Sủng Thê Làm Vinh

Editor: QR2 - diendan

"Làm gì ư? Tiểu tiện nhân này quyến rũ Hầu Gia! Hôm nay ta muốn đánh chết nàng."

Nói đến đoạn sau, nghĩ tới những năm nay Trần Ung lạnh nhạt với nàng, nghĩ đến chuyện hắn tình nguyện ngủ với nha hoàn cũng không muốn đụng vào nàng, không khỏi xúc động trong lòng, xụi lơ trên mặt đất, gào khóc.

Thái phu nhân cũng ngây ngẩn cả người, đây là chuyện bà hoàn toàn không ngờ tới.

Nhi tử bà sinh nên bà hiểu, tuyệt đối sẽ không tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt, trừ phi là thật lòng.

Hai suy nghĩ đồng thời xuất hiện, bà lập tức tỉnh táo, ra hiệu bằng mắt cho Đỗ ma ma.

Mặc kệ nữ nhi này là ai, cho dù là nha hoàn thấp nhất, chỉ cần đại lang coi trọng, bà cũng muốn cất nhắc nàng.

Đỗ ma ma ngăn cản mấy ma ma kia lại, cầm chăn mỏng đắp lên người cô nương kia, sau đó định kiểm tra thương thế của nàng.

Bà không khỏi cả kinh thất sắc: "Thái phu nhân! Chuyện này…"

Trái tim Thái phu nhân khẽ rơi lộp bộp, sẽ không phải đã bị đánh chết chứ?

"Xảy ra chuyện gì?"

"Là Nguyệt Trừng cô nương."

Giọng nói của Đỗ ma ma thật giống như đất bằng dậy sóng, tất cả mọi người trong phòng đều ngây ngẩn cả người.

Thái phu nhân cũng ngây dại.

Không, chuyện này… Chuyện này không thể nào, Trần Ung tuyệt đối sẽ không trêu chọc vãn bối.

Vấn đề nằm ở trên người Lê Nguyệt Trừng, nàng vì vinh hoa phú quý bí quá hoá liều, cũng không phải là không thể nào!

Thái phu nhân nghĩ như vậy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Cửa mở rộng, Lê Nguyệt Trừng còn bị đánh cho một trận, đau đớn thay thế tình dục, cả người cũng đã tỉnh lại.

Quận chúa Nam Khang ở đây, Thái phu nhân cũng ở đây. Xong rồi, xong rồi, nàng hoàn toàn xong rồi.

Trong đầu nàng sáng tỏ, nàng muốn ngất đi nhưng lại cắn chặt đầu lưỡi, để cho mình tỉnh táo, phải tỉnh táo.

Không, bây giờ còn chưa tới lúc hôn mê.


Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Lê Nguyệt Trừng, không cần nghĩ cũng biết ánh mắt của bọn họ như thế nào?

Nhớ lại tiếng khóc tuyệt vọng của Quận chúa Nam Khang ở trong phòng, trên người Lê Nguyệt Trừng có bọc chăn nhưng lại có cảm giác giống mình đang ở mười tám tầng Địa Ngục.

"Chuyện gì xảy ra thế này?" Giọng nói cứng cáp hùng hậu mang theo vài phần giận giữ của nam tử vang lên ở cửa ra vào: "Quận chúa, ngươi lại làm chuyện gì nữa?"

Giọng nói này…

Quận chúa Nam Khang ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Bình Dương Hầu Trần Ung đồng hành với Trần Văn Việt đi vào, ánh mắt hết sức chán ghét nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi lại muốn náo loạn cái gì nữa! Hôm nay là ngày lành của Văn Cẩm!"

Trần Ung càng nói càng giận, khuôn mặt của Quận chúa Nam Khang đều là nước mắt, ngơ ngác nhìn Trần Ung, đột nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng đã được gỡ bỏ, ngất đi.

"Đỡ nàng xuống." Thái phu nhân không khỏi ghét bỏ, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải Trần Ung, không có xảy ra chuyện trưởng bối vãn bối loạn luân là tốt rồi. Nếu không cho dù phải dốc toàn lực, nhất định bà cũng phải độc sát Lê Nguyệt Trừng, che lấp chuyện xấu này.

Quận chúa Nam Khang rời đi, tất cả mọi người đều nhìn lên giường, rốt cuộc sau màn là ai?

Trần Văn Cẩm núp ở trong màn, giận đến mức cả người rối loạn.

Tại sao có thể như vậy?

Hắn rõ ràng đã sắp xếp ma ma trực đêm, tại sao phụ mẫu và cả tổ mẫu đều tới.

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề!

"Người trong màn trướng là ai?" Giọng nói của Bình Dương Hầu Trần Ung hết sức bén nhọn: "Còn không mau ra ngoài!"

Trần Văn Cẩm biết hôm nay mình không thể tránh khỏi, chỉ có thể nhắm mắt.

Ánh sáng bên ngoài càng thêm sáng tỏ, hắn khoác cái chăn lên người, ngay cả nhìn cũng không nhìn Lê Nguyệt Trừng một cái, quỳ gối bên cạnh Thái phu nhân, cúi đầu nói: "Tổ mẫu, con uống quá nhiều rượu, nhất thời cầm lòng không được, xin tổ mẫu trách phạt…"

Còn chưa dứt lời, ngực của hắn đã bị đá mạnh một cước, Bình Dương Hầu Trần Ung giận dữ: "Tiểu súc sinh!"

"Phụ thân." Trần Văn Cẩm bị một cước đá bay, ngã xuống mặt đất, hắn vội vàng bò dậy, quỳ xuống, dập đầu: "Con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, con uống rượu với Thế tử Điện hạ, cảm thấy hơi mệt nên đến chỗ này nghỉ ngơi, lúc ấy đầu óc con vô tri vô giác. Sau khi đi vào, ngửi được một mùi thơm, thân thể cũng không khống chế được…"

Sắc mặt của Thái phu nhân và Trần Ung đều rét lạnh.

Hôm nay là ngày lành của Trần Văn Cẩm, cho dù có muốn làm cái gì với Lê Nguyệt Trừng cũng sẽ không chọn ngày hôm nay.

Chẳng lẽ là Lê Nguyệt Trừng không an phận, thấy Trần Văn Cẩm trúng cử cho nên có tâm tư không nên có?


Trong lòng Lê Nguyệt Trừng lạnh như băng, khóc lớn, té nhào bên chân Thái phu nhân: "Cô tổ mẫu, van người làm chủ cho con, là Cẩm biểu ca hẹn con tới, huynh ấy muốn con đồng ý gả cho huynh ấy, con không đồng ý, huynh ấy không để cho con đi, con tránh không thoát lại không dám lớn tiếng la lên, cô tổ mẫu… Cô tổ mẫu… Nếu biểu ca không thú con… Con chỉ còn một con đường chết, cầu xin cô tổ mẫu ban thưởng cho con ba thước lụa trắng để trong sạch của Nguyệt Trừng cùng đi vào đất đi."

Nàng khóc vô cùng đau lòng, Trần Văn Cẩm kinh ngạc thất sắc, nhìn nàng biểu tình như thấy quỷ.

Lê Nguyệt Trừng đang buộc hắn thú nàng, nếu không sẽ nói mọi chuyện ra ngoài, ngọc đá cùng vỡ.

Tiện nhân này!

Nàng đã bị Từ Lệnh Kiểm đụng vào vậy mà vẫn còn muốn lừa hắn!

Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện hôm nay đều do Lê Nguyệt Trừng bày kế?

Nàng thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn gả cho Thế tử Chu Vương, mưu đồ sau này lên như diều gặp gió?

Hay là mục đích của nàng không phải Thế tử Chu Vương mà là hắn?

Trần Văn Cẩm giận đến mức phổi cũng muốn nổ.

Chỉ có đích tiểu thư danh môn thế gia mới có thể xứng với hắn, trên đời này tại sao lại có loại nữ nhân hèn hạ ác độc như Lê Nguyệt Trừng vậy chứ?

Bên này Lê Nguyệt Trừng và Trần Văn Cẩm đang chó cắn chó, bên kia Từ Lệnh Kiểm đã ra khỏi hậu hoa viên, được một gia đinh dẫn đường cho hắn và thị vệ của mình, theo hành lang gấp khúc đi ra ngoại viện.

Nhớ lại hành động điên cuồng lúc nãy, hắn nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng, mặc dù không thấy được mặt của Khanh Khanh nhưng mà ở trong bóng tối lại có một cảm giác khác. Nàng mới nhận ân lộ, thân thể nhất định không chịu nổi, ngày mai hắn phải đưa thuốc cho nàng hơn nữa dặn dò Trần Văn Cẩm lập tức xử lý mọi chuyện, càng nhanh càng tốt.

Chỉ như vậy mới giống như hắn lập tức có thể tỏ rõ tâm ý của mình, hắn cho nàng vị trí trắc phi, nàng nhất định sẽ vui vẻ muốn chết.[QR2][diendan]

Từ Lệnh Kiểm vừa lòng đắc chí, dương dương tự đắc theo sát sau lưng gia đinh.

Cuối hành lang gấp khúc, bên kia đại sảnh chính là ngoại viện rồi.

Khó khăn lắm mới đi tới cuối hành lang gấp khúc, một nha hoàn từ trong phòng ngoài đi ra, nàng quay đầu lại nói: "Tiểu thư, coi chừng bậc thang."

Người tiểu thư phía sau bước từng bước ra ngoài, Từ Lệnh Kiểm như bị sét đánh, cả người mụ mị.

"Nàng!" Giọng nói hắn bén nhọn, sắc mặt tái xanh nói: "Sao nàng lại ở đây?"

"Ta không hiểu lời của điện hạ." Ánh mắt Kỷ Thanh Y lạnh như băng, mỉm cười lạnh lùng: "Vậy Điện hạ cảm thấy ta nên ở đâu mới đúng?"


Hắn thấy rõ ánh mắt của nàng, giọng nói chứa đầy giễu cợt làm trong lòng Từ Lệnh Kiểm như bị gai đâm.

Người lúc nãy không phải Khanh Khanh, hắn đụng phải nữ nhân khác, đụng thì đụng, chuyện này không trọng yếu.

Quan trọng là cho dù kế hoạch thất bại, nàng cũng không nên có thái độ này, như vậy chỉ có thể nói nàng đã sớm biết mưu kế của bọn họ.

Khá lắm Trần Văn Cẩm, lại dám tính kế hắn!

Sắc mặt Từ Lệnh Kiểm tái xanh, mang theo giận dữ ngất trời, rời khỏi phủ Bình Dương Hầu.

Một đêm này, viện Thái phu nhân đèn dầu sáng rỡ.

Thái phu nhân, Bình Dương hầu ngồi ngay ngắn ở chủ vị, Lê Nguyệt Trừng và Trần Văn Cẩm quỳ gối phía dưới.

Ánh mắt của Thái phu nhân rơi trên người Lê Nguyệt Trừng lạnh lẽo như dao.

Bà nuôi nàng vì muốn trọng dụng nàng, không ngờ ánh mắt của nàng lại nông cạn như vậy, quyến rũ Văn Cẩm.

Không nghe lời, phá hư kế hoạch của bà lại còn âm mưu làm Nhị nãi nãi phủ Bình Dương Hầu!

Thái phu nhân hừ lạnh, sắc mặt âm trầm nói: "Nguyệt Trừng, những năm gần đây, Trần gia đối xử với ngươi không bạc. Chuyện ngày hôm nay tất nhiên là Văn Cẩm có lỗi nhưng chẳng lẽ ngươi lại không sai? Nếu như ngươi thật sự hiểu rõ trắng đen như vậy, cần gì phải chạy đi gặp Văn Cẩm?"

Thái phu nhân vừa nói xong, Lê Nguyệt Trừng cũng biết chính mình muốn gả cho Trần Văn Cẩm làm chính thê là chuyện không thể nào rồi, nàng lệ rơi đầy mặt, dập đầu như băm tỏi: "Cô tổ mẫu… Nguyệt Trừng biết sai rồi… Người ban thưởng cho Nguyệt Trừng một thước lụa trắng, để Nguyệt Trừng tự sanh tự diệt thôi. Chỗ ca ca, Nguyệt Trừng sẽ tự viết một phong thư, nói cho huynh ấy biết, tất cả mọi chuyện này đều là do con gieo gió gặt bão, không oán bất cứ người nào."

Chuyện ngày hôm nay cũng không chỉ có một hai người thấy, Thái phu nhân xảo quyệt, tuyệt đối không dám dễ dàng giết chết mình. Nàng cũng không phải là Kỷ Thanh Y, nàng còn có ca ca, những việc nàng làm tất cả đều nói trước cho ca ca của nàng biết, chỉ cần nàng có chuyện không may, ca ca của nàng lập tức đến phủ Thuận Thiên đánh trống kêu oan.

Bình Dương Hầu lại nói: "Văn Cẩm, ngươi muốn thế nào?"

"Phụ thân, tổ mẫu." Trần Văn Cẩm hận không thể làm cho Nguyệt 

Trừng chết đi nhưng lại không thể không nhắm mắt nói: "Chuyện này đều là sai lầm của con, con nguyện ý thú Nguyệt Trừng, cho nàng một sự công bằng."

"Câu này còn được coi là tiếng người!" Sắc mặt Trần Ung nguôi giận: "Chỉ cần Nguyệt Trừng nguyện ý gả, ta ở đây không nói hai lời."

Thái phu nhân cũng rất mất hứng: "Người có sính lễ làm vợ, lén lút là thiếp, không môi giới đã tằng tịu với nhau sao có thể giống cưới hỏi đàng hoàng! Hầu Gia, con cũng quá vui đùa rồi!"

Trần Ung nói: "Mẫu thân, nói cho cùng vẫn là lỗi của Văn Cẩm, nó nguyện ý gánh chịu sai lầm, chuyện này có gì không tốt? Nó mới vừa trúng cử, sớm thành gia một chút mới có thể an tâm chuẩn bị kỳ thi mùa xuân sang năm."

Trần Văn Cẩm cúi đầu: "Tổ mẫu, con thật tâm thích Nguyệt Trừng, cầu xin tổ mẫu thành toàn."

Lê Nguyệt Trừng cũng khóc lóc, nói: "Cầu xin cô tổ mẫu thành toàn."

Thái phu nhân không nhịn được hừ lạnh: "Các ngươi đều đã nói như vậy, ta cần gì phải làm ác nhân đây."

Lê Nguyệt Trừng cuối cùng cũng thỏa mãn mong muốn, tháng sau gả cho Trần Văn Cẩm.


Trong ngày động phòng hoa chúc, Lê Nguyệt Trừng quỳ gối bên chân Trần Văn Cẩm, lệ rơi đầy mặt: "Cẩm biểu ca, chuyện lúc trước đều đã qua, về sau chúng ta bắt đầu một lần nữa, thiếp sẽ sống với chàng thật tốt, giúp chàng giải quyết chuyện trong nhà. Thiếp hiểu rõ chàng muốn làm Bình Dương Hầu, thiếp sẽ giúp chàng, còn có ca ca của thiếp, cũng sẽ giúp chàng, về sau chúng ta chính là phu thê, chàng muốn thiếp làm cái gì thiếp đều nguyện ý."

Trần Văn Cẩm âm thầm nhìn chằm chằm nàng, khẽ cười nói: "Nàng nói những lời ngu ngốc gì vậy, chúng ta là phu thê, cái gì nàng cũng không cần làm."

Nói xong, lập tức kéo nàng lên giường.

Tiện nhân này làm hại Thế tử Chu Vương gần như muốn bất hòa với hắn, nếu không phải hắn nhạy bén, nói không chừng ngay cả tính mệnh cũng không giữ nổi.

Tạm thời giữ lại mạng của nàng để mê hoặc mọi người trong hầu phủ, chờ lúc Thế tử Chu Vương thành công, chờ trong tay hắn nắm quyền hầu phủ, đến lúc đó cũng chỉ cần một chén thuốc, một sợi thừng là có thể giải quyết chuyện của nàng.

Ngày thứ hai sau khi thành thân, hai người cùng tới, Trần Văn Cẩm thâm tình tha thiết, gương mặt Lê Nguyệt Trừng ngọt ngào, thật sự giống như phu thê ân ái, chìm trong mật ngọt.

Thái phu nhân ôn hòa nói mấy câu răn dạy, Quận chúa Nam Khang cắn răng nghiến lợi, cho lễ nhận thân cũng đơn giản đến đáng thương, cố ý đánh vào mặt của Lê Nguyệt Trừng.

Nhưng Lê Nguyệt Trừng lại giống như không có cảm giác, vui mừng hớn hở thu nhận.

Quận chúa Nam Khang lại càng giận hơn, càng nhận định trong lòng Lê Nguyệt Trừng có mưu đồ bất chính, giả vờ giả vịt, vừa kết thúc lễ nhận thân lập tức kêu Lê Nguyệt Trừng đến viện của nàng lập quy củ.

Nàng là bà bà, quản giáo con dâu của mình đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Thái phu nhân cũng biết, Quận chúa Nam Khang luôn kìm nén sự tức giận này, nhất định phải xả ra một chút. Nếu không để cho nàng giày vò Lê Nguyệt Trừng, nàng sẽ đi náo loạn với Trần Ung, so với người sau, Thái phu nhân tình nguyện để nàng giày vò Lê Nguyệt Trừng.

Quận chúa Nam Khang bắt Lê Nguyệt Trừng quỳ chép sách kinh, đợi đến buổi tối Lê Nguyệt Trừng muốn đứng lên cũng không đứng nổi, được ma ma nâng nàng trở về.

Trần Bảo Linh và Kỷ Thanh Y lúc nói đến chuyện này đều vô cùng thổn thức: "Không ngờ nàng vì muốn gả cho nhị ca của ty mà ngay cả loại chuyện như vậy cũng có thể làm được, mẫu thân của tỷ một lòng muốn thành thân với quý nữ nhà cao cửa rộng, làm sao có thể để yên cho nàng đây?"

"Những thứ này là do nàng cầu được ước thấy." Kỷ Thanh Y nói: "Cũng may Cẩm biểu ca thương nàng, hữu tình uống nước cũng no bụng, tỷ ở đây thấy đáng thương cho nàng, nói không chừng trong lòng nàng tràn đầy cảm giác vui mừng, vô cùng hạnh phúc đấy. Tỷ có sức thương nàng, còn không bằng luyện tay nhiều một chút, nên chuẩn bị cuộc thi nhập học nửa tháng sau đấy."

"Cũng đúng." Trần Bảo Linh mỉm cười, vứt chuyện này ra sau ót.

Rất nhanh đã đến ngày thi nhập học vào trường nữ Phương Hoa, tên của một trăm tiểu thư khuê tú thi cắm hoa được phân vào bốn căn phòng để tiến hành cuộc thi.

Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh cũng biểu hiện rất tốt, hai người ra khỏi trường thi, có vẻ vô cùng hưng phấn.

Trong đình viện rộng rãi của trường thi, những nhóm khuê tú trẻ tuổi đều đang đợi tuyên bố thành tích, sau đó sẽ căn cứ vào thứ hạng thành tích để chọn lựa ký túc xá.

Có người nhận ra Kỷ Thanh Y, khe khẽ bàn luận chuyện đã xảy ra trong phủ trưởng công chúa Thọ Xuân, cũng có người chủ động đi lên lấy lòng Kỷ Thanh Y.

Trần Bảo Linh cười ha ha, một bộ dạng vô cùng vinh dự.

Đột nhiên, có người cao giọng nói: "Không biết vị Kỷ tiểu thư này so sánh với đại tiểu thư Thiệu gia thì người nào lợi hại hơn đây?"

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Kỷ Thanh Y lạnh lẽo.[QR2][diendan]

Hôm nay Thiệu Minh Châu cũng tới, người này đến tột cùng là vô ý nhắc tới hay là cố tình?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui