Chuyển ngữ: Hyeyangs
Ảnh minh họa: cungtrangtca
***
Triệu Khâm Thư ho hai tiếng, hỏi: “Bạn Nghê Yến Quy, tối nay bạn có đến lớp tán thủ không?”
“Đến chứ!” Nghê Yến Quy ăn từng miếng nhỏ, tao nhã và dè dặt.
Triệu Khâm Thư quay lại câu chuyện mình đang nói dở với Trần Nhung: “Huấn luyện viên Mao muốn tổ chức một hoạt động ngoại khóa để các học viên trong câu lạc bộ thư giãn.”
Nghê Yến Quy hỏi: “Hoạt động gì vậy?”
“Có lẽ là đi chơi ngoại ô?” Triệu Khâm Thư cầm nĩa xiên một miếng bít tết to.
“Chủ tịch Ôn nói, mấy năm nay không tổ chức hoạt động dã ngoại nào, năm nay đặc biệt tổ chức đấy.”
Nghê Yến Quy nhìn miếng bít tết của cậu ta.
Phần thịt thăn bò bên ngoài có hai màu đỏ trắng đan xen nhau, cùng những sợi gân trắng quấn một bên.
Cô ngồi phía chéo, đối diện với cậu ta, nhưng trong mũi phảng phất toàn hương thơm miếng bít tết ngon mềm của cậu ta.
Triệu Khâm Thư cắn miếng bít tết, miếng thịt vừa mềm mà lại vừa dai.
Cậu ta ngân một chữ “Ưm” dài thật dài, nhai thật chậm rồi hài lòng nuốt xuống.
Nghê Yến Quy ngậm ngùi xót xa trong lòng, làm một cô nàng nết na thùy mị quả thật quá khó.
Đói quá đi thôi.
Trần Nhung nhìn bát cô.
Chỉ có một bát cơm, hơn nữa toàn là những món ăn chay.
Tàu hũ xào, đậu Hà Lan luộc và bí ngòi.
Triệu Khâm Thư nói: “Huấn luyện viên Mao bị kích thích rồi.” Nói xong, cậu ta đinh ninh rằng đôi nam nữ trước mặt sẽ bắt chuyện.
Ví dụ như hỏi rằng: “Kích thích gì?”
Nào ngờ không có.
Nghê Yến Quy đã chứng kiến chuyện ngày hôm ấy.
Còn Trần Nhung không hứng thú với chuyện riêng của người khác, thậm chí còn “rời khỏi cuộc trò chuyện”, đứng dậy nói rằng: “Tớ đi lấy thêm thức ăn.”
Triệu Khâm Thư nhìn ớt xanh nhồi thịt, ức bò kho trong bát của Trần Nhung.
Vẫn chưa ăn hết mà.
Trần Nhung đến khu vực chọn món.
Nghê Yến Quy dõi mắt nhìn theo Trần Nhung.
“Bạn Nghê Yến Quy này.” Triệu Khâm Thư hỏi.
“Huấn luyện viên Mao muốn mọi người làm quen với nhau, thắt chặt tình cảm.
Cuộc sống của thầy ấy chỉ quẩn quanh công việc và tán thủ, ngoại trừ đi chơi ngoại ô ra thì chẳng còn kế hoạch vui chơi nào khác.
Cậu có đề xuất gì không?”
“Tôi không biết nhiều về vui chơi ăn uống.” Trần Nhung không có ở đây, Nghê Yến Quy ăn một thìa to đậu Hà Lan luộc.
“Đi chơi ngoại ô ở đâu?”
“Vẫn chưa chốt, chắc là leo núi.
Tôi đoán cũng chẳng có ai muốn đi đâu.” Leo núi có khác gì chạy ba cây số đâu? Không hưởng niềm vui nhàn hạ, ai muốn đây?
Sau đó, cậu ta nghe điện thoại: “Hả, giờ á? Được.”
“Bạn Nghê Yến Quy, tôi phải đi rồi, cậu cứ ăn từ từ nhé.” Triệu Khâm Thư vẫy tay về phía Trần Nhung rồi đi trước.
Nghê Yến Quy luôn để ý đến Trần Nhung, thấy cậu bê một chiếc đĩa đến, cô lập tức bỏ thìa xuống.
Trần Nhung về lại chỗ, để đĩa xuống, bảo rằng: “Ăn đi.”
Trong đĩa là bít tết vừa được nướng xong, còn đang nóng hôi hổi.
Thơm hơn cả miếng bít tết vừa nãy của Triệu Khâm Thư.
Nghê Yến Quy ngước mắt.
Trần Nhung mỉm cười: “Không nên ăn mỗi đồ chay, sẽ thiếu dinh dưỡng đó.”
“Dinh dưỡng của tớ tốt lắm đấy.” Cô chỉ vào mặt mình.
“Mặt mũi hồng hào.”
Đương nhiên rất hồng hào, giống như trái đào mới hái, thơm ngon ngọt nước. “Cậu không ăn thịt à?”
Đương nhiên ăn rồi, cô thích “ăn như vũ bão”.
Nhưng vì tình yêu, cô đành nói: “Dạo này tớ đang giảm cân.”
“Cậu không béo.” Thọn gọn, vừa phải.
“Tối tớ mới ăn thịt.” Ăn từng miếng to ấy.
“Thích thì cứ ăn.” Trần Nhung đẩy đĩa bít tết đến trước mặt cô.
“Đừng để mình phải chịu thiệt thòi.”
“Vậy cậu thì sao?”
Trần Nhung chỉ thịt trong bát mình.
“Ngày nào tớ cũng ăn.”
“Tớ cũng ăn thịt cùng cậu.” Nghê Yến Quy để đĩa bít tết ở giữa hai người.
“Chúng ta chia nhau ăn nhé?” Khi con gái và con trai chia sẻ đồ ăn, luôn rất thân mật, còn thân mật hơn cả “ly thứ hai nửa giá” nữa.”
Trần Nhung nở nụ cười, nói: “Tớ ăn no rồi, cậu ăn đi.
Tớ mời cậu đấy.”
Cô đành cắt bít tết cho mình.
Cô không muốn ăn nhiều như vậy, nhưng lại lỡ ăn hết bít tết mất rồi.
Chí ít bữa cơm này không đói.
Kết thúc bữa trưa, hai người vai kề vai.
Nghê Yến Quy mở lời trước: “Trần Nhung này.”
Cậu quay đầu nhìn.
Đôi mắt cậu chẳng sâu thẳm như đại dương bao la, đôi mắt cậu thấu suốt, trong trẻo, dường như chẳng hề có bí mật.
Cô hỏi: “Cuối tuần này cậu có về nhà không?”
“Tuần này không về, còn cậu?”
Nghê Yến Quy lắc đầu: “Bố mẹ tớ đi vắng rồi, hai người họ là dân kinh doanh, bận lắm.
Bố mẹ cậu làm nghề gì?”
“Nghề nghiệp tự do.”
Nghê Yến Quy gật đầu.
“Sau này chúng ta tốt nghiệp, có thể cũng làm tự do.
Ngành nghề nghệ thuật này, phần lớn đều rất tự do.”
*
Buổi tối, Nghê Yến Quy đến câu lạc bộ rất sớm.
Chân bước vội, không thể chờ đợi thêm.
Vài bạn học xúm lại với nhau, không biết đang bàn bạc việc gì.
Khi Mao Thành Hồng nhìn về phía cửa, hơi sững sờ.
Đàn ông đầu gỗ không phân biệt được trang điểm nhạt và trang điểm trần, nhưng nay cô nàng trông bớt biếng nhác và kiều diễm.
Nom tao nhã thanh lịch hẳn, nụ cười cũng dịu dàng hơn.
“Chào huấn luyện viên Mao, chào chủ tịch Ôn.” Nghê Yến Quy chào hỏi lịch sự.
Ôn Văn xếp đích đấm vương vãi về lại chỗ cũ, nghe có người chào, anh ta quay đầu: “Bạn Tiểu Nghê, nay đến sớm thế.”
“Tan học sớm nên em qua đây luôn.” Nghê Yến Quy hỏi.
“Các bạn học khác vẫn chưa đến ạ?”
Trần Nhung không ở lớp học.
Triệu Khâm Thư đi cùng cậu “như hình với bóng” cũng không thấy đâu.
Ôn Văn cười gượng: “Lớp học lần trước xảy ra chuyện không vui, dù gì cũng có ảnh hưởng.”
Chuyện của Ngô Thiên Hâm khiến rất nhiều bạn học xin rút.
“Bạn Tiểu Nghê, em đến đúng lúc lắm.” Mao Thành Hồng nói.
“Chúng tôi đang thảo luận về hoạt động ngoại khóa.”
Nghê Yến Quy là cô gái duy nhất đến buổi học tối nay.
Mao Thành Hồng rất vui, trước tiên không bàn đến thực lực của Nghê Yến Quy ra sao, cô nàng bằng lòng tới đây đã thấy được rằng cô thích đối kháng.
Còn tốt hơn những bạn học cứ chạy cứ chạy rồi sủi mất tăm mất tích.
Song song với vui mừng, Mao Thành Hồng cũng phải công nhận cô nàng này rất gan dạ.
Cô là nạn nhân trong vụ việc Ngô Thiêm Hâm, nhưng biểu hiện của cô nàng giống như mình chẳng hề liên quan đến chuyện đó.
Nghê Yến Quy: “Ồ, đi chơi ngoại ô?”
Ôn Văn ngạc nhiên: “Em biết à?”
Nghê Yến Quy: “Em có nghe sơ qua.”
“Vốn định tổ chức một chuyến đi ngoại ô.
Nhưng Ôn Văn có một kiến nghị khác.” Mao Thành Hồng giơ tờ rơi trong tay lên.
“Dạo gần đây có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới khai trương, có một số gói khuyến mãi.
Mọi người bàn bạc với nhau thử xem, chỗ đó non xanh nước biếc, lại có rừng tự nhiên, ngắm bình minh, ngắm sao, du sơn ngoạn thủy, làm gì cũng được.
Nếu muốn luyện tập dã ngoại, thì bên đó cũng có sân bãi.
“Đây là ý kiến của con trai chúng tôi.
Hay, em đưa ra vài kiến nghị theo góc độ của con gái được không?” Ôn Văn và Mao Thành Hồng, một người học năm ba đại học, còn một người đã đi làm, cách sinh viên năm nhất tận mấy tuổi.
Có gác tuổi tác qua một bên, chỉ bàn về mặt giới tính, thì hai người cũng không biết con gái thích gì.
“Suối nước nóng?” Nghê Yến Quy nói: “Em không có ý kiến, nghe theo huấn luyện viên ạ.”
Mao Thành Hồng lập một nhóm trên wechat, mấy bạn học ở đây quét mã tham gia trước.
Mao Thành Hồng nói: “Để tôi thêm Triệu Khâm Thư vào.”
Nghê Yến Quy không kết bạn wechat với Trần Nhung, khi mọi người vào nhóm, tim cô đập bình bịch, không hiểu sao lại cảm thấy đó là Trần Nhung.
Nickname của cậu rất đơn giản: C.
(*) C là chữ cái đầu trong họ của Trần Nhung (Chen Rong)
Ảnh đại diện là một bản phác thảo đơn giản được vẽ bằng tay.
Cấu trúc tuân theo tỉ lệ vàng, nét vẽ lưu loát, nhưng đường nét lộn xộn, không đoán được là hình gì.
Có lẽ là vẽ nghuệch ngoạc trong lúc hứng lên.
Mao Thành Hồng thông báo về hoạt động mới trong nhóm, còn sửa tên nhóm là: Huấn luyện đặc biệt.
Ôn Văn lập tức cảm thấy đau đầu.
Đặt bốn chữ này, há chẳng phải lại xua đuổi học viên mới.
Anh ta đổi tên mới cho nhóm: Đi chơi suối nước nóng.
Ôn Văn: “Mọi người đăng ký trước đi.
Nguyên tắc là tự nguyện.”
Triệu Khâm Thư: Em và Trần Nhung @C
Trần Nhung đi, dĩ nhiên Nghê Yến Quy cũng đăng ký.
Khi con trai tắm suối nước nóng sẽ cởi quần áo nhỉ?
Nếu Trần Nhung cởi…
Nghê Yến Quy y như một chú mèo ăn vụng.
*
Trong nhóm chat, Triệu Khâm Thư lần nữa toát lên thần thái “vạn người mê” của mình, vừa nịnh nọt, vừa động viên, gửi tin nhắn đáng yêu, thế mà lại lay động các cô gái còn lại trong câu lạc bộ.
Cộng thêm Nghê Yến Quy, bốn cô gái còn lại trong câu lạc bộ đều đăng ký cả.
Mao Thành Hồng nhìn năm chữ “Đi chơi suối nước nóng” trong nhóm chat, nói với Ôn Văn: “Vẫn là em hiểu thanh niên.”
“Không có, do Triệu Khâm Thư nhắc em đấy.”
Ôn Văn nhớ đến những gì Triệu Khâm Thư nói, cậu ta nói: “Chủ tịch này, thứ cho em nói thẳng, câu lạc bộ tán thủ không có tình cảm gì, ngày nào cũng chỉ biết tập luyện.
Mọi người cảm thấy, bạn học tới đây hòng cao hơn, mạnh hơn.
Thật ra, chưa hẳn đã đúng.
Phòng tập đối kháng ở ngoài là mô hình kinh doanh, tính mục đích của hội viên rất mạnh.
Nhưng phí thành viên của câu lạc bộ chúng ta chỉ mỗi 55 tệ, ai cũng chi trả được, phần đa mọi người đều đến đây chơi.
Chơi thôi mà thấy đối kháng quá khắc nghiệt, đương nhiên sẽ đi mất.
Chơi rồi, cảm thấy thích thì mới ở lại.
Anh không dạy mọi người cách chơi, suốt ngày huấn luyện đặc biệt thì ai ở lại cho nổi.”
Triệu Khâm Thư bây giờ đang nói chuyện với Trần Nhung: “Huấn luyện viên Mao thông suốt rồi à? Suối nước nóng, tôi còn tưởng những nơi tiêu khiển như này được định sẵn sẽ cách biệt với thầy ấy.”
Trần Nhung: “Có lẽ là huấn luyện đặc biệt dưới nước.”
Triệu Khâm Sách: “Phủi phui cái mồm.”
Lớp thống nhất để các bạn học mua công cụ vẽ, thước chữ T, bút kim, bút dạ, giấy phác thảo, giấy màu nước, giấy sọc hổ, v.v… Nghề đốt tiền, đương nhiên bắt đầu đốt từ các công cụ.
Đợi sau khi tan học sẽ phân phát.
Khi hai người ra khỏi phòng vẽ, nhóm chat của câu lạc bộ đã trở nên sôi nổi.
Triệu Khâm Thư hăng hái nhắn tin, y như spam.
Vừa gõ chữ vừa đi, bước chân ngày càng chậm: “Cậu muốn nói gì không? Tôi nói hộ cho.”
“Tôi không có ý kiến, nghe theo huấn luyện viên Mao và chủ tịch Ôn là được, hai người họ là chủ kiến.” Trần Nhung nói.
“Tôi đi rửa tay.”
Triệu Khâm Thư dựa vào cửa sổ hành lang, mải mê tán gẫu trong nhóm chat, không để ý đến có một cậu trai tóc vàng đi ngang qua mình.
*
Bên bồn rửa tay,
Trần Nhung mở vòi nước ở mức tối đa.
Cột nước va vào thành bồn sứ, bắn tung tóe lên trên bệ.
Cậu lấy sữa rửa tay, nhẹ nhàng chà xoa.
Sau đó đưa tay xuống dưới vòi, ngắt dòng nước chảy.
Chỉ có mình cậu trong phòng vệ sinh, cùng tiếng nước “rào rào”.
Sau đó, một người khác bước vào.
Dưới ánh đèn, tóc cậu ta óng ánh sắc vàng, lọn tóc nhỏ được uốn xoăn, tóc trên đỉnh đầu rối lộn xộn.
Cậu ta mặc quần áo đen sẫm, nhưng cổ áo đỏ chót, dính sát vào xương quai xanh nhô cao.
Cổ áo đi theo đường xương quai xanh, tạo thành vệt bóng mờ.
Cậu ta bước đến bên bồn rửa tay, chỉnh lại mái tóc vàng của mình trong gương, tóc mới đã mọc, rất ngắn, chỉ là những chấm đen.
Trần Nhung đã rửa tay xong.
Đến lượt chàng trai tóc vàng ngắt dòng nước.
Sau đó, cậu ta dùng tay ướt vuốt tóc ra sau trán, để lộ vầng trán cao.
Tiếng nước vẫn kêu “rào rào”.
Chàng trai tóc vàng cất lời trước: “Chuyện của cô ấy, không nói với Dương Đồng à?”
Dương Đồng là đầu húi cua cam bên cạnh chàng trai tóc vàng.
Trần Nhung rút một tờ khăn giấy trong hộp, chậm rãi lau tay: “Giấu trước đã, miệng cậu ta không chốt.”
“Cô ấy khá thú vị.”
Trần Nhung vứt khăn giấy vào thùng rác: “Giữ khoảng cách với cô ấy, đừng để bị lộ.”
– Hết chương 13 –.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...