Sủng Thê Làm Vinh


“Đi thôi.” sắc mặt Bình Dương hầu ngưng trọng, đứng lên trước: “Lôi đình mưa móc đều là quân ân, mặc kệ là gì, chúng ta đều cùng nhau thừa nhận.”
Tâm tình mọi người trầm trọng, Kỷ Thanh Y kéo tay Thanh Thái đi cạnh thái phu nhân, trong lòng cũng nghĩ có thể nào là mưu kế khác của Từ Lệnh Kiểm và Trần Văn Cẩm hay không.

Nàng rất muốn ngẩng đầu chất vấn Trần Văn Cẩm, lại cưỡng bách chính mình sinh sôi chịu đựng, đến nỗi tay nàng nắm Thanh Thái dùng sức rất lớn.

Thanh Thái nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, đừng sợ, sẽ chỉ là chuyện tốt, tuyệt đối sẽ không là chuyện xấu.”
Trong lòng Kỷ Thanh Y chấn động, biểu tình ngưng trọng nhìn Thanh Thái: “Sao đệ biết được?”
“Thế tử ca ca đã nói hết với đệ, đệ tự nhiên biết.” Thanh Thái nói: “Tỷ tỷ yên tâm đi.”
Trách không được mấy ngày nay Thanh Thái phá lệ an tĩnh, thì ra Từ Lệnh Sâm đã sớm thông khí với hắn.

Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: “Việc này trong lòng đệ biết là được, không thể nói cho người khác, biết không?”
“Đệ biết, tỷ tỷ.


Đệ đã là người lớn rồi.”
Mọi người Trần gia quỳ xuống tiếp chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Thực Ninh huyện chủ Kỷ thị Thanh Y trinh tĩnh thuỳ mị, huệ chất lan tâm, phẩm mạo xuất chúng, ở tại thâm khuê, nay tứ hôn cho Ninh Vương thế tử Sâm làm chính phi.

Tất cả lễ nghi giao cho Lễ Bộ xử lý, chọn ngày tốt thành hôn.

Khâm thử.”
Mọi người đều quỳ trên mặt đất, nhưng tầm mắt lại không tự chủ được đều dừng trên người Kỷ Thanh Y.

Có khiếp sợ, có vui mừng, có vui sướng, cũng có người trong mắt đều là ác độc.

Kỷ Thanh Y đều không cảm giác được gì, nàng chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm rung động, tim thình thịch thình thịch sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng liền phải gả cho Từ Lệnh Sâm!
Nàng tưởng Từ Lệnh Sâm tới cửa cầu hôn, không nghĩ tới thế nhưng là thánh chỉ tứ hôn.

Từ Lệnh Sâm tất nhiên phí rất lớn tâm tư.

Hắn coi trọng nàng như vậy, trong lòng Kỷ Thanh Y tràn đầy đều là hạnh phúc.


Lần trước Lý công công tới tuyên chỉ là hoàng đế phong Kỷ Thanh Y làm Thực Ninh huyện chủ, lúc ấy Trần Bảo Linh còn giỡn nói chỉ sợ qua không bao lâu sẽ tứ hôn, Kỷ Thanh Y còn không tin, trăm triệu không nghĩ tới Trần Bảo Linh thật đúng là một ngữ thành sấm, hiện giờ hoàng đế thật sự tứ hôn cho nàng.

Có kinh nghiệm lần trước và vừa rồi Thanh Thái nhắc nhở, Kỷ Thanh Y vô cùng trấn định, đầu tiên nàng dập đầu một cái, sau đó mới cất cao giọng nói: “Thần nữ Kỷ Thanh Y tiếp chỉ, tạ chủ long ân.”
Lý công công đưa thánh chỉ tứ hôn vào tay Kỷ Thanh Y, cười đến vẻ mặt đều là nếp nhăn: “Chúc mừng Hầu gia, thái phu nhân, huyện chủ, huyện chủ huệ chất lan tâm, xinh đẹp như hoa, cùng Ninh Vương thế tử như giai ngẫu thiên thành, cuộc sống sau này nhất định rất rực rỡ.”
Người khác không biết, ông là người hầu hạ hoàng đế từ nhỏ chính là biết đến, trong số vài vị thế tử, hoàng đế thương nhất chính là Ninh Vương thế tử.

Mọi người đều phản ứng lại, Trần Ung vội nói: “Làm phiền Lý công công đi một chuyến, mau ngồi xuống uống trà nghỉ chân một chút.”
Lý công công cười ha ha nói: “Lẽ ra nên ngồi xuống dính chút không khí vui mừng của huyện chủ, nhưng nô tài còn phải đi Trường Ninh Hầu phủ tuyên chỉ, trà này hẹn ngày khác lại uống.”
Trường Ninh Hầu phủ? Còn không phải là Mạnh gia sao.

“Cũng là ý chỉ tứ hôn sao?”
Thấy Trần Ung lộ vẻ mặt nghi hoặc, Lý công công cười nói: “Đúng vậy, Hoàng Thượng nói hôm nay muốn chuyện tốt thành đôi, Trường Ninh hầu đại tiểu thư được tứ hôn cho Chu Vương thế tử.”
Bình thường là không thể tiết lộ nội dung Thánh chỉ trước khi tuyên chỉ, nhưng tứ hôn là chuyện vui, Lý công công cũng không kiêng kỵ.

Trường Ninh hầu đại tiểu thư là Mạnh Tĩnh Ngọc, vòng đi vòng lại nàng vẫn phải gả cho Từ Lệnh Kiểm giống đời trước.


Nhưng không phải Từ Lệnh Kiểm đầu phục Thái Tử sao? Trước đó không phải nghe nói hắn muốn cưới tiểu thư phủ Trấn Quốc Công nhà cậu Thái Tử sao? Sao đột nhiên lại có ý chỉ như vậy?
Trong lòng Kỷ Thanh Y vừa động, theo bản năng liếc mắt nhìn Trần Văn Cẩm.

Chỉ thấy vẻ mặt Trần Văn Cẩm ngẩn ngơ ngoài ý muốn, rõ ràng là không nghĩ tới.

Nàng thu hồi ánh mắt, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Trần Văn Cẩm không biết? Hoặc là, Từ Lệnh Kiểm cũng không biết?
Nghe nói từ sau khi xảy ra chuyện ở Lâu Ngoại Lâu, Mạnh Tĩnh Ngọc chưa từng ra khỏi cửa, bên ngoài đều đồn đãi dung mạo nàng tẫn hủy, không dám ra cửa, cũng không biết việc này là thật hay giả.

Nhưng thông qua phản ứng của Trường Ninh hầu phủ,



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui