Trước khi trở về phòng mình, Đường Hiểu tận lực đi thêm vài bước, đến phòng bên cạnh xác định Cốc Tu Cẩn vẫn chưa đi ra khỏi trong phòng tắm, cậu mới an tâm trở về phòng chuẩn bị tăng thêm can đảm.
Đường Hiểu đem rượu cùng cái ly đặt lên trên ngăn tủ bên cạnh giường, sau đó chạy đến phòng tắm rửa mặt, còn nhìn vào gương tự bơm thêm dầu cho bản thân rồi mới đi ra. Rượu trong tủ lạnh là rượu đỏ, mặc dù không rành về rượu Đường Hiểu cũng nhìn ra nồng độ cồn của chai rượu này không cao lắm, liền rót đầy một ly…
Lúc Cốc Tu Cẩn từ phòng tắm đi ra, vừa vặn nghe được tiếng gõ cửa.
Vốn tưởng rằng chính là Đường Hiểu, Cốc Tu Cẩn cũng mang theo vài phần chờ mong, không ngờ mở cửa ra liền nhìn thấy Trương quản gia.
“Trương quản gia, đã trễ thế này có chuyện gì vậy?”
“Đại thiếu gia, xin lỗi đã trễ thế này còn quấy rầy cậu, bất quá tôi cảm thấy có chuyện vẫn nên nói cho cậu biết một tiếng.” Trương quản gia vội vàng áy náy nói.
“Chuyện gì?” Cốc Tu Cẩn hơi nhướng mày, anh rất hiểu Trương quản gia, đã trễ thế này nếu thật sự không có chuyện quan trọng ông chắn chắn không thể nào tới quấy rầy anh.
“Là thế này, lúc nãy tôi nhìn thấy Đường Hiểu ở dưới lầu, cậu ấy lấy ra một chai rượu đỏ từ trong tủ lạnh, tôi nghĩ có lẽ lúc nãy cậu ấy bị đả kích mới định mượn rượu giải sầu, đã sắp trễ thế này, tôi sợ cậu ấy sẽ uống rượu cả đêm, tổn hại đến cơ thể, cho nên mới tới đây nói với đại thiếu gia một tiếng.”
Trương quản gia ngẩng đầu, thấy đại thiếu gia không chỉ không lộ ra chút thần sắc không vui nào, ngược lại trên mặt còn có một nụ cười thản nhiên, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Cốc Tu Cẩn chú ý tới vẻ nghi hoặc của ông, liền cười nói, “Trương quản gia, ông đi nghỉ trước đi, chuyện Đường Hiểu tôi sẽ xử lý.”
Nghe anh nói vậy, Trương quản gia mới an tâm.
Ông đi rồi, Cốc Tu Cẩn liền xoay người trở về phòng, tựa hồ không vội vàng đi tìm Đường Hiểu, sau khi dùng máy sấy làm khô mái tóc hơn một nữa, anh mới đến bên ngoài phòng Đường Hiểu.
Cốc Tu Cẩn gõ vài tiếng, bên trong vẫn không có người đáp lại, đang lúc anh định mở cửa đi vào, cửa lại mở ra, trước mặt là một cỗ mùi rượu.
Thanh niên tràn ngập men say đứng bên trong cánh cửa, hai má uống đến đỏ hồng, nhìn thấy anh, thanh niên ngốc hề hề nở nụ cười, “Học trưởng, anh đã đến rồi nha.” Nói xong còn nấc một cái.
Cốc Tu Cẩn nhíu mày, anh mơ hồ nhớ rõ chai rượu đỏ kia nồng độ cồn cũng không cao, cư nhiên còn có thể uống thành dạng này, rốt cuộc tửu lượng của cậu thấp đến mức nào?
“Học trưởng anh mau vào đi.”
Thanh niên thấy anh vẫn không nhúc nhích, liền đi qua kéo anh vào phòng, sau khi đóng cửa lại liền không để ý tới anh.
Cốc Tu Cẩn theo sau, nhìn thấy cậu đặt mông ngồi dưới đất, sau đó cầm lấy chai rượu đỏ dùng sức mà lắc, thấy lắc mãi vẫn không ra rượu, cậu liền thất vọng lẩm bẩm đứng lên.
“Tại sao lại không còn? Rõ ràng vẫn còn mà …”
Cốc Tu Cẩn ngồi xổm trước mặt cậu, lấy đi chai rượu đỏ trên tay cậu rồi nâng cậu dậy, thân thể thanh niên mềm nhũn, chỉ có thể đem trọng lượng toàn thân dựa vào trên người anh mới có thể đứng dậy được, Cốc Tu Cẩn bình thường vẫn có rèn luyện thân thể, một chút trọng lượng ấy hiển nhiên không đáng kể.
Sau khi đỡ Đường Hiểu lên giường, Cốc Tu Cẩn xoay người muốn đi vào phòng tắm lấy khăn mặt cho cậu, lại phát hiện quần áo bị kéo lại, quay đầu liền nhìn thấy Đường Hiểu ghé vào trên giường, tay phải đang gắt gao nắm lấy góc áo tắm của anh, trong ánh mắt tràn ngập hơi nước, đang ướt sũng nhìn anh, biểu tình tựa hồ có chút ủy khuất.
“Đường Hiểu, buông tay ra trước được không? Tôi đi lấy khăn lông ướt lau mặt cho cậu.” Cốc Tu Cẩn ngồi lại bên giường, không xác định được cậu có phải đang say rượu hay không, đành phải vuốt đầu cậu khuyên nhủ.
“Tôi thích anh.” Đột nhiên liền thổ lộ, ngay cả bản thân Đường Hiểu cũng hoàn toàn không cảm nhận được, thuận thế chồm lên người Cốc Tu Cẩn, hai tay hai chân gắt gao quấn lấy anh, dường như sợ giây tiếp theo sẽ không nhìn thấy anh, tuy rằng không giống như là đang say rượu, nhưng tựa hồ càng trở nên bám dính người.
Cốc Tu Cẩn hơi hơi sửng sốt, vài giây sau, hai phiến môi ướt át đột nhiên bao phủ lên môi anh, có chút ấm, còn có hương vị của rượu đỏ, cùng với một cỗ khí tức nhẹ nhàng khoan khoái trên người thanh niên kia, khuôn mặt thanh tú cũng gần trong gang tấc.
“Tôi thích anh, tôi thích anh…”
Thanh niên hôn xong dường như còn chưa đủ, như để bù đắp lại những tiếc nuối trước kia, ôm anh nói không ngừng.
Cốc Tu Cẩn cuối cùng cũng có phản ứng, nghe thanh âm cậu thổ lộ không ngừng bên tai, đây là tức nước vỡ bờ sao? Lúc thanh tỉnh thì nói không nên lời, khi say rượu thì không thể kiềm nén sao?
“Ô ô…” Nói xong, Đường Hiểu đột nhiên khóc lên.
Cốc Tu Cẩn hoảng sợ, vội vã giữ cậu lại, hỏi “Có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Đường Hiểu vừa khóc vừa nói, “Anh không thích tôi.”
Cốc Tu Cẩn nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười, vươn tay ra lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cậu, nhẹ giọng nói, “Không phải tôi không thích cậu.”
Đường Hiểu ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn anh, “Nhưng mà anh không hôn tôi.”
Cốc Tu Cẩn không ngờ tuy rằng Đường Hiểu uống rượu, nhưng lại khác hẳn so với mấy con ma men bình thường, không chỉ lá gan lớn hơn, tư duy tựa hồ cũng không bị trở ngại, ngược lại rất có logic, thật sự khiến anh mở rộng tầm mắt.
Cốc Tu Cẩn nâng mặt cậu lên, chăm chú nhìn cậu, “Đường Hiểu, tôi cũng thích cậu, giốn như cậu thích tôi vậy.” Nói xong liền thừa lúc cậu sửng sốt cúi đầu nhấm nháp đôi môi thấm đẫm hương vị mỹ tửu kia, động tác rất nhẹ nhàng, tựa hồ muốn cậu cảm nhận được sự che chở của anh.
Nụ hôn mê say, tựa như lông chim nhẹ nhàng trêu chọc trái tim.
Đường Hiểu càng say, hai tay chậm rãi ôm lấy thắt lưng anh, trúc trắc mà thong thả đáp lại nụ hôn của anh.
Không khí bên trong còn mang theo chút lạnh lẽo, nhưng độ ấm trong khoang miệng lại nóng rực như mùa hè.
Đường Hiểu vẫn chưa từng hôn môi, chỉ có thể theo bản năng đáp lại nụ hôn của Cốc Tu Cẩn, cùng dây dưa với đầu lưỡi đang khám phá khoang miệng cậu, bởi vì vừa mới uống hơn nửa chai rượu, lúc này thân thể giống như một cái lò lửa, nóng đến mức làn da cậu cũng nóng lên, cả người khô nóng không tự chủ tìm một nơi mát mẻ dựa vào, hai tay hai chân đồng thời cọ lên thân thể Cốc Tu Cẩn
Cốc Tu Cẩn bị cọ ra lửa, tay đã bất tri bất giác nhấc vạt áo ngủ Đường Hiểu lên, tham lam tiến vào thân thể mềm mại bị áo ngủ bao lấy.
Không biết bị chạm vào chỗ nào, Đường Hiểu đột nhiên rên rỉ một tiếng, thanh âm lập tức kéo lý trí của Cốc Tu Cẩn trở về, ẩn nhẫn nhìn chằm chằm Đường Hiểu đã trần nửa thân một lúc lâu, cuối cùng thở dài thu tay lại.
“Thật là một tiểu yêu tinh dụ người.”
Cốc Tu Cẩn nhéo nhéo mũi cậu, rốt cục một phen lĩnh hội được cảm giác chỉ có thể nhìn không thể ăn, tuy rằng đã chính tai nghe được tâm ý của đối phương, nhưng anh vẫn không muốn trong lúc Đường Hiểu không tỉnh táo mà ăn cậu.
Đường Hiểu đã ngủ vù vù trong lòng ngực của anh, hoàn toàn không biết lúc cậu say rượu đã giải quyết vấn đề mà cậu vẫn luôn không thể vượt qua, hơn nữa thiếu chút nữa đã bị ăn sạch không còn một mẫu.
Cốc Tu Cẩn ôm ngang cậu ra khỏi phòng, bởi vì trên giường Đường Hiểu có một cỗ mùi rượu, anh cũng không hy vọng phải ngửi mùi cồn suốt cả đêm.
Sáng ngày thứ hai đúng tám giờ.
Biệt thự an tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng kêu giết heo thảm thiết.
Sáng sớm Trương quản gia cùng nhóm người hầu đều bị kinh động, đầu bếp cũng chạy ra khỏi phòng bếp, trên tay còn cầm cái sạn, vẻ mặt kinh hoảng, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thanh âm vừa rồi hình như là của Đường Hiểu đúng không?” Đầu bếp không tin tưởng lắm nói.
“Có thể liên quan đến việc uống rượu tối hôm qua, được rồi, ông nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng đi, đại thiếu gia và Đường Hiểu sắp dậy rồi.” Trương quản gia thúc giục nói.
“Khó trách không thấy chai rượu đỏ trong tủ lạnh.” Đầu bếp thì thầm một tiếng liền trở về phòng bếp, thức ăn trong tủ lạnh đều là tự tay ông đặt, buổi sáng lúc mở tủ lạnh, ông lập tức phát hiện không thấy bình rượu đỏ kia, trừ cái này ra, còn có thiếu mất một cái ly thủy tinh.
Phòng Cốc Tu Cẩn ————
Đường Hiểu choáng váng nhìn gương mặt gần trong gang tấc, ngay từ đầu cậu cho rằng Cốc Tu Cẩn chạy đến phòng mình, nhưng sau khi cậu nhìn thấy cách bài trí xa lạ, cậu liền biết xong rồi, nơi này tám chín phần mười là phòng của Cốc Tu Cẩn.
“Anh anh… Tôi, anh…”
Đường Hiểu lắp bắp nói không nên lời, cậu cư nhiên ngủ chung một giường với Cốc Tu Cẩn.
Cốc Tu Cẩn xoay người ngồi dậy, mắt nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Đường Hiểu, nở nụ cười một chút, “Chẳng lẽ chuyện đã xảy ra tối hôm qua em đều quên hết rồi sao?”
“Tối, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Đường Hiểu biết tối hôm qua cậu uống rượu, nhưng mà chuyện xảy ra sau đó lại hoàn toàn quên mất, cậu có loại dự cảm không tốt, tối hôm qua tựa hồ cậu đã làm chuyện gì đó rất kinh khủng.
Cốc Tu Cẩn tiến đến trước mặt cậu, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười, “Em nói em yêu anh, sau đó lại hỏi anh có yêu em không, cuối cùng còn bảo anh hôn em.”
Đường Hiểu chỉ cảm thấy trước mắt một trận trời đất quay cuồng, cậu cư nhiên đã thổ lộ, còn còn còn… Còn bảo Cốc Tu Cẩn hôn mình? Gạt người sao? Chuyện này chắc chắn không phải là sự thật.
Cốc Tu Cẩn cười đến dịu dàng, “Bây giờ, em còn muốn biết hay không?”
Đường Hiểu mãnh liệt nuốt nước miếng, “Muốn… Muốn!”
Nụ cười tuấn tú trên mặt Cốc Tu Cẩn lại càng thêm rực rỡ, tựa hồ đối với đáp án này của cậu rất vừa lòng, tiếp đó liền đến gần bên tai cậu, nhẹ giọng nói, “Em đã muốn biết như vậy, thế thì, chúng ta sẽ ôn lại một chút chuyện xảy ra tối hôm qua…”
Đường Hiểu khiếp sợ ngẩng đầu, lại bị Cốc Tu Cẩn vừa vặn hôn tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...