Sủng Tam Phu

Lập tức mọi âm thanh đều ngưng bặt. Bá quan văn võ xếp thành hai hàng ngay ngắn, quy củ cúi đầu. Tiếng bước chân hoàng đế chậm rãi từ tốn vang bên tai. Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, trăm người như một hô to:

"Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Hạ Chính Nghiên lướt qua La Khả Tiệp chợt khựng lại một chút liền lập tức sải bước lên long ngai. Hắn ngồi xuống, nhàn nhạt nói:

"Bình thân."

"Tạ hoàng thượng."

Tất cả đồng loạt đứng lên. Hạ Chính Nghiên đẩy ánh mắt sang La Khả Tiệp đang cung kính cúi đầu rồi lại chuyển tầm mắt nhìn bá quan văn võ, như thường lệ nói:

"Có sự khởi tấu, vô sự bãi triều!"

La Khả Tiệp đứng yên tại chỗ, để cho các đại thần phẩm cấp cao hơn tiến lên nghị sự. Bản thân nàng thủy chung nhìn chằm chằm quả chuông treo trên thắt lưng, lơ đãng suy nghĩ để giảm phần nào áp lực. Nếu nàng đoán không lầm Hạ Chính Nghiên tuỳ thời sẽ liếc mắt nhìn nàng vài lần. Nàng có chút lười phải suy đoán xem hắn đang dò xét điều gì.

Tâm trí nàng lúc này đều bay đến chỗ Mộ Viễn Kỳ. Khi trở về nàng nhất định phải hỏi xem chàng làm thế nào điều chế ra loại hương liệu tinh xảo lại tỏa ra mùi hương dễ chịu thế này. Rồi tiếp tục nghĩ đến phải tìm thứ gì để tặng cho chàng, giờ ngẫm lại hành động của Mộ Viễn Kỳ tất cả không phải vì ghen tị sao?

Nghĩ đến đây tâm tình nàng rạo rực vài phần. 

La Khả Tiệp càng nghĩ càng xuất thần. Đôi mắt nhìn chằm chằm một hướng, rõ ràng không tập trung hay để tâm đến bất cứ chuyện gì trên đại điện. 

Hạ Chính Nghiên tai nghe bá quan khởi tấu, mắt thoáng liếc sang La Khả Tiệp. Đến khi vị quan kia lui về, hắn liền dõng dạc gọi:

"La ái khanh."

La Mạnh Kính, phụ thân của La Khả Tiệp, một thân quan bào cung kính cúi người, chậm rãi thưa: 

"Khởi bẩm hoàng thượng! Về việc Hoa Quốc quy thuận..."

"Dừng." Hạ Chính Nghiên giơ tay cắt ngang. Hắn chóng cằm, nhếch môi nói: "Lễ bộ thượng thư trẫm có cho gọi khanh sao?"

"Thần..." La Mạnh Kính cứng họng, phút chốc mất mặt cúi thấp đầu luống cuống nói "Thần mạo phạm! Thỉnh hoàng thượng xử tội!"


"Được rồi, trở về đi!" Hạ Chính Nghiên không mấy hứng thú phất tay.

La Mạnh Kính vội vàng lui về vị trí, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống. Ông hấp tấp nhất thời mà quên mất, hoàng thượng khi nào lại dùng từ "ái khanh" để gọi ông. Nếu có thì chỉ để gọi nghiệt nữ kia thôi.

La Mạnh Kính hung hăng trừng La Khả Tiệp. Nhưng nàng chỉ lo chăm chăm nhìn mông lung một điểm, hoàn toàn không để ông ta vào mắt. La Mạnh Kính đành nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống.

"La ái khanh." Hạ Chính Nghiên gọi một lần nữa.

Vài vị quan lại thuộc La gia lấy La Mạnh Kính làm gương liền không nhúc nhích vọng động. Chỉ có điều La Khả Tiệp, kẻ được hoàng thượng gọi, cũng không có di dời nửa bước. Nàng đứng yên bất động, dường như không nghe thấy ai nói gì. 

Hạ Chính Nghiên nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng mất kiên nhẫn. Tiết Doãn nhận thấy, vội vàng đưa tay đẩy nhẹ bả vai La Khả Tiệp, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tiệp, hoàng thượng gọi."

La Khả Tiệp giật mình, chớp mắt vài cái liền bối rối nhấc chân váy bước ra phía trước, cung kính cúi đầu. Nàng vừa hành lễ xong, Hạ Chính Nghiên ngã người ra phía sau, nhàn nhạt hỏi:

"La ái khanh nghĩ gì mà xuất thần?"

Không ngờ hắn lại hỏi thẳng thừng như vậy, La Khả Tiệp cắn môi, rất lâu sau mới nhỏ giọng nói:

"Thần hổ thẹn."

"Ồ." Chân mày Hạ Chính Nghiên hơi nhếch lên, hứng thú hỏi "Khanh hổ thẹn vì chuyện gì?"

"Thần vô năng, để quân lực tiêu hao không ít, chiến sự không thể hoàn thành đúng hạn định một năm, gây ra hậu quả nghiêm trọng. Tổn thất nặng nề về người và của."

"Còn gì nữa?"

"Thần bất lực, để Dương Vương thế tử rơi xuống vách núi Phổ Linh..." Đến đây La Khả Tiệp hơi ngập ngừng. Nàng bày ra bộ dáng chột dạ lén nhìn Hạ Chính Nghiên rồi lập tức cúi đầu, thấp thỏm vặn y phục, khó khăn phun ra hai chữ "táng mạng."

Bá quan văn võ đồng loạt hít sâu, không thể tin được nhìn La Khả Tiệp. Dương Vương dấy binh tạo phản, nếu bắt được nhất định phải tru di cửu tộc. Dương Vương thế tử sớm muộn cũng phải chết. Còn chiến sự với Hoa Quốc, hai năm bảy tháng không phải là dài. Bất kì võ tướng lão thần nào ở đây cũng chưa chắc đánh nhanh thắng nhanh được như La Khả Tiệp. 

Nàng cớ gì phải tự kết tội bản thân? 


Bọn họ không hẹn mà gặp, cùng chuyển ánh mắt đặt trên người nữ tử mặc xiêm áo màu hoàng hôn cung kính quỳ trên đại điện. 

Người rối rắm hoang mang nhất dĩ nhiên là Tiết Doãn. Hắn tiến lên một bước, định giải vây giúp La Khả Tiệp nhưng đã bị cái lắc đầu của nàng ngăn cản. Lại nhớ những lời nàng đã từng nói trước đây, hắn chôn chân tại chỗ, lo lắng nhìn nàng rồi lại nhìn biểu tình sâu xa trên gương mặt hoàng đế, trái tim không khỏi treo ngược trên cao.

Hạ Chính Nghiên trầm ngâm, một tay chống cằm dời trọng tâm cơ thể sang bên phải. Mắt phượng khẽ nhíu lại như đang nghiền ngẫm điều gì đó.

La Khả Tiệp lấy ra ngân chuông bên trong ống tay áo dâng lên. Hạ Chính Nghiên liếc mắt sang, Cao thái giám liền hiểu ý vội vàng bước xuống nhận hai quả chuông trong tay nàng đặt vào tay Hạ Chính Nghiên, rồi đứng nép sang một bên.

La Khả Tiệp đứng thẳng lưng, đầu hơi cúi xuống, tầm mắt vừa vặn bắt được bậc tam cấp khảm lưu ly, trải thảm thêu thủ công tinh xảo.

Ngón tay Hạ Chính Nghiên vân vê ngân chuông, vừa nhìn đã biết chính là quả chuông trên khoá trường mệnh của Dương Vương thế tử. Lúc trước cái khoá trường mệnh này do phụ hoàng của hắn ban tặng cho Dương Vương thế tử, hắn dĩ nhiên chỉ liếc một cái đã nhận ra.

Hạ Chính Nghiên đẩy ánh mắt sang nhìn chằm chằm La Khả Tiệp, bàn tay đặt trên môi, bày ra một bộ dáng suy ngẫm.    

Thời gian trong chánh điện như ngưng đọng. Mãi một lúc sau mới nghe âm giọng trầm thấp của Hạ Chính Nghiên truyền đến:

"Đã phạm tội thì phải chịu phạt. Huống hồ tội khanh phạm phải cũng không nhỏ."

La Khả Tiệp nghe rõ tiếng hít khí của bá quan văn võ xung quanh. Nàng nhếch mép cười thầm. Phận bề tôi có công thì có phủ đệ, biển hiệu ngự ban, có tội thì dù đế vương mở kim khẩu bắt ngươi đi chết ngươi cũng phải chết.

Nhưng nàng chưa thể chết lúc này.

La Khả Tiệp siết chặt nắm tay bên dưới y phục, lập tức quỳ xuống không nhanh không chậm thưa:

"Thần cam tâm chịu phạt."

"Hay lắm!" Hạ Chính Nghiên bật cười khanh khách, hắn đảo mắt sang La Mạnh Kính, lớn tiếng gọi: "Lễ bộ thương thư thấy nên xử lý thế nào?"

La Mạnh Kính đột nhiên bị gọi tên liền giật mình, vội vàng bước ra khỏi hàng. Ông cung kính cúi đầu trước Hạ Chính Nghiên, lại kín đáo hung hăng trừng La Khả Tiệp. 

"Tội La Khả Tiệp phạm phải không hề nhỏ. Khấn xin hoàng thượng bãi bỏ chức quan, thu hồi tài sản biếm làm thứ dân để thị chúng!"


Các đại thần trong triều một lần nữa hít sâu. Cái gì gọi là hổ dữ không ăn thịt con? Thật đáng khinh! Con cáo La Mạnh Kính này rõ ràng ganh tị trước tiền đồ sáng lạng của nữ nhi, còn giả vờ bày ra dáng điệu đại nghĩa diệt thân, công tư phân minh. Bá quan đồng loạt âm thầm mang La Mạnh Kính ra phỉ nhổ mắng chửi. 

Họ lại liếc nhìn La Khả Tiệp, đáng tiếc nàng chỉ là thân nhi nữ thế lực đơn bạc, lại có phụ thân lòng dạ lang sói thế này.

Hạ Chính Nghiên ngồi thẳng dậy, đáy mắt ánh lên vẻ thích thú, cao giọng hỏi:

"Lễ bộ thượng thư có thể cho trẫm biết vì sao khanh lại muốn trẫm phế bỏ chức quan của La ái khanh không?"

La Mạnh Kính nghe thấy lời này của Hạ Chính Nghiên lập tức được tiếp thêm sức mạnh, dõng dạc nói:

"Bẩm hoàng thượng, nghịch nữ này từ nhỏ đã ngoan độc, gạt tỷ tỷ hại muội muội, thủ đoạn khôn lường, ngay cả ruột thịt cũng không tha. Nàng dẫn quân ra trận tổn thất không ít binh lực, còn tiêu hao lương thực, tiền của. Khoan hãy bàn đến việc nàng bất tài, chỉ riêng phận nhi nữ mà không biết khép mình, mưu đồ tạo phản của nàng đã là trọng tội rồi. Khẩn xin hoàng thượng nghiêm trị!"

Sau những lời nói hùng hồn của La Mạnh Kính không khí trong đại điện lập tức trầm xuống, khiến cho người ta hít thở không thông. Hạ Chính Nghiên chỉ cười nhạt, lơ đãng nói: 

"Lễ bộ thượng thư, khanh nói những lời này có chứng cứ không?"

La Mạnh Kính nói lời này vốn định cáo buộc La Khả Tiệp, nghĩ rằng hoàng thượng đối với nàng hoài nghi không ít, sẽ dễ dàng bị lời nói của lão lay động mà xử phạt nàng. Nào ngờ hoàng thượng hỏi ngược lại một câu như vậy.

La Mạnh Kính nhất thời trở tay không kịp, ngập ngừng mấy lần: "Thần...thần..."

"Được rồi." Hạ Chính Nghiên phất tay, chuyển tầm mắt sang La Khả Tiệp: "La ái khanh, khanh thấy thế nào?"

La Mạnh Kính trợn to mắt ngạc nhiên. Không riêng gì lão, bất kì ai ở đây cũng phải kinh ngạc. Xử phạt thần tử còn phải trưng cầu ý kiến kẻ bị xử phạt sao? 

Thân thể La Khả Tiệp khẽ rung, nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu Hạ Chính Nghiên đang tính toán cái gì. Chỉ đành thực hiện theo kế hoạch, đánh cược một lần.

"Đề nghị của Lễ bộ thượng thư rất tốt." La Khả Tiệp nhẹ giọng nói, nàng lấy hổ phù ra, hai tay nâng cao hơn đầu, cung kính tiếp lời "Binh quyền La gia đến lúc trả lại cho hoàng thượng, châu về hợp phố. Khả Tiệp vô năng, nguyện ý nhận phạt."

Cặp mắt La Mạnh Kính trợn to hết cỡ, bá quan văn võ ngạc nhiên sắp rơi cả hàm. Binh quyền La gia nắm trong tay bao lâu nay cứ như vậy giao ra. La gia chẳng phải mất đi một cánh tay rồi sao?

"Ngươi...binh quyền là của La gia, sao ngươi có thể..."

La Mạnh Kính tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, nhìn Cao thái giám cầm hổ phù lên giao cho Hạ Chính Nghiên mà không thốt được nên lời. Lúc này La Khả Tiệp mới ngẩng mặt lên, nhíu mày đáp trả La Mạnh Kính:

"Binh quyền vốn là tiên hoàng cho La gia, bây giờ trở về tay hoàng thượng là việc thiên kinh địa nghĩa. Phụ thân có dị nghị gì sao?"

Nàng vừa dứt lời không khí trong đại điện lạnh xuống mấy phần. Bọn quan lại phẩm hàm cao không ít người hứng thú chờ xem La Mạnh Kính xấu mặt. Chuyện do hoàng thượng quyết định há có chỗ cho Lễ bộ thương thư như lão ta dị nghị? 


Số khác lại tiếc rẻ lòng người lạnh bạc, phụ tử đấu đá lẫn nhau. Nhưng có một người phụ thân bất nhân như La Mạnh Kính cũng không thể trách La Khả Tiệp trở mặt vô tình.

Vậy là bá quan lần nữa hướng ánh mắt đồng cảm nhìn nàng. Rồi lại nhìn đáy mắt hơi trầm xuống cùng gương mặt lạnh nhạt của Hạ Chính Nghiên, bọn họ không rét mà run, lẳng lặng cúi đầu.

La Mạnh Kính bị những lời của La Khả Tiệp chọc tức, mặt này dữ tợn nhăn nhúm, bàn tay run run chỉ thẳng vào mặt nàng mắng chửi: "Nghịch nữ này! Ngươi còn dám vu cáo bổn quan?"

"Phụ thân, con chỉ là thấy sao nói vậy thôi." La Khả Tiệp điềm tĩnh đáp lời.

"Ai là phụ thân của ngươi? Đừng quên ta đã sớm viết thư cắt đứt quan hệ với ngươi rồi!" La Mạnh Kính nghiến răng nghiến lợi.

Giọng nói của La Mạnh Kính vẫn còn vang vọng khắp chánh điện. Trước mặt bá quan văn võ nhiều người như vậy lão thẳng thừng nhắc đến thân phận nữ nhi bị chối bỏ của nàng. 

Phải, bốn năm trước lúc nàng gặp nguy khó, tứ phía bao vây ngoài biên giới, để bảo toàn danh tiếng cũng như tiền đồ của La gia, La Mạnh Kính không cần suy nghĩ liền viết một bức thư, thúc ngựa chạy đường dài mang đến cho đạo tặc bên kia. Nội dung bức thư chính là đoạn tuyệt quan hệ với La Khả Tiệp, từ nay sống chết của nàng không liên can đến La gia. Trên dưới La gia đều đóng dấu vân tay đỏ chói trong thư. 

La Khả Tiệp nhớ rất rõ, chỉ có nội tổ phụ của nàng, La Hoằng, nhất mực tin tưởng nàng sẽ trở về bình an, còn vang danh thiên hạ, nên kiên quyết không đóng dấu tay. La Khả Tiệp lạnh lòng rũ mi mắt, cao giọng nói:

"Vậy thì việc bản tướng giao ra binh quyền Lễ bộ thương thư lấy tư cách gì phản đối? Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, ông lấy quyền gì to tiếng mắng chửi ở đây?"

Trên mặt La Mạnh Kính một trận xanh một trận trắng, biến đổi vô cùng đặc sắc. Lão chỉ thẳng vào mặt La Khả Tiệp, to tiếng mắng: "Ngươi! Nghịch nữ!"

"Đủ rồi!"

Hạ Chính Nghiên quát lớn, ngăn cản bàn tay La Mạnh Kính giơ trên cao định bụng đánh La Khả Tiệp một cái trời giáng. Hạ Chính Nghiên trừng mắt tức giận. La Mạnh Kính vội vàng quỳ xuống, rối rít thưa: "Hoàng thượng tha tội. Thần bị nghịch nữ này chọc giận nhất thời hồ đồ. Khấn xin hoàng thượng tha tội! Khấn xin hoàng thượng tha tội."

La Mạnh Kính dập đầu liên tục, luôn miệng kêu tha. Hạ Chính Nghiên lười biếng quan sát biểu tình của La Mạnh Kính, hắn chỉ tuỳ tiện phất tay: "Lễ bộ thương thư không nên quá xúc động."

"Thần biết tội!" La Mạnh Kính dập đầu thật mạnh xuống đất.

"Được rồi." Hạ Chính Nghiên tiếp lời "Chuyện này trẫm sẽ cân nhắc. Hôm nay đến đây thôi. Các khanh lui đi."

"Chúng thần xin phép cáo lui!" 

Văn võ bá quan lại trăm miệng như một đồng loạt hô to. Bọn họ từng người di chuyển ra khỏi chánh điện. La Mạnh Kính quỳ bên cạnh La Khả Tiệp tự mình chống tay đứng lên. Tiết Doãn lại tiến đến đưa tay nâng La Khả Tiệp dậy. Nàng cảm kích mỉm cười và gật đầu với hắn.

Nào ngờ hai người vừa quay lưng chưa kịp cất bước đi đã bị giọng nói của Hạ Chính Nghiên ngăn cản:

"La ái khanh, ngươi ở lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui