Bởi vì đột nhiên có một phần văn kiện khẩn cấp, có thể tăng ca đến hơn bảy giờ, cho nên anh không thể tới đón cậu.
Đường Hiểu biết mỗi ngày Cốc Tu Cẩn đều rất bận, liền nói với anh tự mình sẽ bắt xe bus về, chỉ hàn huyên hai câu cậu liền chủ động ngắt điện thoại.
Bởi vì nếu cậu không chủ động, Cốc Tu Cẩn nhất định sẽ thực thân sĩ cùng cậu tán gẫu một hồi.
Đặt điện thoại di động bên cạnh bàn, Đường Hiểu vô lực rũ vai xuống, công việc đã sắp xếp xong, lại nghe Cốc Tu Cẩn không thể tới đón cậu, cậu vẫn có chút mất mát.
Trước khi tan tầm, Đường Hiểu đem tư liệu đã sắp xếp ngay ngắn bỏ vào ngăn tủ rồi khóa lại, bởi vì không cần phải ra ngoài tìm khách hàng, cho nên khi đi làm cậu cũng không cần mang theo túi công văn.
Ra khỏi công ty, Đường Hiểu dựa theo lộ tuyến thường ngày đi đến trạm xe bus.
Từ sáu giờ đến bảy giờ là thời gian cao điểm của xe bus và tàu điện ngầm, đi đến đâu cũng vô cùng chật chội. Nhìn đám người chen lấn nhau, đột nhiên cậu không có tâm tình ngồi xe bus.
Đường Hiểu sờ sờ túi quần, bên trong còn hai trăm tệ.
Trong khoảng thời gian này, cậu luôn luôn ở biệt thự của Cốc Tu Cẩn ăn uống không trả tiền, trừ bỏ một chút tiền cơm trưa phải trả của mấy ngày trước, cậu gần như không xài đến tiền trên người.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cậu đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đường Hiểu biết Cốc Tu Cẩn không thiếu vài đồng tiền, chắc chắn sẽ không thu tiền thuê nhà linh tinh, nhưng cậu vẫn cảm thấy băn khoăn, chung quy muốn làm một ít chuyện cho Cốc Tu Cẩn, không khỏi nghĩ đến cuộc điện thoại trước khi tan tầm.
Liên tục làm việc năm sáu giờ, cơm trưa đã sớm tiêu hóa hoàn toàn, lại còn phải tăng ca nhất định sẽ rất đói bụng.
Nghĩ vậy, Đường Hiểu nhất thời biết mình có thể làm chuyện gì cho Cốc Tu Cẩn, cậu thay đổi tâm tình sa sút, bắt taxi, thần tình phấn chấn thẳng tiến đến mục tiêu.
Công ty bảo hiểm An Dịch cách nhà trọ cũ của cậu không xa lắm, xung quanh vùng này cậu rất quen thuộc, chỗ nào có món ăn ngon cậu đều biết nhất thanh nhị sở, trong đó có một quán ăn mà cậu thích nhất, vừa vặn lại ở gần công ty của Cốc Tu Cẩn.
Quán ăn này tuy không rẻ lắm, nhưng mà được cái ăn rất ngon, hơn nữa cũng sạch sẽ, Đường Hiểu thích nhất là sủi cảo ở đây, mỗi cuối tuần đều sẽ đến đây vài lần.
Mười lăm phút sau, Đường Hiểu tới quán ăn ở con phố kia.
Bởi vì là lúc tan tầm, người qua kẻ lại trên đường không ít, xa xa cậu đã nhìn thấy dòng người ra ra vào vào cửa quán, vẫn đông đúc như trước đây.
Đường Hiểu đi vào quán ăn, nói với chủ quán muốn mua một phần sủi cảo, đúng lúc cậu chuẩn bị trả tiền, từ ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một đám người, cậu theo bản năng nhìn qua, kinh ngạc phát hiện trong đó có một người mà cậu quen biết. Số người cậu quen biết không nhiều lắm, mà Chu Thích tuyệt đối là người đầu tiên.
Nhưng khiến cậu ngoài ý muốn chính là, Chu Thích trước mắt lại hoàn toàn khác xa so với hình tượng trong quá khứ, khuôn mặt mà cậu vẫn luôn cho rằng rất anh tuấn cao ngạo trước kia lại mọc thêm không ít râu, ăn mặc cũng lôi thôi hơn rất nhiều, hoàn toàn là một bộ dáng lôi thôi lếch thếch.
Đường Hiểu nhớ rõ, tuy rằng Chu Thích không phải là con cái gia đình quá giàu có, nhưng hoàn cảnh của hắn ta cũng không tệ lắm, nếu không hắn cũng không thể mỗi cuối tuần đều dẫn người trở về. Không thể ngờ, người này cũng có một ngày như vậy, hắn không phải là bị thất nghiệp chứ?
Điều kiện của Chu Thích cũng không tồi, sau khi tốt nghiệp liền vào làm việc trong một công ty lớn ở H thị, tiền lương mỗi tháng ít nhất cũng trên một vạn, Đường Hiểu đã từng rất hâm mộ hắn ta.
Theo lý mà nói, tiền lương của Chu Thích cao như vậy, hoàn toàn có khả năng tự mua một căn nhà riêng cho mình, nhưng mà hắn lại thuê chung phòng với cậu.
Lúc đầu, Đường Hiểu cũng không thể hiểu được, sau đó mới biết, thì ra Chu Thích đem tiền lương mỗi tháng tiêu phí vào việc tán gái, hắn còn thường xuyên đi quán bar, ở đó tiêu xài rất nhiều. Bất quá hắn vẫn còn có chút đúng mực, bởi vì mỗi lần hắn đều có thể xài hết tiền lương vào vừa đúng cuối tháng, cho nên cậu mới cảm thấy kỳ lạ.
Đường Hiểu không dám để Chu Thích nhìn thấy mình, vội vàng cúi đầu.
Bề ngoài của cậu bây giờ so với trước kia khác biệt không nhỏ, chưa chắc Chu Thích sẽ nhận ra cậu.
Quả nhiên, Chu Thích căn bản không liếc mắt nhìn cậu một cái, tất cả lực chú ý của hắn đều đặt trên một người đàn ông, vẻ mặt dường như có chút sốt ruột, không đợi người kia ngồi xuống, hắn liền không nhịn được mở miệng.
“Nghiêm Nhị ca, thật sự không thể cho tôi mượn tiền sao? Tôi đảm bảo, trong hai năm chắc chắn sẽ trả lại cho anh.”
Nghiêm Nhị ngồi xuống chiếc ghế dựa được đàn em kéo ra sẵn, hút một hơi thuốc nói, “Chu Thích, nếu như là nửa tháng trước, chắc chắn tôi sẽ cho cậu mượn, nhưng mà, bây giờ cậu vừa không có việc làm, lại còn thiếu người khác một số tiền lớn, làm sao tôi có thể tin cậu sẽ trả tiền lại cho tôi, số tiền cậu muốn mượn cũng không ít.”
Tuy rằng Chu Thích thề son thề sắt, nhưng mà chỉ hứa hẹn ngoài miệng cũng chẳng mấy ai tin cả.
Đường Hiểu còn muốn tiếp tục nghe, nhưng người bán hàng đã gói sủi cảo xong, đành phải mang theo sủi cảo rời khỏi, sủi cảo phải nhân lúc còn nóng ăn mới ngon, cậu không dám kéo dài quá lâu.
Công ty của Cốc Tu Cẩn là công ty lớn, cách giờ tan tầm còn chưa đến một giờ, cho nên dưới lầu vẫn có người bảo vệ, lúc Đường Hiểu đi vào, liền bị một bảo an chặn lại.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có chuyện gì?” Đôi mắt bảo an thỉnh thoảng đánh giá Đường Hiểu.
Rất nhiều người cũng đã tan tầm, nhưng tổng tài vẫn còn làm việc, bảo an không muốn có chuyện gì sơ suất, cho nên đối với người muốn đi vào cao ốc lúc này liền kiểm tra tương đối nghiêm ngặt.
Đường Hiểu nói, “Tôi tới tìm tổng tài của các anh.”
Bảo an hỏi, “Tiên sinh có hẹn trước hay không?”
Đường Hiểu líu lưỡi, đã tan tầm còn phải hẹn trước nữa sao, câu nghĩ nghĩ, “Trước đó tôi đã gọi điện thoại cho tổng tài các anh.” Mặc dù có chút ý tứ mập mờ, nhưng cậu cũng không nói sai.
Bảo an nghi hoặc nhìn cậu, không phải hắn nghi ngờ, mà là bộ dáng của người thanh niên này thoạt nhìn hoàn toàn không giống với những người thường xuất hiện cùng tổng tài bọn họ.
Đường Hiểu sợ kéo dài quá lâu, liền lấy điện thoại di động ra, đem nhật ký điện thoại vừa trò chuyện với Cốc Tu Cẩn không lâu đưa cho hắn xem.
Bảo an vừa nhìn thấy, không nói hai lời liền để cậu đi vào.
Đến tầng mười sáu, Đường Hiểu nhìn thấy nữ trợ lý tên là Elma, lần đầu tiên cậu tới đây, tiếp đãi cậu cũng chính là vị nữ trợ lý này, Cốc Tu Cẩn đang tăng ca, quả nhiên cô ấy cũng phải cùng tăng ca.
Nhìn thấy cậu, Elma sửng sốt một chút, “Ngài là… Đường tiên sinh?”
Những lời này của cô có chút không xác định, bởi vì Đường Hiểu đã cắt tóc, so với lúc trước đẹp trai hơn một ít, hơn nữa thời gian cách lần trước đã gần một tháng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...