Editor: demcodon
Đối với Hoắc An Lăng mà nói người yêu rốt cục tới tay hắn cũng không có chuyện gì phải nghĩ nhiều. Dù sao chỗ Tướng quân phát huy tác dụng là ở chiến trường, mà mấy năm liên tục chinh chiến mặc dù là cuối cùng nước Cảnh lấy được thắng lợi, nhưng mà không thể không nói trả giá cao cũng là thật lớn.
Hai trăm con quân khuyển kia của Hoắc An Lăng mặc dù số lượng trong mấy năm này có chỗ khuếch trương, nhưng thật ra cũng không có hai trăm con đó.
Mà ngay cả Hoắc An Lăng mặc dù trên chiến trường chém giết công kích kẻ địch không khác như là khai quả không cần bổ sung huyết khí, nhưng trên thực tế trên người hắn cũng có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ. Những vết sẹo này làm cho Thẩm vương gia cho dù là trong lúc kích thích mãnh liệt cũng không đành lòng dùng móng tay của mình cào tổn thương sau lưng Hoắc An Lăng.
Đặc biệt là từ xương bả vai đến chỗ eo có một đường vết sẹo dữ tợn. Cho dù trôi qua hai năm những vệt sẹo kia cũng không có chút nào phai mờ, đây là một tên phản đồ đã từng đến thăm ban tặng, thiếu chút nữa làm cho Hoắc An Lăng cứ như vậy ngã xuống vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Cho nên trải qua tổng cộng ít nhất hơn mười đến hai mươi năm là sẽ không lại xuất hiện chiến loạn, rốt cục có thể an bình xuống trải qua ngày tháng hòa bình Hoắc An Lăng là vô cùng quý trọng.
Thẩm vương gia gần đây phát hiện Hoắc An Lăng thường xuyên động một chút lại xuất thần, hơn nữa biểu cảm trên mặt vẫn là một bộ dáng rối rắm muốn nói lại thôi. Mà loại tình huống này là lần trước đối phương sau khi từ trong hoàng cung trở về thì xảy ra.
"Là hoàng huynh nói chuyện gì đó với huynh sao?" Thẩm vương gia thấy đối phương mấy ngày cũng còn chưa có cởi bỏ phiền não, vì vậy sau khi đuổi bánh bao nhỏ Kiều Niên quyết định đi đảm nhiệm "ca ca tri tâm" mở đường cho Hoắc An Lăng.
"... Hử?"
"Sau khi huynh từ hoàng cung trở về thì vẫn luôn..." Thẩm vương gia làm dáng vẻ thật rối rắm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc An Lăng: "Là hoàng huynh nói chuyện gì đó khó xử với huynh sao?"
"Hoàng thượng?" Hoắc An Lăng vẫy tay, sau đó Thẩm vương gia vốn ngồi ở bên cạnh hắn lập tức lúc lắc chạy đến trong ngực Hoắc An Lăng, ngồi vào trên đùi hắn —— khụ khụ, dù sao hiện tại trong nhà không có con nít, không cần lo lắng tạo thành ảnh hưởng bất lương.
Về phần Tam Mao... Thẩm vương gia và Hoắc An Lăng tỏ vẻ đó là thần mã?
"Lúc trước chúng ta tấn công ở nước Thanh đã từng lợi dụng qua giặc cỏ ở biên cảnh nước Thanh vẫn luôn làm ác trên biển." Bởi vì nước Thanh vốn chính là gần biển, mặc dù ít nguy hiểm từ trên đất bằng nhưng mà trên biển cũng chưa bao giờ là nơi hòa bình an bình.
"Về sau chúng ta dẹp xong nước Thanh những giặc cỏ trên biển kia cho là bọn họ cũng có thể kiếm một chén canh, sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước lên..."
Đã có việc thật cho thấy những giặc cỏ trên biển kia đã bắt đầu ở nước Tề... Không, hiện tại đang tiến hành đánh cướp thôn nhỏ bờ biển biên giới ranh giới nước Thanh, có lẽ bọn họ chính là nhìn thấy hiện tại nước Tề không còn tồn tại, mà nước Cảnh coi như là đã tiếp nhận mảnh lãnh thổ này cũng muốn phí thời gian đến thống trị, như vậy bọn họ có thể thừa cơ kiếm một số. Nói không chừng, còn có thể thừa dịp nước Cảnh ở chỗ này căn cơ chưa sâu thì thành lập thế lực thuộc về chính mình. Dù sao xưng vương xưng bá gì đó là thứ mọi người sẽ nhớ thương. Mà Dương đế triệu tập Hoắc An Lăng vào cung tự nhiên cũng là thương nghị vì chuyện này.
Vốn hắn muốn chính là lợi dụng những quan binh vốn ở nước Tề, dù sao bọn họ sống ở đó, mong rằng cũng là rất có kinh nghiệm đối phó với những người này. Nhưng mà nghĩ đến quốc gia đối phương mới bị nước Cảnh gót sắt đạp phá cũng không biết đối phương có thể cấu kết với những giặc cỏ trên biển kia cùng nhau làm việc xấu hay không.
Cho nên Thái tử đã đề cử Hoắc An Lăng —— đương nhiên, cũng không bởi vì Thái tử có thiện cảm đặc biệt với Hoắc An Lăng, cũng không phải chỉ Hoắc An Lăng là dầu cao Vạn Kim* chỗ nào cũng dùng tốt. Mà là hắn nghĩ đến năng lực của Hoắc An Lăng ôm thử ý tưởng một lần.
(*Dầu cao Vạn Kim: cái gì cũng làm được nhưng không chuyên về một cái gì cả.)
Nhưng mà không nghĩ tới đánh nghiêng bình dấm chua ẩn tính này của Dương đế.
Vì vậy sau khi nghe hết biện pháp giải quyết của Hoắc An Lăng, Hoắc An Lăng vô cùng thập "không cẩn thận" mà khai phá gian tình giữa Dương đế và Thái tử.
Nếu như không phải Hoắc An Lăng mặt than công phu thâm hậu phỏng chừng hắn cũng phải giữ nguyên biểu cảm (  ̄ □  ̄) từ hoàng cung một đường rêu rao về phủ.
Cmn hắn giống như phát hiện việc lớn rồi!
Bởi vì sợ Thẩm vương gia thất vọng đau lòng. Cho dù nước Cảnh có thể cho phép nam nam thành thân, nhưng cũng không nói qua có thể loạn luân. Còn lại là cửu ngũ chí tôn và Thái tử...
Ahhh... phụ tử ruột đó, sao có thể há miệng ăn được chứ... Còn có tiểu bằng hữu Đường Khê rốt cuộc là đến như thế nào...
Chẳng lẽ Thái tử phi bị Dương đế ghen ghét cho cắt thành từng khúc rồi sao? Thái tử phi kia hắn mặc dù không có gặp được mấy lần, nhưng kỳ thật không phải một người đơn giản. Mặc dù thoạt nhìn dịu dàng như nước đoan trang hào phóng, nhưng mà hắn thoạt nhìn lại không giống là loại người tay trói gà không chặt...
Vì vậy tiểu kịch trường trong đầu Hoắc An Lăng đã thường xuyên triển khai tinh thần, thế cho nên thỉnh thoảng xuất hiện dáng vẻ xuất thần ngẩn người.
Bây giờ nghe được Thẩm vương gia hỏi như vậy, mặc dù Hoắc An Lăng rất không muốn mang chuyện này nói ra làm cho người yêu của mình rối rắm nhưng mà hắn đối mặt với Thẩm vương gia từng bước tra hỏi lại không muốn luôn lén gạt y.
Không có biện pháp, chỉ có thể dùng hết khả năng dựa theo mình nghĩ lý do thoái thác uyển chuyển châm chước lại châm chước mở miệng, hơn nữa dùng hết khả năng chỉnh mọi chuyện nói ra nhẹ nhàng bâng quơ để tránh làm cho đối phương bắn ngược.
Ô ô, A Thập nhà hắn thật sự là quá khổ bức, phát hiện ca ca và chất nhi như vậy!
Thẩm vương gia nghe xong lời Hoắc An Lăng nói, sau đó nhìn nhìn lại Hoắc An Lăng sau khi nói xong một bộ dáng "kỳ thật đây cũng phải phải đại sự gì, rối rắm buồn bực gì đều giao cho ta là được" không khỏi "phụt phụt" cười cười: "Cho nên kỳ thật đây là hoàng huynh đang ra oai với huynh?"
"... Hả?" Trên mặt Hoắc An Lăng khó có được xuất hiện chỗ trống trong nháy mắt.
Thẩm vương gia vốn an vị ở trên đùi Hoắc An Lăng giờ phút này dứt khoát rất "phóng khoáng" sửa từ ngồi bên cạnh sang ngồi đối diện, hai chân trực tiếp khoác lên hai bên eo Hoắc An Lăng: "Bất quá ta cũng cảm thấy Tễ nhi đối với huynh quá mức chú ý, nếu không phải... hừ, ta cũng muốn ghen đó."
"..." Đây là cái gì và cái gì vậy? Vì sao đột nhiên liên lụy đến A Thập ghen tị? Hoắc An Lăng cảm thấy mình có phải thăng cấp không đủ nhanh hay không, bằng không sao hắn lại nghe không hiểu lời A Thập nói vậy?
Thẩm vương gia khó có được nhìn thấy dáng vẻ Hoắc An Lăng ngơ ngác như vậy không khỏi nổi lên lòng đùa giỡn. Đầu tiên là nhéo nhéo mặt Hoắc An Lăng, sau đó càng nhìn càng soái (đẹp trai) nhịn không được hôn một cái "bẹp" trên chóp mũi của đối phương mới cười nói: "Huynh kỳ thật cũng không phải cảm thấy giữa phụ tử bọn họ có loại quan hệ này mà cảm thấy thế nào, mà là lo lắng hoàng huynh của ta và chất nhi lại vì vậy mà đau lòng phải không?"
Thẩm vương gia thấy Hoắc An Lăng nhẹ gật đầu thì giống như con động vật nhỏ cọ cọ ở trong cổ Hoắc An Lăng: "Kỳ thật ta sớm đã biết rõ được... Đừng có dùng ánh mắt khiếp sợ như vậy nhìn ta, ta đương nhiên cũng đã rối rắm qua. Nhưng lại không phải bởi vì quan hệ phụ tử của bọn họ, biết tại sao không?"
"Nói cho ta, nói cho ta đi, ta thật muốn biết!" Vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của Thẩm vương gia tỏ vẻ "Hỏi ta mau, ta biết rõ chân tướng" Hoắc An Lăng tự nhiên phải dốc hết sức lực mà phối hợp với "tức phụ" mình.
Mặc dù biểu cảm và giọng điệu của Hoắc An Lăng cũng không đúng chỗ, nhưng mà Thẩm vương gia tỏ vẻ y một chút cũng không để ý. Cho nên y cố ý hắng giọng một cái lộ ra một bộ dáng thần thần bí bí bày đủ giá đỡ.
Mãi cho đến khi Hoắc An Lăng nhìn không được dáng vẻ "đắc chí" của người yêu mình phá hủy khuôn mặt chỉnh thể mỹ quan kia mà "uy hiếp" nhéo mặt và đùi đối phương thì Thẩm vương gia mới ửng đỏ tai lại ra vẻ trấn định mà hạ giọng: "Bởi vì Tễ nhi căn bản không phải con ruột hoàng huynh."
"..." Hắn hình như đã biết cái gì gọi là "bí mật hoàng gia" rồi?
Kỳ thật chuyện năm đó rất cẩu huyết.
Lúc trước nước Kim vì tỏ lòng thân thiện với nước Cảnh mà đưa tiểu công chúa xinh đẹp nhất của bọn họ đến nước Cảnh liên hôn, biến thành Lệ phi nước Cảnh.
Nhưng mà cố tình bản thân Dương đế cũng không hứng thú gì mấy với nữ nhân. Phải nói lúc ấy ngoại trừ dã tâm của y thì nữ nhân hậu cung gì đó đều không để vào mắt. Các nàng đều là công cụ y sanh con dưỡng cái và là quân cờ kiềm chế thế lực khắp nơi.
Lại bởi vì Hoàng hậu của Dương đế là chính phi từ lúc y vẫn là Hoàng tử, phía sau lại là Thừa tướng lúc đó. Cho nên đối với Hoàng hậu tự nhiên phải càng thêm để bụng hơn những phi tử khác.
Mà hành động này dĩ nhiên là làm cho Lệ phi vốn dĩ ở nước Kim bị coi như ngôi sao ánh trăng nâng lên cắn nát một cái răng bạc.
Vốn dĩ chính là bị coi như "lễ vật" đến hòa thân liên hôn, đối với tiểu công chúa tâm cao khí ngạo mà nói là đả kích lớn cỡ nào. Cố tình Dương đế cũng chỉ là làm theo phép an bài nàng ở hậu cung, một chút cũng không có bởi vì nàng "đặc biệt" mà biểu hiện ra ngoài đặc biệt sủng ái. Cho nên có một đoạn thời gian Lệ phi dồn hết sức lực làm các loại "ngẫn nhiên gặp được" Dương đế muốn đối phương chú ý tới mình.
Có lẽ cố gắng của nàng đã có thành quả, sau khi Hoàng hậu có thai không lâu thì nàng cũng được chẩn đoán bệnh ra có hỷ.
Xét thấy tình huống lúc đó, Dương đế biết rõ nếu để cho Lệ phi có hài tử thì sợ là sẽ càng thêm kiêu ngạo, mà nước Kim cũng sẽ có tâm tư gì khác không nên có. Nhưng mà lúc đó phụ thân Hoàng hậu cũng có động tác, cho nên y lập tức mượn cơ hội rửa sạch triều đình một phen.
Mặc dù nhìn từ bên ngoài chỉ là Thừa tướng bởi vì trúng gió không thể không cáo lão hồi hương do Cửu Tranh tiếp nhận chức vụ mà thôi. Rồi sau đó, thuận sinh ra Hoàng hậu thuận lợi sinh ra và Lệ phi sinh non đều sinh ra Hoàng tử trong cùng một ngày sinh. Bởi vì đứa bé của Hoàng hậu sinh sớm hơn mười lăm phút với đứa bé kia của Lệ phi, cho nên hài tử của Hoàng hậu mới là trưởng tử.
Nhưng ngoại trừ Thẩm vương gia, Cửu Tranh và Hoàng hậu không có ai biết kỳ thật hai hài nhi này là đổi cho nhau. Hoàng hậu đối với chuyện này không dám có dị nghị, ngoại trừ đây là mệnh lệnh Dương đế còn có nếu như Hoàng hậu không đồng ý giữ được bí mật này thì cả nhà nương của nàng bị đày đi.
Dù sao Thừa tướng tiền nhiệm làm không ít chuyện xấu xa. Cho nên nàng không thể không mang hài tử của mình đưa cho nữ nhân khác nuôi để giữ lấy được một mạng của phụ thân.
Cho nên nhi tử Lệ phi vốn hẳn là trở thành Nhị hoàng tử lại thành Hoàng trường tử - Thái tử Triệu Tễ.
"Cái này thật sự là..." Hoắc An Lăng nghe xong lời Thẩm vương gia nói trong lòng chỉ có một ý nghĩ —— chuyện này so với hắn trước kia xem phim đài truyền hình cốt truyện còn muốn cẩu huyết hơn!
"Đợi một chút, mặc dù Thái tử và Nhị hoàng tử đổi cho nhau nhưng mà không phải cũng là huyết mạch của Hoàng thượng sao?"
"A, quên nói, Lệ phi cho hoàng huynh ta đội nón xanh (cắm sừng)."
"..." Thân ái, có thể đừng nói bình tĩnh như vậy được không?
Lệ phi trước kia ở nước Kim đã có một thanh mai trúc mã. Sau khi Lệ phi gả đến nước Cảnh thì thanh mai trúc mã kia của cũng giả làm thị vệ của Lệ phi trà trộn vào hoàng cung nước Cảnh. Bởi vì lúc trước Lệ phi bày tỏ nàng rất không cam lòng bị Hoàng đế nước Kim cứ như vậy mà "đưa" nàng cho một nam nhân "lãnh khốc vô tình giết người thân" theo đồn đãi như vậy.
Thanh mai trúc mã kia muốn là nhân cơ hội dẫn Lệ phi đi, nhưng lại không nghĩ rằng Lệ phi đối với Dương đế vừa thấy đã yêu. Vì vậy sau khi thanh mai trúc mã khuyên bảo không có kết quả chỉ có thể yên lặng nhẫn nại xuống.
Nhưng mà Lệ phi đã yêu Dương đế lại không có được, nàng muốn Dương đế chú ý hơn nữa. Cho nên lúc hư không tịch mịch lạnh lẽo đã "không cẩn thận" phát sinh quan hệ với người nam nhân kia.
"..." Hoắc An Lăng đã không biết nói cái gì cho phải, mặc dù nói hoàng gia quan hệ hoàn toàn chính xác rất loạn, nhưng mà loại này cũng quá rối loạn rồi.
Không được, hắn sao lại đột nhiên sinh ra đồng tình với Dương đế đội nón xanh mơn mởn trên đầu chứ?
"Hoàng huynh cũng biết rõ chuyện này."
Nếu như nói trước đó Dương đế là nghĩ đến dù sao cũng lợi dụng quân cờ, tự nhiên huyết mạch gì đó cũng không cần thiết, như vậy sau này yêu mến Thái tử y đã cảm thấy may mắn khi bọn họ không phải phụ tử ruột.
Hoắc An Lăng cảm thấy não hơi đau, lượng tin tức quá lớn không biết nên bắt đầu từ đâu mà nổi điên nên phá như thế nào?
Thẩm vương gia cũng mặc kệ hắn, dò xét từ thân thể Hoắc An Lăng đến phía sau móc ra một gói kẹo đường hoa quế từ trong ngăn tủ —— đại khái là thói qua của A Thập lúc đó lưu lại. Thẩm vương gia giống như con chuột khoét kho thóc, ưa trữ lương thực trong nhà. Đương nhiên cái "lương thực" này cũng không bao gồm các loại nguyên liệu cần nấu ăn và gạo thóc để nấu cơm, chỉ giới hạn trong đống đồ ăn vặt y thích ăn.
Lúc nhàm chán thì thích moi móc ra một chút bỏ vào trong miệng "hoạt động một chút".
Hoắc An Lăng đối với các loại đồ ăn vặt kỳ thật không có gì cảm giác đặc thù, nhưng hắn thích xem quai hàm người yêu nhà mình phình phình cười tủm tỉm ngồi xếp bằng ở trên giường ăn đồ ăn vặt. Vì vậy về sau trên cơ bản Hoắc An Lăng trở thành "thương nghiệp cung ứng đồ ăn vặt" cho Thẩm vương gia.
Thỉnh thoảng Thẩm vương gia cũng sẽ đến gần nhét mấy cái vào trong miệng hắn, cho nên Thẩm vương gia thích ăn mấy loại đồ ăn vặt hắn cũng nếm được mấy lần.
Hoắc An Lăng kỳ thật cũng không thèm để ý những vật này ăn ngon hay không, nhưng mà hắn lại dị thường thích cảm giác người kia đến gần đút cho mình ăn —— nói như vậy, sau khi cho ăn xong Hoắc An Lăng sẽ theo thói quen mà nhẹ nhàng mút vào đầu ngón tay đang duỗi tới, trên ngón tay bình thường đều dính các loại mùi hương thức ăn, hoặc là hơi ngọt bột kẹo đường.
Loại "kẹo đường ngọt ngươi càng ngọt", "đồ đạc mỹ vị ngươi càng mỹ vị" vi diệu mập mờ tình thú là không thể làm cho người ngoài nói.
Tựa như giờ phút này Thẩm vương gia đang ngắt một miếng kẹo đường hoa quế cắn một cái, hương vị ngọt ngào làm cho y thỏa mãn híp mắt. Sau đó rất thuận tay đưa nửa miếng còn lại đến bên miệng cho Hoắc An Lăng ăn.
Miệng Hoắc An Lăng hơi mở vô ý thức cắn kẹo cũng cắn ngón tay Thẩm vương gia. Lúc Thẩm vương gia cho rằng đối phương lại muốn liếm liếm ngón tay của mình đùa giỡn thì Hoắc An Lăng đột nhiên "răng rắc răng rắc" mấy cái cắn nát kẹo đường hoa quế. Sau đó ôm chặt eo của y vẻ mặt nghiêm mặt nói: "Thân ái, ta đột nhiên cảm thấy kinh thành thật sự là quá phức tạp. Nếu không hai người chúng ta dứt khoát từ quan quy ẩn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...