Editor: demcodon
Hoắc An Lăng mặc dù trước kia chưa từng có xem qua người trong thôn thành thân là như thế nào, nhưng mà hắn dầu gì cũng xem qua tivi hơn mười năm. Dựa theo trong phim cổ trang diễn thì chắc hẳn cũng là tám, chín không thì mười quy củ.
Mà ngay cả A Thập bình thường tính tình có chút nhanh nhẹn cũng có quy củ —— bởi vì Kỷ phu tử đã từng nói qua, nếu như y làm hỏng thì A Lăng cũng sẽ bị người khác chê cười. Y lại không muốn A Lăng bị người khác chê cười.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Bởi vì Hoắc An Lăng ở chỗ này không có bất kỳ thân nhân nào cho nên "cao đường" này tự nhiên là do thôn trưởng râu tóc bạc trắng đứng ra.
Vốn là Hoắc An Lăng lúc ấy nghĩ rằng người giúp đỡ mình lớn nhất chính là Kỷ phu tử, hơn nữa hắn sớm đã xem Kỷ phu tử như là huynh trưởng của mình. Nhưng khi hắn đưa ra đề nghị này thì Kỷ phu tử lại liên tục khoát tay từ chối, chuyện này làm cho Hoắc An Lăng có chút xấu hổ sờ lên mũi, không biết có phải là đề nghị của mình phạm vào kiêng kỵ của cổ nhân hay không.
Bất quá hắn làm sao biết Kỷ phu tử căn bản là không nghĩ tới vấn đề kiêng kỵ, y nghĩ chính là mình nếu như để cho A Thập bái "cao đường" đoán chừng phải giảm thọ, mà thôn trưởng lại khác. Mặc dù thân phận của thôn trưởng hơi kém nhưng tốt xấu tuổi cũng đã cao. -demcodon
Đến cuối cùng sau khi phu phu giao bái thì Hoắc An Lăng và A Thập cũng không có như hắn đang mong muốn mà tiến vào động phòng. Bởi vì giữa hai nam tử và nam nữ thành thân không giống nhau, hai nhân vật mới cũng phải đi mời rượu khách mời ở phòng yến tiệc.
Hoắc An Lăng tự nhiên là không muốn để cho A Thập uống rượu. Trước kia tửu lượng của A Thập như thế nào thì hắn không biết, nhưng nhìn thấy tính tình của A Thập bây giờ cũng bất quá là một người thiếu niên tâm tính hơn mười mấy tuổi. Nếu là thật sự uống say thì đến lúc đó chịu khổ vẫn là mình.
Đương nhiên Hoắc An Lăng lo lắng tuyệt đối không phải A Thập uống rượu say đùa nghịch điên gì. Hắn chỉ là nghĩ đến khó được hôm nay là ngày tốt của hắn và A Thập, nếu như A Thập đến lúc đó say đến mơ mơ màng màng như vậy mình sẽ không thể xuống tay được. Vả lại mà nói cho dù đến lúc đó hắn và A Thập ân ái, nếu như A Thập không tỉnh táo thì đêm tân hôn này sẽ không thể là hoàn mỹ.
Nói cho cùng vẫn là trong lòng Hoắc An Lăng bị một chút tiểu thừa số sắc lang và tiểu thừa số chủ nghĩa hoàn mỹ quấy phá. Chỉ có điều, mặc dù Hoắc An Lăng nghĩ không thể để cho A Thập uống say, thậm chí còn thay A Thập uống rất nhiều rượu. Nhưng mà người khác xem dáng vẻ kia như ngàn chén không say đều cảm thấy không có ý nhiều lắm —— trong bữa tiệc phải mời rượu, tất cả mọi người thích xem chính là dáng vẻ đối phương bị rót rượu uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt nói chuyện không đầu không đuôi.
Mà A Thập nhìn thấy Hoắc An Lăng một ly tiếp một ly rượu như là uống nước, lại nhìn thấy dáng vẻ mọi người cười ha ha, chóp mũi ngửi được mùi rượu trôi nổi trong không khí cảm thấy trong bụng giống như có côn trùng nhỏ đang chui tới chui lui, hận không thể cũng nếm thử. Cho nên căn bản không cần người khác mời rượu A Thập cũng lén lút mà xử lý một chén nhỏ.
Mà trong bữa tiệc Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, tự nhiên là có người chú ý được động tác của A Thập, nhìn thấy A Thập lớn lên dịu dàng xinh đẹp, động tác uống rượu lại hào khí như các hán tử vậy, những hán tử kia cũng cao hứng mà lách lại nói muốn uống vài chén với "tân nương tử".
Bất quá bọn họ đều không nghĩ tới chính là A Thập rõ ràng cũng uống rất tốt. Mặc dù ngay từ đầu một ly rượu vào trong bụng đã làm cho khuôn mặt của A Thập hiện lên một lớp đỏ ửng nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế về sau sắc mặt của A Thập như không thay đổi, ánh mắt cũng một mực rất tỉnh táo. Ngược lại có mấy người "không có ý tốt" đến mời rượu bị làm cho uống gục xuống.
Qua ba lần rượu thấy các nam nhân trong bữa tiệc đều bị uống đổ một mảng lớn, mà những nữ nhân và tiểu hài nhi kia cũng cười hì hì nhìn xem tướng những nam nhân kia say ngủ khò khò. Hoắc An Lăng cáo lỗi với Kỷ phu tử và mấy người quen biết rồi lôi kéo “thê” của mình hưng phấn mà vào động phòng —— ừ, những người này đều bị chuốc uống gục xuống chắc hẳn cũng sẽ không có người đến náo động phòng.
Không thể không nói Hoắc An Lăng thật sự là "dụng tâm hiểm ác" mà!
Cuối cùng Hoắc An Lăng vẫn còn có bảy tám phần tỉnh táo cùng A Thập tiến vào động phòng —— đương nhiên, vì thỏa mãn nguyện vọng nhỏ của Hoắc An Lăng không muốn cho người biết, A Thập là bị Hoắc An Lăng ôm kiểu công chúa đi vào.
Vào cửa cài chốt lại, Hoắc An Lăng cũng không có gấp đến khó dằn nổi mà trực tiếp nhào tới A Thập, sau đó làm như vậy lại như vậy; mà là quay người mở cái nắp nồi trên bàn ra, lập tức một luồng hương thơm canh gà nồng đậm ngọt ngào truyền ra làm cho bụng Hoắc An Lăng và A Thập đều kêu lên "rột rột". Thật không có biện pháp, lúc trước khi uống rượu Hoắc An Lăng và A Thập chỉ nắm chặt thời gian ăn hết một miếng bánh hoa quế rồi "ra trận".
Mặc dù uống nhiều rượu như vậy nhưng bụng trên thực tế vẫn là trống trơn. Bất quá cũng may cuộc sống này chỉ có một lần như vậy, bằng không hại gan lại hại dạ dày ai cũng chịu không nổi.
Canh gà chỉ dùng gà con, chim bồ câu con, cá trích nhỏ thêm đương quy hầm cách thủy cả đêm, cho nên không chỉ thịt bị hầm cách thủy đến mềm xương mà canh cũng là cực kỳ đậm đặc, hơn nữa uống vào còn nếm được vị mang theo đương quy ngọt ngào —— đối với hai người uống rất nhiều rượu mà nói xác thật là thích hợp nhất rồi.
Cho đại gia A Thập ăn hết thịt và canh Hoắc An Lăng cũng một hơi ăn sạch những thứ còn lại mới cảm thấy mỹ mãn mà thở ra một hơi, nhìn thấy A Thập dựa vào ở trên đùi mình đã bắt đầu có chút choáng váng chóng mặt. Tục ngữ nói no bụng thì nghĩ dâm dục, với A Thập mà nói buổi tối ăn no uống say chẳng khác nào có thể đi ngủ.
Hoắc An Lăng lại không muốn để cho A Thập ngủ đúng lúc này, cho nên hắn kéo A Thập lên hai người cùng nhau uống rượu giao bôi lại đơn giản mà súc miệng. Sau đó hắn lại ôm A Thập lên trên giường, bổ nhào về phía trước vừa lột vừa đè.
Mặc dù hỷ phục thoạt nhìn rườm rà nhưng trên thực tế vô cùng dễ cởi —— đại khái cũng là thiết kế cân nhắc sắp xếp đến đêm tân hôn thay đổi tính người. Hoắc An Lăng rất nhanh ném những suy nghĩ này qua một bên, sau đó toàn tâm toàn ý mà dò xét người bị mình đè dưới thân thể.
Ở trên tấm chăn màu đỏ tóc của A Thập tản ra màu đen và làn da màu trắng đặc biệt mê người. Hoắc An Lăng đã cảm thấy một luồng nhiệt lao xuống bụng của mình. Vì vậy Hoắc An Lăng cảm giác mình rốt cục có thể buông tha cho năm ngón tay cô nương giả dối mà không chút do dự nhào tới.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt..."
"Kẽo kẹt kẽo kẹt..."
"Kẽo kẹt kẽo kẹt..."
Vì vậy giường nhà Hoắc An Lăng lay động đến hơn nửa đêm. Nếu như không phải lúc trước làm đủ rắn chắc, rồi sau đó đến nghĩ đến muốn làm giường tân hôn của bọn họ. Hoắc An Lăng còn đặc biệt gia cố rộng thêm, phỏng đoán sau khi trải qua đêm tân hôn thì cái giường này phải chấm dứt sứ mạng của nó rồi.
Đợi đến lúc A Thập đã bởi vì phóng thích vô số lần mà thoải mái khóc đến khàn họng, cuối cùng chỉ có thể chìm vào giấc ngủ. Hoắc An Lăng sau đó mới phun một lớp chất lỏng của mình vào trong cơ thể của A Thập. demcodon-lqd Sau đó vẫn chưa thỏa mãn mà dẫn A Thập đi đến thùng nước sớm đã chuẩn bị xong, nhưng mà chẳng phải ấm áp gì, dù sao thùng tắm cô đơn phải chờ đợi thời gian quá dài nên hắn nhanh chóng dùng nước trong thùng rửa ráy sạch sẽ.
Trong thùng tắm Hoắc An Lăng nhịn xuống suy nghĩ mình lại muốn làm A Thập một lần nữa ở trong nước mà tắm rửa sạch sẽ, hơn nữa lau khô toàn thân của A Thập đều là dấu hôn, cũng cẩn thận từng li từng tí ôm người trở về trên giường. Cũng may trong phòng có đốt chậu than, bằng không loại thời tiết này làm một lần rồi một lần cũng dễ bị cảm.
Chờ đắp kín chăn cho A Thập thì Hoắc An Lăng mới tùy ý rửa sạch trên người mình một chút, toàn bộ vết cào đỏ rực ở sau lưng cũng không có quan tâm, cứ trần truồng như vậy mà chui vào trong chăn.
Mặc dù trên người Hoắc An Lăng không có ấm áp như ở trong chăn nhưng A Thập đã thành thói quen có sự tồn tại của Hoắc An Lăng. A Thập trong giấc mộng cũng cố gắng chui vào trong ngực Hoắc An Lăng.
Mà Hoắc An Lăng nhìn thấy động tác đáng yêu mờ ám như thế của A Thập càng là nhịn không được mà hôn lên đôi môi của đối phương đến sưng đỏ. Sau đó mới cười nhắm mắt dùng chăn đắp kín cho hai người.
* * *
Ngày hôm sau khó được là một ngày nắng. Bất quá bởi vì buổi tối hôm qua vận động kịch liệt, cho dù là Hoắc An Lăng bình thường gà gáy đã thức dậy cũng đợi đến lúc mặt trời từ cây lan trên cửa sổ chiếu vào trên giường thì mới mở to mắt.
Hoắc An Lăng nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sớm sáng rõ vô ý thức ôm A Thập vào trong ngực của mình để tránh bị ánh mặt trời chiếu nắng tỉnh.
Bất quá khẽ động như vậy ngược lại là cảm nhận không giống như vải vóc bình thường, loại trơn mượt, ấm áp hơi nóng, so với tơ lụa còn thoải mái hơn. Sau đó ký ức về buổi tối hôm qua lại dần dần hồi phục trong đầu óc Hoắc An Lăng.
Lại nói, buổi tối hôm qua A Thập thật đúng là sướng đến kinh người, nhưng vị lại rất ngon...
Đại khái là Hoắc An Lăng bởi vì quá mức đắc chí mà cười ra tiếng động làm cho A Thập tựa ở trong ngực hắn ngủ có chút tỉnh: "A...... A Lăng..."
Bởi vì cũng chưa tỉnh lại hoàn toàn cho nên A Thập chỉ là vô ý thức gọi Hoắc An Lăng yếu ớt. Nhưng mà vì buổi tối hôm qua giọng nói có chút khàn, ngược lại làm cho thân thể Hoắc An Lăng cứng đờ —— xong đời, nghe được giọng A Thập lại muốn làm thì làm sao bây giờ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...