Sủng Thê Làm Vinh


Sau khi Trần Bảo Linh xuất giá, hồi môn xong, Bình Dương Hầu phủ rốt cuộc trở về bình tĩnh.

Nhưng chuyện Trần Bảo Linh xuất giá lại làm Thanh Thái rung động rất lớn, hắn tổng cảm thấy Kỷ Thanh Y có một ngày sẽ giống Trần Bảo Linh bị đỉnh đầu kiệu hoa nâng đi, sau này cho dù trở về, cũng là làm khách, mà không phải thân mật như người một nhà giống lúc trước.

Cho nên Kỷ Thanh Thái đặc biệt quý trọng thời gian ở bên Kỷ Thanh Y.

Ngày này lúc đi Ninh Vương phủ châm cứu, hắn thế nhưng chủ động muốn Kỷ Thanh Y cùng đi.

Ngồi trên xe ngựa, Kỷ Thanh Y hỏi hắn: “Sao lại muốn tỷ tỷ cùng đi với đệ?”
“Tỷ tỷ.” Thanh Thái ngửa đầu nhìn Kỷ Thanh Y nói: “Cố tỷ phu đối xử với Bảo Linh tỷ tỷ đặc biệt tốt, lúc ăn cơm gắp đồ ăn cho nàng, lúc ngồi xe sẽ dìu nàng lên xe trước, mặc kệ Bảo Linh tỷ tỷ nói gì hắn đều nói được, hắn giống như đại ca ca, thực chiếu cố Bảo Linh tỷ tỷ.”

“Hạ nhân trong nhà đều nói, sở dĩ Cố tỷ phu tốt với Bảo Linh tỷ tỷ như vậy là vì bọn họ đã biết nhau trước khi thành thân, hai người hiểu tận gốc rễ lưỡng tình tương duyệt.”
Vẻ mặt Thanh Thái phi thường nghiêm túc: “Tỷ tỷ, đệ hy vọng thế tử ca ca cũng tốt với tỷ giống như Cố tỷ phu thương Bảo Linh tỷ tỷ vậy, cho nên, sau này đệ đều sẽ mang theo tỷ cùng đến, để tỷ và thế tử ca ca cũng có cơ hội ở chung nhiều hơn, như vậy là có thể hiểu tận gốc rễ lưỡng tình tương duyệt.”
Kỷ Thanh Y đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, đệ đệ nàng Thanh Thái đã trưởng thành.

Hắn bắt đầu giống một người lớn sẽ biết cách tự hỏi, sẽ bắt đầu tính toán vì người tỷ tỷ này.

Kỷ Thanh Y ôm hắn vào lòng: “Thanh Thái, cảm ơn đệ, tỷ tỷ đều đã biết tâm ý của đệ.”
Nàng và Từ Lệnh Sâm đã là hiểu tận gốc rễ lưỡng tình tương duyệt, nhưng khó được là Thanh Thái một mảnh tâm ý.

Thanh Thái vặn vẹo thân mình, mặt đỏ giãy giụa từ trong lòng Kỷ Thanh Y ra, nghiêm trang nói: “Tỷ sắp phải gả người, sao còn như vậy, chúng ta đều lớn, cũng nên kiêng dè chút.”

Kỷ Thanh Y liền cười.

Cười đến mức mặt Thanh Thái càng đỏ hơn, liếc mắt nhìn nàng: “Cho dù chúng ta là tỷ đệ ruột, tỷ cũng không thể như vậy, đặc biệt là lúc trước mặt thế tử ca ca.”
Kỷ Thanh Y nhéo nhéo mặt bánh bao của hắn, cười tủm tỉm nói: “Được, nghe đệ, đều nghe đệ.”
Tới Ninh Vương phủ, Từ Lệnh Sâm quả nhiên đang chờ.

Giống như lúc trước, hắn ăn mặc ngăn nắp lượng lệ, trên mặt treo ý cười ấm áp.

Tươi cười kia không giống bày ra trước mặt người khác, đây là nụ cười phát ra từ trong lòng, khiến người tim đập thình thịch.

Thanh Thái thấy Từ Lệnh Sâm cười, hắn cũng nhếch miệng cười: “Tỷ tỷ, tỷ xem thế tử ca ca thấy tỷ cao hứng



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui