Chương 149
A Uyển gặp phải một cơn ác mộng, nàng mơ thấy một con mãng xà lửa trong thế giới ma thuật của phương Tây có thể phun ra lửa và nhiệt độ khắp người nó như có thể đốt cháy mọi thứ, đang cuốn lấy chính mình, cơ thể to dài của mãng xà uốn thành từng vòng tròn quấn lấy nàng, chặt đến mức khiến nàng cảm thấy giống như nhiệt độ toàn thân mình như muốn bốc khói.
Thật đau đớn!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ác mộng cộng với sự khó chịu về cơ thể, quả thực là một sự tra tấn tinh thần kép mà.
Cuối cùng nàng cũng bị tra tấn đến mức thức giấc, chỉ trong một đêm không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, nhìn ánh trăng tràn vào phòng qua ô cửa sổ có rèm màu xanh lục tiến vào phòng, cả thế giới đều yên lặng không tiếng động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng côn trùng mùa hè từ xa vọng lại, khiến nàng vừa tỉnh dậy và vẫn còn uể oải, lại cảm thấy một loại tĩnh lặng trong một đêm trăng.
Sau đó, khi quay đầu lại, nàng đã nhìn thấy thủ phạm gây ra ác mộng cho mình.
Nàng không chút khách khí đẩy hắn ra, “Nóng quá, cút ra đi!”
Nàng thức giấc có chút tức giận, suýt chút nữa đấm đá hắn, tiếc rằng sức lực của nàng không làm cho hắn cảm thấy đau đớn gì, nhưng lại bị nàng làm cho tỉnh giấc, vòng tay khép lại, lại ôm nàng chặt hơn, giọng nói hàm hồ nói: “A Uyển ngoan nào, trời vẫn chưa sáng, ngủ tiếp đi…….”
“Nóng quá, không ngủ được ...” Giọng nàng có chút không ổn, giống như tiếng lầm bầm của trẻ con.
Vệ Huyên thực sự ngủ không ngon, thấy nàng ngủ không yên, hắn đưa tay sờ trán nàng, liền thấy toàn mồ hôi, nhanh tay lấy khăn sạch lau đi mồ hôi cho nàng, sau đó ôm nàng vào ngực vuốt ve một lúc, khàn giọng nói: “Ta đi tắm một cái.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi hắn ngồi dậy, chỗ sưng to ở nơi nào đó trên người hắn cọ xát với nơi bí ẩn giữa hai chân nàng, cảm giác rất rõ ràng qua lớp áo lót mùa hè mỏng manh.
A Uyển đơ người nhìn hắn, sau khi đầu óc tỉnh táo hơn, phản ứng đầu tiên của nàng là: Tại sao hắn lại ở đây? Trở về từ bao giờ?
Vệ Huyên đứng dậy rời đi, ngay sau đó là từ phòng bên cạnh vang lên tiếng nước rào rào, rõ ràng là đang tắm nước lạnh, bởi vì tốc độ này quá nhanh, cũng không để người đun nước nóng cho. Tất nhiên, thời tiết nóng như vậy, đối với một thanh niên đang tràn đầy năng lượng như hắn, một thùng nước lạnh như vậy, vẫn khá là mát mẻ.
Không còn ai làm phiền mình nữa, nhưng lại không thể ngủ được, A Uyển ôm lấy chăn ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào ánh trăng hắt vào từ cửa sổ.
Không lâu sau, Vệ Huyên lại trở lại, thản nhiên khoác một chiếc trung y, từ bên vạt áo có thể nhìn thấy khuôn ngực rắn chắc nam tính, khiến nàng cứ nhìn thẳng vào.
Nha hoàn trực đêm lặng lẽ hạ rèm cửa xuống, trong phòng chỉ còn lại vợ chồng họ.
Lần này, khi Vệ Huyên lên giường ôm nàng, A Uyển không hề từ chối mà ngược lại còn cởi y phục của hắn ra để lộ gần hết bờ vai hắn, còn nàng thì dán chặt vào đó, thiếu chút nữa là toàn bộ thân thể nàng đều quấn lên quanh hắn.
Da thịt trơn bóng của hắn, bao bọc bởi cơ bắp cường tráng, bởi vì vừa mới tắm nước lạnh, nó giống như một khối ngọc ấm ấm man mát, ôm vào rất thoải mái.
Hiếm khi thấy nàng chủ động như vậy, Vệ Huyên tươi cười cho phép hành vi này của nàng, vươn tay ôm lấy thân hình mảnh mai nhỏ nhắn của nàng, nằm ngửa trên giường, để cho nàng nằm ghé trên người mình.
“Sao chàng về rồi?” A Uyển ngáp một cái, dò hỏi.
“Đi ngang qua kinh thành, ngày mai ta có lẽ phải rời đi rồi.”
“……”
Cảm thấy vui mừng hụt, A Uyển quyết định tiếp tục ngủ, hơn nữa còn rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là không biết đã ngủ bao lâu, người bị nàng coi thành viên ngọc ấm áp trên giường giờ lại nóng như bếp lò, nàng tức giận đến mức lại vứt bỏ hắn, cuộn mình lại rồi thu mình vào một góc bên trong, dựa vào tường mà ngủ. Khi người đã dán lên tường, nàng lại đá chân một cước, cũng không biết là mình đã đá vào chỗ nào của hắn, chợt nghe thấy tiếng thở dốc.
Vệ Huyên không còn cách nào khác đành phải đứng dậy tiếp tục tắm rửa trong nước lạnh, vô cùng nhớ những lúc mùa thu se lạnh, nàng sẽ co mình vào vòng tay hắn ngủ như một con mèo nhỏ, cho dù hắn có vuốt ve thế nào đi chăng nữa nàng cũng sẽ bình tĩnh mà đi vào giấc ngủ.
Quả nhiên, sau khi tắm nước lạnh trở về, nàng lập tức bỏ mặc bức tường mà mình đã đè cho nóng trở lại, lăn quay ra lột áo trên người hắn, thậm chí còn thản nhiên duỗi chân lên đùi hắn, khiến mặt mũi hắn có chút đỏ lên, rồi dần dần cũng ngủ thiếp đi.
Sau đó, nửa mơ nửa tỉnh, người bên cạnh lật người lại, đổi sang nằm sấp trên lưng hắn, thấy nóng quá, lại đá vào người kia =口=!
Lần đầu tiên hắn biết rằng, hóa ra tư thế ngủ của A Uyển vào mùa hè phóng khoáng yêu kiều như thế!
A Uyển không biết rằng nàng đã giày vò một vị Thế tử gia nào đó đi ngang qua và muốn ngủ một giấc vào ban đêm, khi buổi sáng tỉnh dậy, nàng ngây người nhìn ánh nắng lọt qua cửa sổ màu xanh lục, màu xanh thẫm, khiến cả căn phòng hơi tăm tối, từ từ hướng mắt về phía đầu giường.
Không có ai.
Nếu không phải sờ thấy miếng ngọc bội con dơi từ trong chăn mà hôm qua căn bản nàng không có mang theo người, thì nàng đã nghĩ đó là một giấc mơ rồi.
Gãi gãi đầu, tóc tai vốn dĩ đã bù xù càng thêm rối, A Uyển cầm lấy ngọc bội con dơi kia, cố hết sức nhớ lại lời mình nói đêm qua, sau đó bĩu môi, trong lòng không hiểu sao có cảm giác đây là cái nhà trọ, hắn đến ngủ một đêm, đến một đồng cũng không trả liền chạy mất rồi?
A Uyển gọi Thanh Nhã cùng các nha hoàn vào hầu hạ, nhân tiện hỏi Thanh Hoàn về tình hình canh gác đêm qua.
“Thế tử gia là giờ sửu mới trở về, hôm nay chưa đến giờ mẹo liền đi rồi.” Thanh Hoàn nói rồi khẽ liếc nhìn nàng một cái, do dự một lúc, rồi lại nhỏ giọng nói: “Đêm qua cứ cách nửa canh giờ Thế tử lại đi tắm một lần nước lạnh.”
A Uyển nhìn nàng ta một cách khó đoán rồi bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Thế là Thanh Hoàn cái gì cũng không nói gì.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo, A Uyển dùng bữa sáng rồi qua chính viện thỉnh an mẹ chồng.
Thụy Vương cùng Vệ Trác cũng ở đó, đến buổi chiều Thuỵ Vương mới có thể đưa tiểu nhi tử vào trong kinh.
A Uyển nhìn kỹ thần sắc của bọn họ, cũng không biết bọn họ có biết chuyện tối hôm qua Vệ Huyên trở về hay không.
“Hôm nay không phải con đi Tiểu Thanh Sơn sao? Nhân lúc mặt trời chưa gắt thì chuẩn bị xuất phát đi, chứ không chút nữa mặt trời sẽ ló dạng, lúc đấy trên đường đi sẽ rất mệt đấy.” Thụy Vương phi cười nói. .
A Uyển lại nhìn Thụy vương một cái, thấy ông không nói gì, tự hỏi có phải ông thực sự không biết việc Vệ Huyên trở về, hay cho rằng việc Vệ Huyên quay trở về là bí mật nên không cần phải nói ra. Dù thế nào đi nữa, vì các trưởng lão đã không nói gì, nên nàng cũng sẽ không lỗ mãng mà nói ra.
“Con biết rồi ạ, phụ vương, mẫu phi, con sẽ lên đường ngay bây giờ.”
Trong ánh mắt lưu luyến không rời của tỷ đệ Vệ Cẩn, A Uyển vui vẻ rời khỏi phủ Thụy Vương, ngồi lên xe xuất phát đến Tiểu Thanh Sơn.
Một canh giờ sau, đã đến Tiểu Thanh Sơn, lúc này đã qua giờ Tỵ, mặt trời cũng đã to hơn.
Có lẽ từ sáng sớm đã có người tới qua báo tin nên khi xe ngựa của A Uyển đến, đã có ma ma quản sự của phủ Công chúa tới nghênh đón, khi A Uyển xuống xe, nhìn thấy mẫu thân vui mừng bước tới, A Uyển cũng vui vẻ nhảy dựng lên khỏi bệ bước chân xuống, nhào mình vào vòng tay mẫu thân.
“Nương!”
Trưởng Công chúa Khang Nghi đỡ lấy con gái, trên mặt nở nụ cười tươi nhưng miệng lại dỗi nói: “Đã bao tuổi rồi, còn nhảy như thế này. Nhưng nhìn sắc mặt con trông khá hơn nhiều đấy, ta nghe nói sau khi đến thôn trang, cả ngày con bắt Cẩn muội muội của con chạy khắp thôn trang, cả ngày chơi không ngừng, cẩn thận làm hư Cẩn muội muội, làm mẹ chồng giận đấy! ”.
A Uyển nắm tay bà đi vào phòng, giận hờn nói: “Con gái làm vậy là không đúng mực sao ạ? Mẫu phi còn mong con và Cẩn muội muội cùng nhau chơi vui vẻ hơn, như vậy Cẩn muội muội sẽ cởi mở hơn chút.”
Đồ uống giải khát mùa hè và điểm tâm nhẹ đã được chuẩn bị sẵn trong phòng, A Uyển uống một ngụm nước dưa mới vắt, quả dưa được ướp lạnh trong giếng, uống vào trong cổ họng, cả người đều lập tức sảng khoái hẳn. Cảm giác thoải mái khiến nàng nở nụ cười từ khóe mắt, cả khuôn mặt giống như viên ngọc phát sáng, long lanh mượt mà, tuy không tính là vô cùng lấp lánh, nhưng nhìn lạ rất thoải mái.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười khanh khách mà nhìn nàng, thấy con gái mình tràn đầy tinh thần, sắc mặt càng ngày càng tốt, không vì thiếu vắng Vệ Huyên mà chán nản, không khỏi thầm gật đầu.
Nhưng đâu ai biết, con gái bà đã có một giấc ngủ ngon trong khi nàng giày vò con rể cả đêm, cho nên hôm nay mới tràn đầy năng lượng như vậy. Về khí sắc của nàng, bắt đầu từ năm nay, nước da của A Uyển lại vô cùng tốt, đến cả mùa xuân mưa gió như vậy cũng không có bệnh gì tái phát nữa, mùa hè ngoài bị tinh thần uể oải ra thì nàng chưa ốm đau lần nào, hầu như đều khiến người ta quên đi rằng nàng từng có lịch sử đau ốm nằm liệt trên giường.
A Uyển vui vẻ trò chuyện với mẫu thân một lúc, rồi hỏi cha đi đâu.
“Cha con cùng dượng Mạnh con đưa A Phong và con dâu với A Hân cùng đi du ngoạn ở cốc Nguyệt Bán kia rồi, ta vốn dĩ hôm nay muốn đi thăm con nên không đi cùng bọn họ, không ngờ vừa mới sáng sớm đã nhận được tin tức phía phủ Thụy vương, nói rằng con sẽ đến đây ở một vài ngày.”
A Uyển nghe xong, cũng không quan tâm cha mình đi đâu nữa, dù sao bao năm tháng trôi qua, cha Phò mã đã được mẹ Công chúa huấn luyện như một con ngựa già quen đường cũ, dù có đi bao xa thì cũng sẽ quay lại, hơn nữa lại rất ngoan ngoãn và không đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Cho mẹ Công chúa một like, còn rất nhiều thứ đáng để nàng học nữa.
“Huyên Nhi không biết khi nào mới trở lại, có bao giờ cảm thấy khó chịu không?” Trưởng Công chúa Khang Nghi lại bắt đầu hỏi dò con gái, trong lòng vẫn lo lắng rằng đôi vợ chồng trẻ chúng nó sẽ bi thương ly biệt, vậy nên khó mà tránh được muốn làm rõ tư tưởng cho nàng.
A Uyển lắng nghe rồi đáp ừm, à, trong lòng không quan tâm, vì vị Thái tử gia đã về tối qua rồi.
Qua buổi trưa, nàng thức dậy sau giấc ngủ trưa, Trưởng Công chúa Khang Bình ghé qua, thấy A Uyển đang đứng mỉm cười với bà một cách duyên dáng yêu kiều, bà không khỏi mỉm cười rồi nói: “Thọ An trở về từ lúc nào vậy? Ồ, thần sắc của con có vẻ rất tốt đó, hình như còn cao hơn nữa đấy, cũng đẫy đà hơn nhiều rồi nhỉ.”
A Uyển nghe được mà thẹn thùng, sao cảm thấy lời của dì Khang Bình như có chút trêu chọc chính mình vậy? Bà nói chỗ đầy đặn hơn không phải là chỉ bộ ngực của nàng đấy chứ?
Trưởng Công chúa Khang Nghi che miệng cười: “Muội còn tưởng rằng là ảo giác của muội, nghe tỷ nói vậy, quả thực cũng thấy A Uyển lớn hơn nhiều rồi, nhìn có da thịt hơn một chút, cô nương thì vẫn phải có da có thịt một chút, giống như A Hân thì lại càng tốt nữa.”
Trưởng Công chúa Khang Bình lớn tiếng cười, “Thôi đừng nói nữa, mấy ngày trước A Hân còn tự chê mình mập mạp, còn liền kêu giảm cân nữa kìa, lúc sau tẩu tử của nó còn nhẹ nhàng bế con bé lên nói rằng, con bé không hề nặng chút nào. Cuối cùng cũng dỗ dành được nó, ai mà biết được tên tiểu tử A Phong chạy đến rồi nói rằng vợ hắn lúc đầu còn có thể bế được hắn thì làm sao mà không thể bế được một con heo cơ chứ? Lại khiến A Hân tức giận hét lên, đến mức muốn đánh A Phong rồi lại ầm ĩ đòi giảm cân……”
Những lời này khiến A Uyển và Trưởng Công chúa Khang Nghi đều cười ngặt nghẽo.
A Uyển có thể tưởng tượng ra tình huống đó, hẳn là vô cùng buồn cười nhưng cũng có thể thấy được sau khi Liễu Thanh Đồng sau khi gả qua đó, Mạnh gia cũng không vì chuyện này mà có gì thay đổi, ngược lại còn có phần hòa thuận, náo nhiệt hơn, nhìn Trưởng Công chúa Khang Bình, dường như có vẻ khá hài lòng với đứa con dâu này, trong thâm tâm cũng vui vẻ theo.
Buổi tối, bởi vì hai vị Phò mã đưa các con đến ở bên cốc Nguyệt Bán rồi, Trưởng Công chúa Khang Bình cũng ở lại thôn trang Tiểu Thanh Sơn, còn A Uyển thì ở lại trong viện khi nàng vẫn chưa xuất các, mọi thứ vẫn giữ nguyên như cũ, cũng không vì nàng đã gả đi mà thay đổi, nằm ở trên giường, khiến A Uyển có cảm giác mình vẫn chưa gả đi.
Đáng tiếc, cảm giác này lại bị phá hỏng bởi một người bò lên giường.
Khi nhìn thấy người từ cửa sổ nhảy vào, A Uyển sửng sốt, theo bản năng mà nói: “Không phải chàng nói đi ngang qua, hôm nay sẽ rời đi sao?”
Vệ Huyên tiến tới, vòng tay qua eo nàng, úp mặt vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu nói: “Lẽ ra là hôm nay đi, nhưng có một số việc bị hoãn nên chỉ có thể đợi ngày mai thôi.”
A Uyển đẩy hắn ra, bị hắn ôm khiến nàng nóng vô cùng, hỏi: “Đêm nay chàng ngủ ở đây à?” Không hiểu sao bọn họ rõ ràng là phu thê nhưng lại có cảm giác yêu đương vụng trộm?
“Đương nhiên rồi, nàng là Thái tử phi của ta, ta không ngủ đây thì ngủ đâu?” Hắn nói rất tự nhiên, nhưng hành vi lại cực kỳ không hợp với ngôn ngữ, ít nhất loại hành vi trèo tường đi vào như này không giống như một đôi phu thê nên làm.
“Chàng nói thật không biết xấu hổ” A Uyển đánh nhẹ hắn, “Lén lút đến vậy, là sợ người ta biết sao?” Tuy miệng thì nàng nói vậy, nhưng vẫn đứng dậy đi thu xếp.
Nha hoàn trực đêm nay là Lộ Vân.
Lộ Vân bình tĩnh chuẩn bị nước tắm sạch sẽ, sau đó đi lấy y phục qua.
Vệ Huyên tắm rửa quay lại, đột nhiên phát hiện trong phòng có chút mát lạnh, quay đầu lại nhìn, phát hiện bốn góc phòng đều có chậu nước đá. Do trước đây sức khỏe A Uyển không tốt nên không dám tùy tiện dùng đá như vậy, có lẽ đêm qua trằn trọc cả đêm, sợ hai người ngủ với nhau nóng quá nên đặt sẵn chậu nước đá ở đó.
“Nhỡ lạnh quá rồi ốm thì sao?” Vệ Huyên có chút lo lắng.
A Uyển phớt lờ hắn, gần như muốn ôm cái bát nước đá đi ngủ rồi, điều này khiến nàng nhớ đến chiếc điều hòa ở kiếp trước, sự mát mẻ đã mất từ lâu này khiến nàng cảm động vô cùng.
“Không sao, thiếp cũng không thể lần nào cũng giày vò chàng như tối hôm qua, ngày mai chàng còn phải lên đường, đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt.” A Uyển cười nhìn hắn.
Vệ Huyên chậm rãi ngồi ở trên giường, nhìn trộm nàng một cái, “Hóa ra tối hôm qua nàng cũng biết nàng đã giày vò ta như thế nào!”
A Uyển dường như không đỏ mặt chút nào, còn thẳng thắn nói: “Vốn dĩ trước đó thiếp ngủ đang rất ngon, ai bắt chàng trở về leo lên giường sưởi ấm cho thiếp đâu? Cũng không nghĩ xem khí huyết của mình rừng rực như thế nào, cảm giác như cái bếp lò ý, lần sau tránh xa thiếp ra chút.”
Vệ Huyên nghe được mà thấy hụt hẫng, cảm thấy nàng đang ghét bỏ chính mình, liền vòng tay ôm lấy nàng lăn lộn trên giường, trèo lên người nàng cắn tới cắn lui. Cắn nàng một hồi, đưa tay đặt lên ngực nàng, trìu mến xoa mặt nói: “Xem ra nơi này lớn hơn nhiều...”
Lời còn chưa nói xong, A Uyển đã cắn vào cằm hắn.
Hàm răng đều như bắp không có cắn mạnh, ngược lại có cảm giác tê dại, làm cho hắn há hốc mồm, muốn ôm lấy nàng làm ngay chuyện xấu, dĩ nhiên là khiến nàng giật nảy mình, không bao giờ dám cắn hắn nữa.
Ầm ĩ một hồi lâu, cho đến khi hai người thở hổn hển, làm loạn thêm chút nữa là lại có chuyện xảy ra mất, cuối cùng Vệ Huyên cũng dừng lại, ôm nàng vào lòng, lau mồ hôi trên trán cho nàng, thì thầm với nàng.
“Ngày mai chàng phải đi đến vùng duyên hải Giang Nam à?” A Uyển dò hỏi.
“Ừm, bên kia không yên bình lắm.” Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên làn da mỏng manh trên trán nàng, “Nghe là cướp biển lên bờ cướp bóc, nhiều ngư dân không thể ra khơi đánh bắt cá, thu nhập bị giảm đi rất nhiều, các viên quan bên dưới chỉ báo tin tốt chứ không nhắc đến tin xấu, Hoàng thượng bảo ta đi xem tình hình bên đó.”
A Uyển nghe hắn nói rất nhẹ nhàng, thâm tâm biết không ít thông tin nội bộ, đặc biệt là chuyện này cũng có thể liên quan đến chuyện ở phủ Trấn Nam hầu mấy đời hoạt động kinh doanh bên khu vực Giang Nam, vì vậy càng phải thận trọng hơn.
Nghĩ đến đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm của Đại Trưởng Công chúa Khánh An, A Uyển đưa tay sờ nhẹ lên tóc hắn, thì thầm nói: “Vậy chàng nhất định phải cẩn thận đấy.”
Ánh mắt Vệ Huyên trầm lại, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh và kiên định, “Ừm, ta biết rồi, nàng đừng lo lắng quá.”
Cứ chậm rãi mà nói chuyện như vậy, A Uyển ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...