Sủng Thê Làm Vinh


Chờ thật vào cung, nàng mới phát hiện chính mình lo lắng là buồn cười cỡ nào.

Tiến cung ngây người liên tiếp bảy tám ngày, cũng không nhìn thấy mặt Hoàng Thượng, mỗi ngày nhiệm vụ chính của nàng là đi theo sau Khương cô cô đến nhà ấm trồng hoa của Ngự Hoa Viên chọn lựa hoa cỏ, sau đó trợ giúp Khương cô cô mang hoa đã cắm xong đưa lên ngự án.

Khương cô cô nội liễm ít nói, trầm mặc ôn nhu, tài nghệ cắm hoa lại phi thường cao siêu, ở cạnh bà ấy Kỷ Thanh Y cảm thấy phi thường nhẹ nhàng, chậm rãi cũng buông xuống thấp thỏm khi mới vừa tiến cung, nghiêm túc học cắm hoa.

Ngoại trừ Kỷ Thanh Y, còn có một tiểu cô nương khác tên Đào Bích Chi đi theo Khương cô cô học cắm hoa, Kỷ Thanh Y là trên danh nghĩa nhận Khương cô cô làm sư phụ.

Đào Bích Chi lại không giống, tuy theo Khương cô cô học cắm hoa, lại không có danh thầy trò.

Mấy ngày ở chung, nàng và Kỷ Thanh Y cũng quen thuộc.

Hỏi nàng là nhà ai, sao lại vào cung, phi thường thân thiện.


Khi biết được Kỷ Thanh Y cha mẹ đều vong, trong nhà không còn người nào làm quan, hiện giờ ở nhờ nhà ngoại, trên mặt Đào Bích Chi liền không nhiệt tình giống vừa mới bắt đầu.

“Thì ra tiểu thư sống nhờ ở nhà người khác, vậy sao Khương cô cô lại nhận làm đồ đệ chứ?”
Nàng vẫn luôn muốn bái Khương cô cô làm thầy, thậm chí nâng ra Đào thái phi, Khương cô cô vẫn luôn không đồng ý.

Kỷ Thanh Y vừa tới, nàng sờ không rõ hư thật, không dám làm gì, hiện giờ biết Kỷ Thanh Y chẳng qua chỉ là một bé gái mồ côi nhược đệ ăn nhờ ở đậu, trong lòng lập tức nảy sinh bất mãn.

Kỷ Thanh Y thấy sắc mặt nàng không tốt, có chút khó chịu, liền nói: “Ta vốn học tập cắm hoa ở Phương Hoa nữ học, đột nhiên Thánh Thượng tuyên ta tiến cung làm đệ tử của Khương cô cô, kỳ thật ta cũng nghĩ không rõ đến tột cùng là chuyện như thế nào.”
Đào Bích Chi mỉm cười nói: “Thì ra là thế.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nhận định Kỷ Thanh Y tâm tư xảo trá, không nói thật.

Nàng chỉ là một biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu, có tài đức gì làm Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tuyên tiến cung.


Nàng chưa nói gì, lại đi tìm cô tổ mẫu của nàng là Đào thái phi.

Đào thái phi vốn là cung nữ bên cạnh mẹ đẻ của Thánh Thượng nguyên Thái Hậu, vì trung thành và tận tâm nên được nguyên Thái Hậu cất nhắc hầu hạ tiên đế.

Tuy không sinh đứa con nào, nhưng vì là người bên cạnh nguyên Thái Hậu, Hoàng Thượng xem nể mặt mẹ đẻ cũng rất ưu đãi bà, đặc biệt cho phép vãn bối nhà mẹ đẻ của bà tiến cung ở với bà giải buồn.

Đào Bích Chi rất được Đào thái phi yêu thích, cũng thường xuyên đi lại ở trước mặt Hoàng Hậu, bởi vì trong cung ít hài tử, nương nương các cung cũng thực thích nàng.

“Cô tổ mẫu, ngài có thể nói với Khương cô cô nhận nhận con làm đệ tử không.”
Đào thái phi thực giật mình: “Trước đó không phải đề qua một lần bị Khương cô cô cự tuyệt sao? Sao con lại nghĩ tới chuyện này? Hiện giờ tuy không có danh thầy trò, nhưng con muốn học cái gì, không phải Khương cô cô đều dạy sao? Bái sư hay không không phải cũng giống nhau sao?”
Như thế nào có thể giống nhau?
Đồng dạng là học cắm hoa, học ở Phương Hoa nữ học chính là càng được người xem trọng hơn so với nữ học khác, nếu có thể bái Khương cô cô làm thầy, vậy càng không giống.

“Cô tổ mẫu, tuy con học được từ bà ấy, nhưng không có danh nghĩa thầy trò, có gì khác không học đâu?” Đào Bích Chi không thuận theo nói: “Từ trước Khương cô cô nói không thu đồ đệ, nhưng trước mắt bà ấy thế nhưng nhận đệ tử từ bên ngoài vào cung, này không phải đánh mặt con sao? Về sau con ở trong cung còn như thế nào gặp người?”
Đào thái



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui