Chuyển ngữ: Hyeyangs
Ảnh minh họa: cungtrangtca
***
Người bạn mà Thái Dương nhắc đến, thật ra là bạn quen qua mạng.
Ba năm trước, hai người họ quen nhau trong một topic thảo luận về mỹ thuật, càng nói chuyện lại càng hợp, nên hai người đã kết bạn wechat.
Cậu bạn quen qua mạng này vô cùng am hiểu về các thể loại tin tức khác nhau.
Thái Dương gọi điện cho cậu bạn, bật loa ngoài, hỏi cách liên lạc với người quay phim chụp ảnh.
Cậu bạn mạng nói: “Người này ấy à, chúng tôi không liên lạc được.
Ảnh chụp được gửi từ địa chỉ email nước ngoài, số điện thoại di động để lại là số điện thoại ảo, một ngày có hàng nghìn người sử dùng số này.
Và chuyển khoản qua nền tảng quốc tế.”
Thái Dương ngạc nhiên: “Hoàn toàn không để lại dấu vết?”
Bạn qua mạng: “Kinh doanh lách luật mà, thận trọng cũng tốt.”
Thái Dương: “Cũng là một bức ảnh HD bình thường thôi, sao phải cẩn thận như vậy?”
Bạn qua mạng hạ giọng: “Tôi đoán, hắn ta không chỉ kinh doanh một cái thôi đâu, vẫn còn nhiều cái khác nữa.”
Thái Dương: “Còn gì nữa?”
Bạn trên mạng: “Này thì tôi không biết, tôi chỉ từng giao dịch một lần thôi.
Nghê Yến Quy ấy, tôi thích cô ấy như này, trên mạng có một từ miêu tả, gọi là gì nhỉ?…À, vừa ngây thơ lại quyến rũ!”
Trần Nhung giơ ngón trỏ, đẩy kính mắt lên sống mũi cao.
Thái Dương nhìn Trần Nhung, hỏi tiếp: “Lần này có của Lý Quân không?”
Bạn qua mạng: “Thấy có trên danh sách, nhưng ai mua thì tôi không biết.
À đúng rồi, tôi chỉ tiết lộ chuyện này với mình cậu thôi, cậu đừng gửi cho ai khác.”
Thái Dương: “Ồ, tôi…muốn của Lý Quân.”
Bạn qua mạng: “Lần này chỉ có ảnh trong Hội nghị Toàn trường thôi, ai cũng ăn mặc nghiêm chỉnh, cúc áo không thiếu một nút, tôi thấy lần này tiêu phí tiền rồi.
Sau này có cơ hội khác, tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”
Bạn trên mạng tắt cuộc gọi thoại.
“Nghe ý của cậu ta, người này vẫn còn thứ tục tĩu hơn nữa.” Triệu Khâm Thư đứng dậy, tư thế trừ hại cho dân: “Ngày mai tôi sẽ báo với thầy cô giáo, để trường kiểm tra thử.”
“À này, Thái Dương.” Trần Nhung nói: “Lần sau người này liên lạc với cậu, hãy để tôi giao dịch.”
Thái Dương: “Được.”
*
Tối nay có một trận bóng.
Ba người bạn học đến ký túc xá của Triệu Khâm Thư, nói rằng bóng đá quan trọng nhất là bầu không khí, nhiều người mới vui.
Một cậu bạn học trong ký túc đã về nhà, chỉ còn Triệu Khâm Thư, Trần Nhung, Thái Dương ở lại.
Cùng với A, B và C, sáu người tập trung quanh bàn học của Triệu Khâm Thư.
Không có cậu bạn kia, ở đây, màn hình của Triệu Khâm Thư lớn nhất.
Đóng cửa, chỉnh điều hòa, đây là hướng dẫn xem thi đấu tuyệt nhất.
4+2, sáu bạn học chia làm hai phe, bên vỗ tay, bên reo hò.
Có lẽ do mạng chậm nên tiếng hò hét ở trong ký túc xá đối diện ban công luôn chậm hơi bọn họ vài giây.
Trận bóng kết thúc, bên nhiều người hơn thua cuộc, còn bên ít người bao gồm Triệu Khâm Thư và Thái Dương.
Thái Dương cười “Ha ha” mấy tiếng, nhận được ánh mắt cảnh cáo, cậu ta che miệng lại nhưng chẳng giấu được nụ cười, nói: “Hôm nay cuối tuần, hay ta làm một bữa, không say không về.”
Rượu là món tốt, thắng có thể chúc mừng, thua có thể giải sầu.
Cả ngày nay Triệu Khâm Thư bứt rứt không yên, càng cần mượn rượu để giải sầu.
Mọi người kê hai chiếc ghế lại với nhau, đặt bảng vẽ lên trên, trải giấy bìa, thế là có ngay một bàn rượu.
Trần Nhung không rót rượu, cậu cầm một chiếc ly giữ nhiệt, trong ly chứa đầy nước ấm.
Cậu ngồi phía bên kia ban công nghe mọi người nói chuyện.
Triệu Khâm Thư nói không nhiều.
Trên đồng hồ đã chỉ rạng sáng hôm sau nhưng tâm trạng của cậu ta vẫn còn chững lại tại ngày hôm qua.
Bạn học A cằn nhằn Triệu Khâm Thư: “Sao đấy? Mặt mày đa sầu đa cảm thế kia, đội bóng mà cậu thích đã thắng trận tối nay đấy.” Bạn học A giơ ngón cái với Triệu Khâm Thư.
Triệu Khâm Thư cười: “Bài tập mỹ thuật lần này của tôi khá toang, không biết giảng viên có đánh trượt không?”
“Dẹp.” Ba cậu A, B và C cùng “xuỵt” một tiếng.
Bài tập không phải kiểm tra, hơn nữa giảng viên dạy mỹ thuật rất hiền, đạt tiêu chuẩn bình thường là đã cho điểm rồi.
Lý do của Triệu Khâm Thư quá sứt mẻ, nhưng cậu ta không có tâm trạng nào mà giải thích, cầm chén rượu lên và cười to: “Cạn ly, cạn ly.”
“Cạn ly, cạn ly.” Các bạn học không tra hỏi nữa.
Triệu Khâm Thư rót một chén rượu rồi đưa cho Trần Nhung, nói: “Không ngờ thi đấu bóng đá cũng không khiến cậu kích động.”
Trong suốt trận đấu, các bạn học có người cào tóc, có người vỗ đùi, đánh mình kêu “bôm bốp”.
Có người gào khóc inh ỏi, đang gào thì bị bạn học khác bịt miệng.
Tóm lại, mọi người đều không không chế được động tác cơ thể.
Còn Trần Nhung, dù tỉ số tụt lùi hay đuổi bằng nhau, ngoại trừ vỗ tay thì cậu chẳng làm gì khác.
Trần Nhung nhận chén rượu rồi đặt trên bàn: “Tôi bị dị ứng cồn.”
Bắt đầu từ ngày thứ hai nhập học, ở ký túc xá đã “nâng rượu mừng vui”.
Khi ấy Trần Nhung đã “nói không” với đồ uống có cồn, nhưng lần nào Triệu Khâm Thư cũng rót rượu cho cậu.
Triệu Khâm Thư nâng chén với Trần Nhung, uống một hơi vơi nửa chén rượu.
Cậu ta không phải là một người hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt, không quan tâm đội nào thắng đội nào thua.
Thứ mà cậu ta đồn nén trong lòng, luôn là một điều khác.
Trước mặt bạn học A đã xếp ba chai rượu rỗng, khuôn mặt cậu ta đỏ như lửa, đột nhiên đừng dậy lảo đảo định đi nhưng chân nam đá chân chiêu, rồi ngã, sau đó ngồi phịch xuống dưới mặt đất.
Cậu ta ngồi xếp chân dưới đất, nói: “Tôi nhớ, ngày tôi chia tay cũng y như hôm nay, đội bóng tôi cổ vũ cũng thua trận, chuyện này đã làm tôi bực lắm rồi, ngờ đâu bạn gái lại còn gửi tin nhắn chia tay với tôi.
Ngày hôm đấy tôi tức chết bà cố, mua rượu về uống, uống say mèm.
Tôi không chỉ giận, mà còn buồn lòng.
Buồn gì? Buồn là, mẹ nó nữa! Mỗi khi đội bóng tôi cổ vũ thua trận, tôi sẽ nhớ đến bạn gái cũ.” Ở lớp, khi nào cậu ta cũng cười nói vui vẻ, giờ rõ ràng là đã say mèm.
“Buồn quá, buồn quá.” Bạn học C tựa lưng vào thang giường, nhắm mắt lại.
“Tôi buồn.”
Tác dụng của mượn rượu giải sầu không những mất đi hiệu quả, mà còn đẩy bầu không khí vào trong những hồi ức buồn.
Triệu Khâm Thư thở dài, đột nhiên cất lời: “Đúng vậy, thua bóng, gái cũng đi mất.”
Khoảnh khắc ấy, mọi người đều im lặng vài giây.
Thái Dương là người đầu tiên nhận ra: “Cậu mà cũng chia tay? Tôi còn tưởng cậu chỉ cần vẫy tay là được, cậu được bao em mê mà.”
Triệu Khâm Thư: “Vẫy cái quần ấy, cũng có phải bắt taxi quái đâu.”
Dương như đã có manh mối về sự khác thường hôm nay của Triệu Khâm Thư, các bạn học dỏng tai, cho rằng cậu ta định kể một câu chuyện tình yêu lãng mạn, nào ngờ cậu ta lại nói: “Kết thúc rồi, đã là quá khứ.”
Trong sáu người, ba người có quá khứ, số còn lại đều là “những tờ giấy trắng”.
Từ đầu đến cuối Trần Nhung không hề để tâm.
Triệu Khâm Thư cố chấp kéo cậu vào, quay đầu nói: “Trần Nhung, hay cậu kể về chuyện của mình đi.”
Thái Dương nói đùa: “Học sinh giỏi chắc vẫn chưa có mối tình đầu, nhở?”
Bạn học A: “Cậu xem thường ai đấy? Với gương mặt này của Trần Nhung, muốn yêu ai mà chẳng được.”
Trần Nhung im lặng.
Triệu Khâm Thư: “Lớn chừng này tuổi, chắc cậu cũng từng gặp được cô gái mình thích nhỉ?”
“Tôi độc thân.” Trần Nhung “hỏi một đằng, trả lời một nẻo”.
Đáp án không ngoài dự đoán, Triệu Khâm Thư cười.
Lên đại học, cậu ta và Trần Nhung mới quen nhau.
Tính cách Trần Nhung không xấu, chỉ là quá yên tĩnh.
Không kể về bản thân, không hỏi người khác, thiếu đi một vài thói xấu trần tục.
“Nói đi, yêu đơn phương cũng là một loại tình đầu mà.” Thái Dương nói: “Chuẩn, chuẩn, tôi cũng có chuyện muốn kể đây.”
Bia không đủ uống, Triệu Khâm Thư mang đồ uống độ cồn thấp mình mới mua ra.
Cậu ta mở một chai đưa cho Trần Nhung, khuyên nhủ: “Giờ cậu là thiếu niên đang độ trưởng thành, đừng cư xử như người già nữa, ngày nào cũng ôm trong tay cái ly giữ nhiệt.”
Trần Nhung: “Nước đun sôi tốt cho sức khỏe.”
Triệu Khâm Thư: “Thử đi, đây mới là gu của người trẻ tuổi này.”
Trần Nhung: “Tôi dị ứng cồn.”
Triệu Khâm Thư: “Cooktail không cồn.”
“Không có cồn thì không phải rượu.” Thái Dương chen lời.
Nghe đến tình đơn phương đau xót và những lời tỏ tình không kết quả đầy thảm thương, bạn học A vừa nãy còn trách Triệu Khâm Thư đa sầu đa cảm, nay lại là người đầu tiên rơi nước mắt.
Trần Nhung cầm ly “Cooktail không có cồn” lên thử một ngụm.
Mùi vị giống như đồ uống trái cây, có lẽ là gừng nên khá cay.
Uống được nửa chén, cậu cảm thấy là lạ.
Cậu bị dị ứng cồn là thật, tửu lượng thấp đến mức không thể thấp hơn nữa.
Cậu nghe thấy Triệu Khâm Thư nói: “Tôi là trai đểu.”
Sau đó, bất tỉnh nhân sự.
*
Giấc ngủ này vừa sâu vừa thơm ngát.
Khi Trần Nhung tỉnh dậy, mùi rượu trong không khí đã bay hết.
Có người đưa cậu lên giường, nhưng không kéo rèm lại.
Cửa ban công đã đóng, rèm cửa sổ mở toang, để ánh trăng bạc chiếu rọi vào trong.
Sau khi ngồi dậy, Trần Nhung day trán.
Cậu “say” mà có lẽ không phải say, không đau đầu, chỉ cảm thấy trán mình đập vào đâu.
Cậu vừa ấn vừa xoa trán, chắc chắn đây là vết thương ngoài ra.
Phía đối diện, chăn xếp dưới đuôi giường, trên giường không có ai.
Trần Nhung nhìn xuống bên dưới.
Triệu Khâm Thư đang ngồi dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, miệng cũng ngậm chặt, không biết có phải đang ngủ hay không.
Thái Dương ngáy như sấm, thậm chí còn ngân cao giai điệu.
Trần Nhung khẽ bước xuống, tiếng bước chân phát ra còn không lớn bằng tiếng ngáy của Thái Dương.
Nhưng Triệu Khâm Thư bỗng mở mắt, đôi mắt đen như mực sáng tỏ dưới ánh trăng.
Nhìn thấy Trần Nhung, cậu ta nói: “Mấy thằng các cậu đều say bí tỉ hết cả.”
Trần Nhung hỏi: “Cậu thức trắng đêm à?”
Triệu Khâm Thư đặt tay trái lên cổ xoay vài vòng: “Bận chăm sóc cậu đấy.”
“Cậu nói ly đấy không có cồn.”
“Tôi nào biết được, một tí cồn cậu cũng không chạm được.”
“Cậu đi ngủ đi, tôi ổn rồi.”
Triệu Khâm Thư dựa đầu vào lưng ghế, ngả mình ra sau ba cái rồi ngồi thẳng lại: “Người khác say rượu, còn cậu thì bất tỉnh ngay.
Lúc ấy suýt nữa tôi đã gọi cấp cứu rồi.”
“Sau này tôốiẽ từ chối tất cả những gì có “rượu”.”
“Cậu không nhớ gì về chuyện say rượu à?”
“Nếu tôi nhớ được, bây giờ tôi sẽ kể làu làu câu chuyện trai đểu của cậu.
Nhưng tiếc là tôi không nghe thấy.”
Triệu Khâm Thư cười: “Quá hạn không đợi, mãi đến khi ấy tôi mới muốn dốc bầu tâm sự.”
Trần Nhung cũng không quan tâm.
“Thật ra, bọn họ người nào người nấy say mèm, không nghe rõ tôi nói gì.” Triệu Khâm Thư đứng dậy, vận động bả vai một chút: “Còn cậu, bình thường thì im lặng mà rượu vào rồi thì lại khác.”
Trần Nhung hỏi: “Lẽ nào tôi chè chén ồn ào?”
“Cậu nói nhảm.” Triệu Khâm Thư khượng lại một lát, mới nói: “Mà có lẽ không phải nói nhảm.”
“Tôi nói gì?”
Triệu Khâm Thư ngước mắt, nhìn về phía Thái Dương: “Chỉ có mình tôi nghe thấy thôi.
Không sao, thất tình chẳng có gì bẽ mặt, bộc lộ là tiền đề chữa bệnh mà.
Ví dụ như, hôm nay tôi kể một phần ba câu chuyện, cánh cửa mà tôi hy vọng cũng đã mở ra được một phần ba.”
Trần Nhung bình tĩnh: “Thất tình?”
Triệu Khâm Thư nhướng mày: “Muốn nghe à?”
Trần Nhung gật đầu: “Xin lắng tai nghe.”
Triệu Khâm Thư choàng vai Trần Nhung, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa hai bộ đồng phục sinh viên treo trên dây phơi, vừa hay là trăng bán nguyệt đầu tháng.
Triệu Khâm Thư nói: “Cậu có một ánh trăng sáng trong lòng.”
– Hết chương 5 –.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...