Editor: demcodon
Tam Mao ở nơi này có giường chiếu có nhiều đồ ăn còn có thể che gió che mưa, lại có chén đĩa, cầu gỗ sạch sẽ các loại đồ chơi ổ nhỏ, thoả mãn nhẹ gật đầu —— quả nhiên đi theo chủ nhân có thịt ăn có phòng ở!
Sau đó nó nghĩ đến chỗ ở của mình vốn là Thẩm vương phủ, lại nhìn một chút căn phòng nhỏ phủ Tướng quân mới dựng cho nó trong lòng con chó nhỏ quay cuồng —— gâu gâu gâu, bên nào cũng đều tốt, bên nào nó cũng luyến tiếc mà! Không biết các chủ nhân lúc nào mới muốn sống chung giống như trước kia đây? Như vậy nó đã có hai cái ổ tốt.
Cầu ở chung, cầu hợp thể!
"Hắt xì ——" Thẩm vương gia vuốt vuốt cái mũi ngay cả con mắt cũng không có mở to mà trực tiếp ôm gối cọ cọ thịt người phía trước, giống như con sóc con nghe lời thành thành thật thật mà cong người trong lòng ngực của Hoắc An Lăng thoải mái dễ chịu chế tạo cho y tiếp tục ngủ.
Dù sao gần đây cũng không có chuyện lớn gì, hơn nữa bị thương xin phép nghỉ hơn nữa có thêm hưu mộc nhật*, ừm hừ hừ, cho dù nghỉ hết cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
(*Hưu mộc nhật = ngày nghỉ tắm gội. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.)
Y biết rõ Hoắc An Lăng sẽ chăm sóc mình rất tốt, cho nên dứt khoát lại yên lòng chìm vào trong giấc ngủ thật sâu.
Trước khi chìm vào giấc ngủ y cọ cọ chóp mũi ngứa của mình ở trên ngực Hoắc An Lăng, có chút mơ hồ nói, đại khái ý tứ Hoắc An Lăng cũng hiểu —— "cùng ngủ chung."
Hoắc An Lăng nhếch lên đuôi lông mày, nhịn không được khẽ hôn một cái ở trên trán người yêu ngoan ngoãn —— thoạt nhìn, đối phương dường như so với trong tưởng tượng của mình càng thích ứng sau khi ký ức khôi phục lại.
Như vậy, rất tốt.
Vô cùng tốt.
Tốt đến không thể tốt hơn.
Bất quá tiếp tục ngủ gì đó vẫn không được, dù sao mình cũng không đến lượt hưu mộc, vẫn là phải vào triều.
Không có biện pháp, chỉ có thể nắm lấy cánh tay Vương gia nào đó đang quấn ở trên lưng mình nhẹ chân nhẹ tay bỏ xuống. Sau đó lại lặng yên không một tiếng động mà trượt xuống giường, cuối cùng lại cẩn thận chỉnh góc chăn lại.
Ừhm, hy vọng chờ đến lúc mình hạ triều trở lại thì A Thập đã ăn điểm tâm —— lại nói từ sau khi tìm về ký ức Thẩm vương gia là càng lúc càng lớn gia, càng ngày càng quen chuyện gì cũng đều muốn Hoắc An Lăng đến hầu hạ y.
Ừhm hừ hừ, gia có phu quân mọi sự không cần lo!
* * *
Cùng so sánh với ngày tháng Thẩm vương gia hiện tại ngốc ở phủ Tướng quân ăn ngon uống tốt ngủ ngon, thoải mái nhàn nhã làm Tướng quân phu nhân (Thẩm vương gia: nè nè nè coi chừng ta trở mặt à, rõ ràng A Lăng mới là Thẩm vương phi mới đúng!) thì Cửu Tranh đã chìm vào đau khổ trong địa ngục.
Cửu Tranh cảm thấy từ sau khi gặp được Hoắc An Lăng thì cuộc sống của hắn đã không còn tốt nữa!
Đầu tiên là cãi nhau mà trở mặt với Thẩm vương gia, sau đó lại bị đánh đến bán thân bất toại sinh hoạt không thể tự gánh vác, thật vất vả dưỡng thương có chút khởi sắc thì cố tình Kỷ Diệu... không, hiện tại gọi là tên Kỷ Sai vô liêm sỉ lại không biết từ chỗ nào xuất hiện.
Kỷ Sai... y là muốn nói cuộc sống trước kia đều là sai lầm... kể cả đoạn ký ức bọn hắn đã từng có lúc nhỏ cũng là không nên tồn tại sao? Người này quả nhiên lãnh khốc lên thì so với bất luận kẻ nào cũng đều làm cho lòng người lạnh ngắt.
Cửu Tranh cưỡng ép trong lòng dâng lên chua xót xuống —— cuộc sống như vậy thật sự là đã đủ rồi. Thật sự là đã không thể dùng "vận số năm nay không may mắn" để hình dung.
Mặc dù Cửu Tranh lúc ấy lập tức đuổi Kỷ phu tử từ phủ Thừa tướng ra ngoài, nhưng mà tên kia cũng ở trong một nhà dân gần phủ Thừa tướng nhất —— có trời mới biết y là làm như thế nào đuổi người nhà kia đi.
Luôn là như thế này, mặc kệ y muốn làm gì cũng có thể thành công. Nhưng mà, nếu như y cho là mình vẫn giống như trước mặc kệ y chà xát văn vê vậy thì vô cùng sai rồi!
Cửu Tranh không phải không nghĩ tới âm thầm tiêu diệt Kỷ phu tử gì đó. Nhưng mà loại chuyện giết chóc này có một lần là đủ rồi.
Kỳ thật ngay cả Cửu Tranh cũng không muốn thừa nhận chính là lúc nhìn thấy đối phương sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình thì trong lòng của hắn có một tia kinh hỉ. Mặc dù chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Không được, Cửu Tranh cảm thấy mình chỉ cần nghĩ đến người kia sẽ ở chỗ cách mình gần đây thì trong lòng lập tức không nhịn được nổi lên một cơn hận và buồn nôn, nhưng mà cố tình hắn lại cái gì cũng không thể làm. Nhất định... nhất định có biện pháp giải quyết.
Sau khi Cửu Tranh nhớ tới mình rốt cục có thể khôi phục vào triều, ý từ trong lời nói Dương đế truyền ra yên lặng mà nắm chặc nắm đấm —— chỉ cần có thể làm cho hắn rời khỏi đây, chỉ cần có thể làm cho hắn không cần phải đối mặt với người kia...
* * *
Hoắc An Lăng vốn nghĩ đến sau khi hạ triều thì vội vã trở lại phủ Tướng quân của mình, sau đó cùng A Thập của mình tiếp tục liếc mắt đưa tình, trong mật thêm dầu gì đó. Dù sao hắn mặc dù là Tướng quân, nhưng phía trên có Nghiêm Viễn trông coi, chính vụ gì đó lại có Sư Khanh giúp hắn. Cho nên hắn hoàn toàn có thể làm chưởng quầy phủi tay.
Không sai, mặc dù Hoắc An Lăng trên chiến trường dựa vào vô số đầu người làm cho hắn đứng ở vụi trí Tướng quân này. Nhưng mà đối mặt với chính trị cổ đại cùng với cách viết tấu chương nội dung gì đó vẫn là hai mắt đen thui. Cho nên, có lẽ là trước kia Hoắc An Lăng cũng đã có dự kiến trước đào Sư Khanh từ chân tường chỗ Nghiêm Tín Vũ tới. Dù sao chỉ đơn thuần là dùng để làm sức lao động, hắn cũng không có ý chia rẽ đối phương.
Người Hoắc An Lăng này mặc dù cũng không tính đần, nhưng mà đại khái hắn vốn chính là vô tâm với con đường làm quan; hơn nữa hắn đối với trên triều đình loanh quanh lòng vòng hoàn toàn chính xác không được, cũng không phải mỗi người xuyên qua cũng có thể quậy tung ở cổ đại mà không áp lực. Cho nên Sư Khanh đã vinh quang mà đảm nhiệm chức quân sư của hắn.
Chính là vì đã có Sư Khanh tên lao động cường tráng này cho nên Hoắc An Lăng hoàn toàn quên mất kỳ thật hắn mới là Tướng quân đấu tranh anh dũng vì nước ra sức kia... khụ khụ.
Lúc đang chờ ở Ngự thư phòng thì dựa vào trực giác của hắn còn muốn chính xác hơn giác quan thứ sáu của nữ nhân, Hoắc An Lăng cảm thấy ngày tháng an nhàn của hắn lại muốn tạm thời phất tay nói tạm biệt với mình.
Quả nhiên nước Cảnh muốn tiếp tục khai chiến với mấy quốc gia còn lại. Hoắc An Lăng không quá hiểu rõ chính trị, nhưng mà cũng biết bây giờ cũng không phải thời gian thích hợp cũng như không thích hợp để khai chiến. Khoảng cách vừa rồi chiến tranh còn chưa có đi qua một năm.
Cho dù nước Cảnh khôi phục năng lực cường thịnh trở lại cũng không đủ tiêu hao. Hoặc nói là nước Cảnh cũng đủ lại gánh nặng thêm một đợt chiến tranh, nhưng mà đối với lần chiến tranh này chỗ mang đến phản ứng dây chuyền lại không nhất định có thể hoàn toàn giúp nâng đỡ được.
Nếu như nói vừa rồi chiếm đoạt nước Ngô và nước Hán cũng không làm cho nước Thanh có phản ứng gì, như vậy kế tiếp vô luận nước Cảnh khai chiến với quốc gia nào đều tuyệt đối sẽ làm cho nước Thanh đề phòng; thậm chí sẽ làm cho nước Cảnh trực tiếp đối mặt với nước Thanh. Lúc này nước Cảnh tuyệt đối không thể toàn thân trở ra.
Chỉ là Hoắc An Lăng nghĩ đến vị hoàng đế này ngồi lâu như vậy làm sao có thể không biết những điều này chứ? Cho nên hắn không chỉ hiểu rõ tình huống như vậy, lại còn làm ra đối sách.
Tình huống nước Thanh cũng không phức tạp.
-Thứ nhất, nước Thanh không giống với năm nước khác ôm lấy ân oán gút mắc, huyết hải thâm thù rất sâu với nước Cảnh.
Từ sau khi thế lực mấy quốc gia giúp nhau liên lụy miễn cưỡng đạt tới cân bằng, nước Thanh tham dự chiến sự cũng chỉ có hơn mười lần, đại chiến sự không nhiều lắm; hơn nữa chưa bao giờ cùng nước Cảnh trực tiếp gặp nhau bắt tay, ít nhất ở dưới tình huống hai vị hoàng đế trước khi Dương đế kế vị thì chưa từng có ầm ĩ với nước Thanh gây mâu thuẫn dẫn đến tranh chấp. Mặc dù người nước Thanh không giỏi đánh giặc cũng là một nguyên nhân.
-Thứ hai, sở dĩ người nước Thanh không giỏi đánh giặc là vì bọn họ không cần chiến tranh. Nước Thanh rất giàu, có cá muối làm tài nguyên, người dân an cư lạc nghiệp. Cho nên người nước Thanh cũng không nguyện ý chiến tranh.
-Thứ ba, nước Thanh ở ven biển, rời xa năm nước khác phân chia cướp đoạt lãnh địa, cho nên nước Thanh hoàn toàn không cần chiến tranh.
-Thứ tư, diện tích đất nước Thanh không phải hình vuông cũng không phải hình tròn, mà là dựa vào biển, dọc theo đường ven biển thật dài kéo một mảnh dài thành diện tích quốc thổ. Như vậy làm cho ngoại trừ nước Cảnh bên ngoài thì mấy giốc gia khác hoặc nhiều hoặc ít đều giáp biên giới với nước Thanh. Điều này cũng làm cho nước Thanh dường như trở thành hậu phương lớn khi các nước khác đối mặt với nước Cảnh xâm lấn. Cũng là đội chiến lược dự bị của quân đội để nước Thanh đối kháng.
Bởi vậy muốn thuận lợi nuốt vào lãnh thổ quốc gia khác phải ổn định nước Thanh, đối với nước Cảnh là quan trọng nhất.
Chiến tranh cổ đại, đặc biệt là ở vào loại thời điểm không có nước lớn thống nhất thì nhà chiến lược vẫn luôn là vô cùng yêu nhân tài. Người như vậy không nhiều lắm, nhưng mà sức chiến đấu lại vô cùng mạnh mẽ, có đôi khi thậm chí so với loại người đao thật thương thật trên mặt trận như Hoắc An Lăng tác dụng cũng phải lớn.
Dù sao chỉ dựa vào há miệng mồm mép và một cái lưỡi ba tất không nát làm cho lốp bốp lốp bốp lốp bốp làm cho đối phương dựa theo ý bên ta mất năng lực chiến đấu không phải ai cũng có. Đặc biệt là ở trong nước Cảnh là quốc gia tôn sùng vũ lực như vậy, nhân tài như vậy càng là lông phượng sừng lân.
Về phần vừa rồi ý định đi làm người thuyết khách, xét thấy động tác lúc đó của Hoắc An Lăng quá nhanh, không biết chút nào mà trực tiếp chặn giết nhóm sứ giả đầu tiên nước Kim. Cho nên hai quốc gia kia cho dù phái viện binh ra cũng không có đưa ra nổi hiệu quả bao nhiêu.
Cho dù về sau Cửu Tranh đi giúp một chút chuyện bề bộn kỳ thật cũng là có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng mà lần này lại không giống như lúc trước.
"Thần, nguyện ý."
Hoắc An Lăng nghe được tiếng Cửu Tranh là người đầu tiên ngẩng đầu, cũng không phải hắn có tình cảm đặc biệt gì với Cửu Tranh, mà là bởi vì địch ý quá lớn ngược lại phòng bị với mọi cử động của đối phương.
Cửu Tranh là Thừa tướng nước Cảnh, quyền cao chức trọng gì đó sao có thể tùy tiện...
Vượt quá dự kiến của Hoắc An Lăng chính là Dương đế chỉ là thoáng qua suy nghĩ đã đồng ý đề nghị này. Hoắc An Lăng có chút kỳ quái, dù sao thuyết khách không phải dễ làm như vậy. Nếu không Hàn Phi Tử* sẽ không đặc biệt viết ra . Nhưng mà nguyên nhân vì sao Cửu Tranh sẽ chọn trọng trách này?
(*Hàn Phi Tử của Hàn Phi là “cuốn sách giáo khoa dạy làm vua” độc đáo, là một bộ sách chính trị học vĩ đại và học thuyết chính trị của ông được người xưa gọi là “học thuyết của đế vương”. Thuyết Nan là cái khó trong việc du thuyết.)
Là gã cảm thấy tự tin với năng lực của mình hay là... Hình thức bất đắc dĩ? Còn có, vì sao Dương đế lại nhanh như vậy đã đồng ý? Nếu như Cửu Tranh xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì đây chính là Thừa tướng một quốc gia đó!
Mặc dù cá nhân Hoắc An Lăng hy vọng đối phương tốt nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
"Đại khái là điều thứ hai." Giữa lúc bất tri bất giác đi ra Ngự thư phòng thì Hoắc An Lăng đã mang lời của mình hỏi lên.
Cũng may chung quanh không có nô tài nào, mà bây giờ ở chung một chỗ với hắn cũng chỉ có một mình Thái tử, bằng không đến lúc đó người nào đâm thọc hắn thì Hoắc An Lăng đoán chừng có phiền toái.
Nghe được Thái tử trả lời tinh thần Hoắc An Lăng rùng mình —— vừa rồi mình rõ ràng không tự giác mà thất thần, đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt. Hoắc An Lăng cũng không cho là mình và Thái tử thân thiết đến cỡ nào, dù cho lúc trước Thái tử có ơn đã chỉ dẫn mình. Bằng không Thái tử chính là người thâm tàng bất lộ, võ công rất cao?
Kỳ thật Hoắc An Lăng đã suy nghĩ sai. Võ công của Thái tử mặc dù có nhưng tuyệt đối không tính là cao thủ võ lâm. Sở dĩ làm cho Hoắc An Lăng không có phát giác chỉ là bởi vì hắn đã từng có một đoạn kinh nghiệm cuộc sống làm cho hắn không thể không ở dưới tình huống người khác không có phát giác thu hoạch đồ vật cần thiết cho sống còn của mình mà thôi.
Bất quá chuyện vậy cũng sớm đã trôi qua, không cần phải suy nghĩ nửa: "So với chuyện này, Hoắc tướng quân, nghe nói gần đây thập nhị thúc đều ở quý phủ của ngươi nghỉ ngơi, không biết thương thế của y như thế nào?"
Nói thật ra mặc dù Thái tử đã từng nghĩ tới làm cho Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia liên thủ làm cho Dương đế nghẹn một phen, nhưng mà hắn hoàn toàn không muốn thông qua Hoắc An Lăng và thập nhị thúc của mình sẽ liên thủ liên đến trên giường nha. Hắn có thể không tin Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia hai ngày qua ở chung một phòng là đắp chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm!
Phủ Tướng quân lớn như vậy cố tình ở chung trong một cái phòng, hơn nữa mỗi bữa sáng đều là Hoắc An Lăng đi phòng bếp nấu món mềm dễ tiêu, hơn nữa bổ thân thể tinh khí mang trở về phòng ăn. Chuyện này đã không cần đoán rồi nhỉ?
Khoe ân ái gì đó ghê tởm nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...