Sủng Thê Có Độc


Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan, chương thứ mười lăm: bóng lưng, trừng phạt
Vệ Tử Du nhìn bộ dáng Đồng Tử Kỳ vừa thẹn vừa giận không hiểu cho lắm, dù sao lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy biển, hắn cũng không muốn đi đoán.

"Chuyện hôm nay coi như ta trả ân cứu mạng của ngươi, về sau ngươi cần tới làm phiền ta."
Nói xong, Vệ Tử Du quay người rời đi.
"Vệ Tử Du, ngươi đứng lại!" Đồng Tử Kỳ không để ý gió lạnh thổi vào người mình, ngay cả khi toàn bộ lông tơ đều dựng đứng lên nàng vẫn kiên trì.

Đứng thẳng dậy, hét to với Vệ Tử Du: "Vệ Tử Du, ta cứu ngươi hai lần, ngươi đừng tưởng lần này là có thể triệt tiêu, ta mới không cho ngươi tiện nghi như vậy!"
Nếu lúc bọn họ gặp gỡ đã có khởi đầu sai lầm, vậy nàng cùng lắm là sai đến cùng, dù sao, nàng đã không phải Thiếu phu nhân đoan trang, ung dung của kiếp trước nữa rồi, sai cũng đã sai rồi, nàng quyết sẽ không từ bỏ hắn!

Bước chân của Vệ Tử Du hơi ngừng lại, nhưng lại không dừng lại, cũng không cho Đồng Tử Kỳ lưu lại đôi câu vài lời, cứ như vậy mà đi.
"Này, ngươi thật sự đi a.

Vệ Tử Du...!Vệ Tử Du."
Đồng Tử Kỳ bị đông cứng đến run rẩy, mà thân ảnh Vệ Tử Du càng đi càng xa, chỉ chốc lát, liền biến mất không thấy.
"A, tức chết ta rồi!" Đồng Tử Kỳ tức giận dậm chân, lại cảm thấy mình bị ném trơ trọi lẻ loi ở đây thật đáng thương.

Coi như thực sự không thích nàng đi, có phải hay không nên có chút phong độ mang nàng đi cùng không a?
"Chủ nhân."
Đồng Tử Kỳ vừa mới oán thầm trong lòng xong, hai người Ám Dạ cùng Ám Nguyệt liền xuất hiện trước mặt nàng, trên tay còn mang theo một chiếc áo choàng.
Đồng Tử Kỳ cầm áo choàng khoác lên người, đáy lòng có chút tức giận.

Cứ như vậy thì tiện nghi cho Vệ Tử Du quá, đền một lần ân cứu mạng, nàng thực sự không có lời.

Bất quá tính toán, hắn đừng tưởng rằng giữa bọn họ có thể sòng phẳng, chuyện đó là không thể nào.
"Chúng ta hồi phủ." Khoé miệng cong lên một nụ cười tự tin, Đồng Tử Kỳ bọc áo choáng đi về phía trước.


Gió lạnh mơn trớn gương mặt, đập vào mặt đau nhức, thế nhưng...!Đồng Tử Kỳ lại cảm thấy môi nóng một chút, phảng phất còn lưu nhiệt độ mềm mại của hắn...
Đáy mắt lấp loé tia sáng, khoé miệng Đồng Tử Kỳ cười càng ngày càng ngọt ngào.

Vệ Tử Du, ngươi bây giờ cứ việc vô tình, về sau ta sẽ làm cho ngươi đối với ta hữu tình.

Cái này, tốt hơn là nên trả trước.
***
Đồng Tử Kỳ bên này còn đang trên đường, mà sau khi Xuân Đào cùng Ân Kiệt vớt rất lâu không có kết quả liền về Tiêu Dao Hầu phủ.

Lúc này, Xuân Đào đã khóc như muốn hoà cả người vào nước mắt, mà Ân Kiệt cũng cùng với Đồng Hạc Hiên đứng ở cửa, một người lạnh lùng trầm mặc, người kia thì liều mạng xin lỗi giảng giải.
"Hầu gia, lần này cũng là do tại hạ không tốt, tại hạ không nên tuỳ ý mang tiểu thư đến nơi hẻo lánh đó, đến mức xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thỉnh Hầu gia xử phạt, tại hạ không một câu oán hận."

Ân Kiệt lúc này ăn nói khép nép, bên trong càng hối hận phát điên.

Hắn thật không nghĩ tới Đồng tiểu thư này sẽ là một phế vật, đi đường cũng không hẳn hoi, tốt thì sẽ rơi vào trong nước sao, lần này thì tốt rồi, trộm gà không thành còn mất nắm thóc, không nói tới việc câu dẫn nàng không thành công, còn liên luỵ mình bị phạt, thực sự xúi quẩy, xui xẻo muốn chết!
Đồng Hạc Hiên đứng nhìn người nam nhân cúi đầu trước mặt mình không có mở miệng, ông bây giờ rất bình tĩnh mà nghe người này ở đây huyên thuyên nói mãi không xong, nguyên nhân rất đơn giản, ông tin tưởng Tử Kỳ sẽ không có việc gì.

Bây giờ, ông càng thêm vững tin triệu hồi 'hắc sát binh' là đúng, bằng không, ông bây giờ nhất định sẽ gấp đến nổi điên.

Bất quá, người này đem Tử Kỳ dẫn tới chỗ khuất như vậy, nhất định không có hảo tâm gì, tất nhiên người này tự mình cầu ông trừng phạt, ông liền xử phạt một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui