"Tiểu thư --"
Xuân Đào luống cuống, quỳ bịch một tiếng bên bờ sông gọi tên Đồng Tử Kỳ.
"Tiểu thư...!Tiểu thư..." Gọi nhiều lần, Xuân Đào liền không thấy bóng của Đồng Tử Kỳ, lại thêm sắc trời vốn lờ mờ, nước sông lại sâu không thấy đáy, Xuân Đào gấp đến mức chảy nước mắt, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
"Có ai không, cứu mạng..
Cứu mạng...!Có người rơi xuống nước."
Đột nhiên, Xuân Đào nghĩ tới Ân Kiệt đang đứng bên cạnh, liền nhào tới một cái, ôm lấy chân Ân Kiệt, khóc lóc cầu xin: "Công tử, người cứu cô nương nhà chúng ta đi, van cầu ngươi cứu cô nương nhà chúng ta."
Hai mắt Ân Kiệt nhìn chằm chằm nước sông, chân như mọc trên đất, không cách nào di chuyển nửa bước.
"Ta...! Ta không biết bơi." Mặt Ân Kiệt lộ vẻ khó xử, nhưng cũng không thể làm gì.
Đồng Tử Kỳ với hắn mà nói rất quan trọng, nếu có thể cứu, hắn đã sớm cứu rồi, nhưng hắn không biết bơi, hắn còn có thể có biện pháp nào nữa?
Nhìn mặt sông màu xanh đen sâu không thấy đáy, trong lòng Ân Kiệt cũng đang nổi trống, quay người liền đi: "Ta đi tìm người tới." Nếu như Đồng Tử Kỳ mà cứ thế chết đi, vậy hắn chẳng phải là không có cơ hội sao? Không được! Đồng Tử Kỳ tuyệt đối không thể có chuyện gì!
Xuân Đào nhìn Ân Kiệt đi tìm người, chỉ lưu lại một người là nàng ở đây, nàng cũng không biết bây giờ làm gì cho tốt, không thể làm gì khác ngoài việc khóc lóc bên sông, một bên buồn bã gọi: "Tiểu thư..
Tiểu thư...!Người ở đâu a.."
***
Dưới sông Liễu, đèn sông đến không hết từng chiếc từng chiếc phiêu đãng trên mặt sông, ánh nến sáng rực, giống như bầu trời ngân hà, từ trái đến phải, ánh sáng rực rỡ, giống như tiên cảnh, yên tĩnh mà mỹ lệ.
Chỉ là, đột nhiên, trên mặt sông bỗng nhảy ra hai bóng người, chỉ thấy giữa không trung vung lên một nét cong, hai người đã vững vàng ngồi trên đất bên bờ sông.
"Khụ khụ...!Khụ khụ..." Đồng Tử Kỳ sợ hãi nằm trên mặt đất, sợi tóc ướp nhẹp dính trên mặt nàng, lạnh buốt.
Khom người, Đồng Tử Kỳ đau đớn ho khan, muốn đem nước trong cổ họng ho hết ra, nhìn xem nước sông còn không sao, thế nhưng mùi vị...!Thực sự không phải người bình thường có thể nếm được.
Một thân ảnh cao to đứng bên người nàng, thân hình hắn cao gầy, quần áo màu xanh thẳm ôm sát người hắn, đang người to lớn có thể thấy rõ ràng.
Hắn lắc lắc sợi tóc đen như mực, khắp nơi đều là giọt nước lạnh như băng văng tung toé, có chút đập vào mặt Đồng Tử Kỳ, khiến nàng lạnh đến giật mình.
"Uy, người làm cái gì thế?"
Đồng Tử Kỳ ngẩng đầu lên, trông lòng rất tức giận.
Nàng hôm nay làm sao lại xui xẻo đến mức này! Đầu tiên là tiết mục hay bị Vệ Tử Du phá hỏng, sau lại bởi vì chính mình xuất thần mà tắm sông, mới vừa rồi lại bị Vệ Tử Du hắn chiếm tiện nghi, hắn hắn hắn hắn, hắn đến bây giờ còn muốn khi dễ nàng phải không?
Vệ Tử Du lười biếng ngẩng đầu lên cao, như một con thiên kiêu ngạo nhìn Đồng Tử Kỳ cười lạnh.
"Ta đang cứu ngươi.
Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi một lần, hai chúng ta, hoà nhau!"
Đồng Tử Kỳ đứng lên, bước một bước về phía trước gần sát Vệ Tử Du, mặc dù nàng chỉ tới đầu vai của hắn nhưng vẫn không sợ chút nào nói: "Cứu ta? Chỉ ta cần ngươi cứu như thế sao?"
Đồng Tử Kỳ thật bị Vệ Tử Du làm tức chết, mới vừa rồi ở dưới đáy sông, hắn vậy mà...!vậy mà độ khí cho nàng! Nàng là nữ tử rất truyền thống được không hả? Cho dù, nàng yêu thích hắn, theo đuổi hắn, muốn gả cho hắn.
Nhưng loại sự tình này tại sao có thể làm khi không được nàng cho phép trước a? Mà quan trọng nhất là, hắn bây giờ rất chán ghét nàng, đối với nàng không có nửa điểm tâm tư.
Hắn thế này nhất định chính là lừa gạt nàng đi, hắn nghĩ nàng là cái gì?
Đôi mắt Vệ Tử Du đen tối u ám sâu không thấy đáy, khoé miệng hắn nhẹ hạ xuống, không thèm để ý chút nào nói: "Ngươi là muốn nói, không bằng ta đừng cứu ngươi phải không? Cổ hủ! Tính mệnh vùng danh tiết cái nào quan trọng hơn? Nếu như tính mệnh mất rồi, còn muốn danh tiết làm cái gì?"
Vệ Tử Du hắn luôn không chú trọng những cái kia, nếu như không có mệnh, liền không có tư cách đàm luận những thứ khác.
Tự tôn, kiêu ngạo, quật cường, phản kháng, hết thảy đều là lấy sống sót làm nguyên tắc!
"Ta không phải ý đó." Đồng Tử Kỳ gấp gáp, nàng đương nhiên biết tính mệnh quan trọng nhất.
Thế nhưng là, hắn hiểu được sao? Không có tâm, không có tình, hôn chính là độc dược thạch tín, nàng hy vọng, hắn sẽ hôn nàng, đơn giản là thích nàng, mà không là gì khác!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...