"Sao muội muội tới muộn vậy, Hoàng Thượng đã chờ ở đây nửa ngày." Đôi môi Hi Phi khẽ mở, lời vừa nói ra lại là bới lông tìm vết, tuy giọng điệu rất tốt, nhưng từng chữ đều mang ý tứ châm chọc.
Nhìn một cái, để đế vương chờ một tiệp dư như ngươi, không quan tâm ngươi có việc gì, tóm lại chính là đại bất kính!
Phượng Thiển nghẹn một hơi, cũng không thèm để ý nàng ta, căm giận nhìn về phía Quân Mặc Ảnh: “Ngươi chờ sốt ruột sao?"
Nam nhân mặc bộ trường bào màu vàng nhạt, dung mạo như ngọc, cao quý nho nhã, mái tóc dài được búi bằng một cây trâm ngọc đơn giản, càng toát ra vẻ lạnh nhạt.
Nghe vậy, hắn nhếch khóe môi, đi lại sờ đầu Phượng Thiển, ôn nhu nói: “Không vội, trẫm vừa mới đến đây."
Hi Phi ngẩn người, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là tình huống này.
Mới vừa rồi sắc mặt Hoàng Thượng không tốt lắm, nàng còn tưởng rằng là vì Phượng Thiển đến muộn, dù sao là bạn giá của quân, có bao nhiêu vinh hạng, thế nhưng nữ nhân này không đến đây trước một canh giờ, còn dám ngủ trên giường đến bây giờ?
Nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng không phải như thế.
Nữ nhân này thấy Hoàng Thượng còn không hành lễ, không thỉnh tội, còn dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với Hoàng Thượng, thậm chí là... Chất vấn?
Hi Phi nhíu mày.
Nàng đi theo Hoàng Thượng cũng không phải một năm hai năm, nhưng chưa từng thấy Hoàng Thượng lộ ra vẻ ôn nhu tươi cười như vậy?
Nhưng đối với một nữ tử đại nghịch bất đạo như vậy, Hoàng Thượng lại ôn nhu, thật sự khiến người ta khó hiểu! Phải biết rằng, ngày thường Hoàng Thượng ghét nhất bị người phạm thượng bất kính!
"Sao muội muội có thể nói chuyện với Hoàng Thượng như thế?" Trong lòng Hi Phi đầy ghen tị, khẩu khí rõ ràng không tốt: “Đó là Hoàng Thượng sủng ngươi, ngươi cũng không nên làm càn như thế!"
Quân Mặc Ảnh nhíu mày, thần sắc lộ vẻ không ngờ.
Nếu không phải đêm qua Thái Hậu đã nói, nói cái gì hắn cũng sẽ không đồng ý để Hi Phi đi cùng.
Nữ nhân này có cái Thái Hậu gọi là cái ôn nhu sao?
Rõ ràng là người ghen tị! Bây giờ còn chưa ra khỏi cung, đã dám nhằm vào vật nhỏ ngay trước mặt mình.
Đang định mở miệng, lại bị một giọng nói không kiên nhẫn giành trước: “Ngươi là ai?" Phượng Thiển liếc mắt nhìn Hi phi một cái, hừ lạnh nói: “Nếu ta không nhớ lầm, nhà chúng ta chỉ có một nữ nhi là ta, sao lại có tỷ tỷ muội muội? Thật ra còn có một cháu gái, nếu ngươi vẫn cố làm thân với ta, liền trực tiếp gọi ta một tiếng cô nãi nãi là được rồi!"
Mấy người ở đây đều thức thời không nói.
Trong lòng Quân Mặc Ảnh và Lý Đức Thông buồn cười, đã quen nàng hay nói chuyện tùy ý. Quân Mặc Ảnh biết vật nhỏ sẽ không bị thiệt, cũng yên lặng xem trò hay. Tuy Quân Hàn Tiêu kinh ngạc, nhưng trong lòng hắn biết rõ, Phượng tiệp dư là đầu quả tim của hoàng huynh, không phải người mà một Hi phi nho nhỏ có thể tùy tiện trêu chọc?
Tiếp đó là thủ lĩnh ám vệ Ảnh Nguyệt, xưa nay không xen vào việc của người khác bao giờ, huống chi, lúc đầu nghe Hi phi mở miệng, trong lòng cũng đã xác định nàng là người hay gây chuyện.
Vì thế mọi người ở đây, không có một ai đứng về phía Hi phi.
Hi phi bị Phượng Thiển nói khiến tức giận, mặt thay đổi màu sắc liên tục, cắn răng nói: “Không phải Phượng tiệp dư nói mình mất trí nhớ sao, sao vẫn còn nhớ rõ trong nhà mình có tỷ muội hay không?"
"Mất trí nhớ mà thôi, loại việc mà thiên hạ đều biết, chẳng lẽ còn không cho phép ta hỏi một chút?" Phượng Thiển giống như đang nhìn ngu ngốc nhìn nàng: "Chính ngươi cha không đau nương không thương, cũng đừng tưởng rằng mỗi người đều giống như ngươi!"
"Ngươi... Cha nương ngươi dạy dỗ quy củ như thế nào, dám nói chuyện với bản cung như vậy!" Hi Phi cắn chặt môi.
Phượng Thiển khinh miệt cười: “Tuy rằng ta không muốn kích thích ngươi, nhưng từ nhỏ ta đã là bảo bối trong nhà, từ nhỏ bị chiều sinh hư rồi, không có biện pháp. Nếu có chỗ đắc tội..." Lúc mọi người ở đây đều nghĩ đến nàng sẽ nói "Xin thứ lỗi", nàng lại ác ý nhe răng, cười lạnh: “Ngươi tự chịu đựng đi!"
"Ngươi..."
Phượng Thiển không để ý nàng, quay đầu nhìn Quân Mặc Ảnh, trong đáy mắt còn có một tia tức giận chưa từng biến mất: “Chúng ta muốn xuất cung sao?"
Quân Mặc Ảnh ngẩn người, mới gật đầu nói: “Ừ."
"Chỉ có Đoan vương và Lý công công đúng không?"
"Thiển Thiển..."
"Quên đi, không nói!" Phượng Thiển đánh gãy lời hắn nói.
Nhìn phản ứng của hắn, nàng cũng đã biết đáp án nữ nhân chán ghét trước mắt này cũng sẽ đi theo bọn họ!
Nàng cũng không muốn để hắn khó xử trước mắt nhiều người, nhưng nàng biết, nói thêm gì đi nữa khẳng định mình sẽ không nhịn được muốn bùng nổ, đến lúc đó chẳng những tổn hại mặt mũi của hắn, chính mình cũng không thoải mái, vạn nhất chọc giận hắn, chính mình phải suy nghĩ bảo vệ đầu trên cổ rồi.
Nhưng hắn muốn dẫn nữ nhân của hắn đi theo là chuyện hết sức bình thường, vì cái gì trong lòng nàng thấy không thoải mái?
Phiền!
Quả nhiên nam nhân không có một ai tốt!
Dọc đường đi, Phượng Thiển đều không biểu hiện ra có gì không thoải mái đến, nhìn đông nhìn tây ngắm cảnh xung quanh.
Chỉ là trừ bỏ Hi phi mọi người đề cảm nhận được nàng khác thường, không phải lúc nào nàng cũng cười ha ha sao? Nhưng hôm nay, nàng còn cư xử bình thường với người khác, chỉ khi đế vương nói chuyện với nàng, nàng mới qua loa cho xong, bỏ qua dáng vẻ "Cô nãi nãi không để ý đến ngươi".
Lòng Quân Mặc Ảnh đầy bất đắc dĩ, ở trước mặt nhiều người như vậy lại không thể phát tác, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng nói chuyện vui vẻ với lục đệ, ôn hòa nhìn Lý Đức Thông, đến cả người nàng vốn không biết là Ảnh Nguyệt cũng hé ra khuôn mặt tươi cười. Chỉ có lúc nhìn mình, biểu tình trên mặt nàng liền biến mất.
Tuy không tỏ vẻ trên mặt, nhưng trong lòng Quân Mặc Ảnh rất tức giận, nếu không phải mẫu hậu để Hi phi đi theo, vật nhỏ cũng sẽ không không để ý tới mình.
Lúc lên xe ngựa, Phượng Thiển tỏ rõ thái độ "Người rảnh rỗi chớ gần", Hi Phi ngồi bên phải đế vương, nàng liền trực tiếp xem nhẹ vị trí bên trái này, chạy đến bên người Quân Hàn Tiêu ngồi xuống.
Quân Hàn Tiêu xấu hổ, liều mạng nháy mắt với Phượng Thiển, không thấy ánh mắt hoàng huynh sắp giết chết hắn sao?
"Đoan Vương, ngươi làm gì vậy?"
Phượng Thiển kinh ngạc nhìn hắn: "Tuy nói ta sớm biết ánh mắt ngươi có vấn đề, nếu không cũng không chọn toàn nữ nhân như vậy. Nhưng ánh mắt không tốt thì thôi, sao hiện tại ngay cả ánh mắt ngươi cũng bắt đầu động kinh rồi?"
Quân Hàn Tiêu xấu hổ, yên lặng cúi thấp đầu xuống.
Lý Đức Thông nghẹn cười, ho nhẹ: “Phượng tiệp dư, Đoan vương gia là muốn nói với ngài, vị trí bên người ngài là của nô tài."
Phượng Thiển "À" một tiếng, vốn định chỉ vào phía bên kia Quân Hàn Tiêu nói "Không phải bên kia còn chỗ sao", nhưng đúng lúc này, Ảnh Nguyệt không một tiếng nào ngồi xuống, ngón tay Phượng Thiển liền dừng ở giữa không trung.
"Lý công công, vì sao ngươi cũng phải ngồi bên cạnh Đoan vương?"
Phượng Thiển nghiêm túc nói: “Không phải bên người hoàng thượng cũng còn chỗ sao, sao ngươi không ngồi ở đó? Chẳng lẽ ngươi và Đoan vương có bí mật gì không muốn mọi người biết sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...