới Tây Bắc đánh giặc, Thụy vương vẫn nhìn rõ cửa ải này, sau đó nhíu mày nói:
“Phủ Trấn Nam Hầu là nhà vợ của Tam Hoàng tử, đến lúc đó sợ là sẽ khó chỉnh đốn.”
Mưu sĩ thấy ông như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trong lòng khẽ mỉm cười, hiểu được ý tứ trong lời ông nói, nếu phủ Trấn Nam Hầu thật sự xảy ra chuyện, Tam Hoàng tử cũng sẽ bị liên lụy, đến lúc đó Thái tử không thể giấu tài, lại bị đẩy ra, sợ là ngay cả Hoàng trưởng tôn cũng bị nghi ngờ. Như vậy thì cũng thôi, Hoàng đế đang ở thời kỳ đỉnh cao, sẽ không cho phép Hoàng tử nào đăng cơ—— ngay cả Thái tử, cũng lo thân thể hắn không chống nổi đến khi lên ngôi vị Hoàng đế, sợ rằng đến lúc đó các Hoàng tử đều sẽ bị cuốn vào, bọn họ là thần tử cũng không thể đoán được tâm Đế vương, chỉ có thể làm việc một cách bị động, có rất nhiều bất tiện.
Cho nên, lần này Thái tử mất tích, Tam Hoàng tử không thể không bị thương, trong thiên hồi bách chuyển đó, chẳng qua là muốn làm yên lòng phụ hoàng. Cuối cùng Tam Hoàng tử đã cược đúng, phủ Trấn Nam Hầu mới có thể tránh được một kiếp.
“Đúng rồi, Thất tiểu thư dòng chính chi trưởng phủ Trấn Nam Hầu sắp xuất giá, đến lúc đó chắc Vương phi và Thế tử phi cũng phải tới tham dự nhỉ?”
Mưu sĩ hỏi.
Thụy vương cười nói: “Đương nhiên, hai bên đều là họ hàng, cũng phải thể hiện lòng thành.”
*****
“Thế tử phi, ngày mai Thất cô nương phủ Trấn Nam Hầu được tặng của hồi môn, ngài định tặng gì cho Mạc Thất cô nương?”
Thanh Hoàn vừa sửa sang lại sổ sách vừa hỏi.
A Uyển đặt bút lông sói lên gác rửa bút, duỗi tay để Thanh Nhã xoa cho nàng đỡ mỏi, nghĩ rồi nói:
“Tặng bộ trang sức vàng ròng nạm đá quý đi.”
Sau khi Thanh Hoàn nghe xong, liền đi lấy hộp trang sức màu đỏ thẫm ra.
Thanh Nhã dâng trà cho A trà, cười nói:
“Nói mới nhớ, Thế tử Quận vương Tĩnh Nam là biểu ca của Thế tử phi ngài, mà Mạc Thất cô nương này cũng là biểu muội của ngài, cũng coi như là họ hàng, thân càng thêm thân.”
A Uyển nghe vậy thì giật mình, gật đầu nói:
“Cho nên tặng của hồi môn cũng phải hậu hĩnh hơn.”
Sau đó bảo Thanh Hoàn đưa thêm món trang sức bằng ngọc vào.
Tuy lúc trước Mạc Phỉ đã làm những việc đó, nhưng A Uyển cũng không quá so đo. Trước hết là vì chiêu đó của Vệ Huyên cũng quá ác, còn chưa để cô nương nhà người ta có cơ hội mà đã đá nàng ta xuống sống, nhân tiện còn để Vệ Quân làm phu quân của nàng ta. Nói thế nào thì cũng là do Vệ Huyên quá kích động, khiến A Uyển gặp Mạc Thất thì hơi mất tự nhiên, may mà mình thường tránh ra ngoài, nên không phải xấu hổ khi gặp nàng ta.
Tiếp theo là vì Mạc Phỉ đã nhận nhầm ân nhân cứu mạng năm đó, khiến nàng dở khóc dở cười, sau đó tìm được cơ hội, nàng ám chỉ với Đại trưởng Công chúa, lúc ấy khi thấy sắc mặt Đại trưởng Công chúa Khánh An, biết là bà đã hiểu, trong lòng A Uyển cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cảm thấy nói ra thì tốt, để tránh tiếp tục phạm phải sai lầm, khiến Mạc Phỉ luôn tâm niệm, sau này lại càng thêm phiền.
Cho nên, A Uyển nghĩ rằng chuyện này sẽ dừng lại tại đây.
Hôm sau lúc A Uyển và Thụy vương phi tới phủ Đại trưởng Công chúa Khánh An tặng của hồi môn cho Mạc Phỉ, thấy Đại trưởng Công chúa Khánh An mặc áomàu xanh đá thêu hoa văn gấm vàng, tuy phong thái vẫn nhã nhặn, nhưng tinh thần lại không được như xưa.
Người đứng bên cạnh Đại trưởng Công chúa Khánh An chính là phu nhân Trấn Nam Hầu, mẫu thân thân sinh của Mạc Phỉ, cuối tháng 5 đã đi từ Giang Nam về kinh thành vì hôn sự của nữ nhi, nhưng ai ngờ bà vừa rời đi không lâu, bên Giang Nam liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên trông sắc mặt cũng hơi tiều tụy, son phấn cũng không thể che được nhiều.
“Vị này chính là Thế tử phi trong phủ ngài nhỉ? Trông đúng là một mỹ nhân.”
Phu nhân Trấn Nam Hầu cười nói với Thụy vương phi, “Ngài đúng là có phúc, có con dâu rồi, sau này cũng có thể nghỉ ngơi.”
Thụy Vương phi khách sáo nói:
“Nào được nghỉ ngơi đâu? Nàng vẫn là tiểu hài tử chưa hiểu chuyện thôi, còn phải học nhiều.”
Ngươi tới ta đi khách sáo qua lại, bởi vì có khách tới,phu nhân Trấn Nam Hầu mới buông tha hai người.
A Uyển đứng bên cạnh Thụy vương phi, không nói gì, nhưng nghe ra được ý thăm dò trong lời nói của phu nhân Trấn Nam Hầu, liền biết trong lòng bà ta rất quan tâm tới chuyện của nữ nhi, chắc là cũng biết tại sao lại có hôn sự này. Cho dù tự hào về nữ nhi không trở thành thiếp của phủ Thụy vương, mà lại trở thành Thế tử phi Quận vương, sợ là cũng hơi oán hận lúc trước Vệ Huyên đã không nể mặt.
Nhưng dù oán hận, bà ta cũng không dám thốt ra miệng, chỉ có thể nói ẩn ý.
Đương nhiên Thụy Vương phi cũng nghe ra, vỗ tay A Uyển, bảo nàng đừng để ý.
Đến khi các phu nhân tới đây tặng của hồi môn, Đại trưởng Công chúa Khánh An liền cho người đi mời cháu gái tới đây thỉnh an các phu nhân.
“Ngày mai con bé phải xuất giá rồi, sau này vẫn cần mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Đại trưởng Công chúa Khánh An khách sáo nói.
“Ngài nói gì vậy, mấy cô cháu gái của ngài, ai cũng như thiên tiên, nữ công gia chánh đều rất xuất sắc, chúng thần thiếp nhìn mà còn thích nữa là……”
Mấy phu nhân cười đùa vài câu, cũng có người chỉ ngồi đó uống trà cười mà không nói.
A Uyển nhìn thoáng qua, liền biết chuyện ở Giang Nam vẫn ảnh hưởng tới thái độ của người trong kinh đối với Đại trưởng Công chúa Khánh An, cho nên mọi người đều tới đây, nhưng không còn nịnh nọt như xưa. Còn việc Đại trưởng Công chúa Khánh An gọi riêng Mạc Phỉ tới đây, trong lòng cũng biết Đại trưởng Công chúa Khánh An không muốn để người ta coi thường cháu gái mình, đã có tổ mẫu này chống lưng cho các nàng.
Mạc Phỉ nhanh chóng đi tới, nửa trên mặc một áo màu đỏ điểm xuyết hoa văn mới tinh, ở dưới là váy vàng nhạt thêu hoa lan, tóc đen cài cây trâm hoa thạch lựu bằng vàng ròng, đeo khuyên tai vàng nạm trân châu hình giọt nước, lắc lư rủ xuống má, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, hào quang quanh người, rất có dáng vẻ vui mừng của tân nương.
Nàng rũ mắt, cong người hành lễ với mọi người, dáng người tinh tế như liễu, nhìn từ xa đã thấy tao nhã, trông rất ra dáng tiểu thư khuê các. Nhưng lúc nàng ngước mắt nhìn, A Uyển phát hiện trong mắt nàng vẫn có chút đau khổ, trong lòng lập tức thấy ghét.
Bất cứ ai biết có nữ nhân đang mơ tưởng tới lão công của mình thì đều sẽ thấy ghét. Mạc Phỉ đã tranh thủ, cuối cùng vẫn thất bại, nhưng cũng coi như là có dũng khí, A Uyển không trách nàng ta vì lúc trước đã nhận nhầm người, nhưng nàng đã nhắc Đại trưởng Công chúa Khánh An, với sự thông minh của Đại trưởng Công chúa Khánh An, đương nhiên sẽ tìm thời cơ nói với nàng ta, để nàng ta bỏ suy nghĩ đó đi, yên tâm gả vào phủ Tĩnh Nam Quận vương làm thê tử của Thế tử.
Nhưng bây giờ nhìn thấy sự đau khổ lóe lên trong mắt nàng ta, sợ là trong lòng vẫn còn nghĩ tới Vệ Huyên.
Nghĩ đến đây, trong lòng A Uyển vô cùng khó chịu, nếu lúc này vị Thế tử gia kia xuất hiện trước mặt nàng, nhất định sẽ cắn hắn mấy cái để trút giận.
Tuy trong lòng không vui, nhưng hôm Vệ Quân thành thân, A Uyển vẫn đi theo mẹ chồng tới phủ Tĩnh Nam Hầu uống rượu mừng.
Trong lúc đó, mới biết được chuyện Quận vương phi Tĩnh Nam lại mang thai.
Vị kế Quận vương phi Tĩnh Nam đã gả tới được 5 năm, năm thứ hai liền sinh được một nữ nhi, lần này lại mang thai, cũng không biết sẽ sinh được nam hay nữ. Nhưng bất kể là nam hay nữ, A Uyển biết chắc rằng Vệ Châu sẽ không vui, đây chính là sự uy hiếp với mấy huynh muội bọn họ.
Không sai, Vệ Châu nhân lúc Vệ Quân đi đón dâu, tự mình đến tìm A Uyển nói chuyện ở viện của nàng.
“Biểu tỷ……”
Vệ Châu kéo tay nàng, sắc mặt mệt mỏi nhìn nàng, “Tối qua phụ vương lại vì một việc nhỏ mà trách cứ Đại ca…… Hôm nay là ngày đại hỉ của Đại ca, thế mà ông ấy còn……”
Nói rồi, vẻ mặt hơi oán hận.
A Uyển sờ đầu nàng, nói:
“Nếu thấy không vui thì hôm khác tỷ sẽ cho người đưa thiếp mời muội đến phủ Thụy vương chơi.”
Vệ Châu vốn định từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại liền gật đầu nói:
“Được ạ!”
Đến khi đội ngũ đón dâu tới đây, A Uyển liền muốn tới hỉ đường xem lễ, Vệ Châu lưu luyến không rời đưa nàng qua đó.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng A Uyển nữa, nụ cười trên môi Vệ Châu liền biến mất, nhìn đèn lồng đỏ treo trên hành lang, vẻ mặt u ám.
“Cô nương, nhị thiếu gia tìm ngài.”
Một tiểu nha đầu đánh bạo đi tới bẩm báo.
Vệ Châu nhìn nàng, cũng không làm gì, chỉ hỏi huynh trưởng ở đâu, rồi đi tìm hắn.
Tiểu nha đầu thấy nàng đi rồi, liền vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, khiến nha hoàn bên cạnh không nhịn được cười nói:
“Sao trông ngươi như thoát nạn vậy? Cô nương cũng không đáng sợ mà.”
Tiểu nha đầu này là nha hoàn nhị đẳng hầu hạ trong viện của Vệ Châu, hiểu rõ tính cách của nàng ấy nhất, nhưng nói với nha hoàn biệt viện thì cũng không hay lắm, nếu để cô nương biết được thì nàng sẽ bị phạt, nên chỉ mỉm cười, vội vàng rời đi.
Mà nha hoàn dò hỏi tiểu nha đầu đó nhìn theo hướng nàng rời đi, hừ một tiếng, nói thầm hai câu, ném khăn rồi cũng đi theo.
****
Không lâu sau hôn lễ của phủ Quận vương Tĩnh Nam, tới giữa tháng 8, rốt cuộc Thái tử và Tam Hoàng tử đi cứu tế ở Giang Nam cũng bình an hồi kinh.
Lúc A Uyển nghe tin Thái tử bình an hồi kinh, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng nghĩ đến chuyện không biết bây giờ Vệ Huyên đang ở đâu, trong lòng lại lải nhải.
Sắp Trung thu rồi, chẳng lẽ phải qua Trung thu mới về?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...