Nếu nội lực hoàn toàn biến mất không đủ, không bằng lại thêm mất trí nhớ.
Trước đó vì phải nuôi dạy một đám “trẻ em”, hắn mỗi ngày lao tâm lao lực cũng rất mệt, mất trí nhớ rồi thả bay một chút, không phải khá tốt sao?Còn có thể bò lên giường gì đó.
Ngôn Cảnh Tắc an bài riêng hai nha hoàn không thông minh cho lắm bên người, hiện giờ nghe hắn hỏi “Ta là ai”, hai nha hoàn này đã nói ra tất cả thân phận của hắn một năm một mười: “Cảnh công tử, ngươi là người bên cạnh Ngôn thiếu, Ngôn thiếu đặc biệt thương ngươi.
”Ngôn Cảnh Tắc cực kì vừa lòng các nàng, hai nha hoàn này thật sự quá cấp lực, hoàn toàn theo tâm tư của hắn mà đi.
Nhưng mà đang nói, Ngôn Tu đã trở lại: “Cảnh Tắc, ngươi muốn vịt quay và rượu gạo, ta mua được r……”“Thiếu gia!” Hai nha hoàn kinh hỉ mà nhìn về phía Ngôn Tu.
“Ngươi là Ngôn thiếu gia?” Ngôn Cảnh Tắc tiến về phía Ngôn Tu: “Thiếu gia ngươi cuối cùng đã trở lại! Ta sợ lắm!”Ngôn Tu sửng sốt: “Làm sao vậy?” Tuy y không ở, nhưng toàn bộ khách điếm đều bị bao xuống, xung quanh đầy ảnh vệ và người trong thương đội, chủ nhân hẳn sẽ không gặp nguy hiểm mới đúng!“Ngôn thiếu, Cảnh công tử hắn quên chuyện trước kia rồi!” Một nha hoàn nói.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Ngôn Tu, cũng nói: “Thiếu gia, ta mất trí nhớ, ta cái gì cũng không nhớ rõ, ta còn có hơi khó chịu……”Chủ nhân mất trí nhớ? Ngôn Tu còn không rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào, liền nghe Ngôn Cảnh Tắc nói hắn không thoải mái, lập tức điều tra lên, kết quả phát hiện trong cơ thể Ngôn Cảnh Tắc có một cỗ nội lực đang không chịu khống chế mà đấu đá lung tung.
Ngôn Tu lập tức nhìn về phía hai nha hoàn, lạnh mặt hỏi: “Lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi nói rõ ràng!”Hai nha hoàn vội vàng lại nói tiếp, nói Ngôn Cảnh Tắc ban nãy đang đả tọa, đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại liền không biết chính mình là ai.
Chủ nhân đây là muốn khôi phục nội lực, dụng tâm tu luyện, kết quả xảy ra sai lầm nên mất trí nhớ? Ngôn Tu phỏng đoán như vậy.
“Thiếu gia, ta rốt cuộc làm sao vậy? Ta cái gì cũng nhớ không nổi.
” Ngôn Cảnh Tắc hiện tại sợ Ngôn Tu nói thẳng thân phận của hắn ra…… Nhưng hắn không sợ, hắn cùng lắm thì lại mất trí nhớ một lần nữa thôi.
Còn không phải là diễn kịch sao, cũng không uổng công phu gì.
“Các ngươi đi ra ngoài.
” Ngôn Tu nhìn về phía hai nha hoàn.
Hai nha hoàn kia lập tức đi ra ngoài, Ngôn Tu lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ta giúp ngươi chải vuốt nội lực trong cơ thể.
”“Nội lực? Là cái gì?”Ngôn Tu cũng không nói thêm cái gì, mang Ngôn Cảnh Tắc đi vào giường, dùng nội lực mình giúp Ngôn Cảnh Tắc áp chế nội lực trong cơ thể.
Nội lực tán loạn trong cơ thể Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng dưới sự áp chế của y trở nên vững vàng.
“Ta thoải mái hơn nhiều, cảm ơn thiếu gia.
” Ngôn Cảnh Tắc cười nhìn về phía Ngôn Tu.
“Ngươi thật sự nghĩ không ra?” Ngôn Tu hỏi.
“Vâng, nhưng ta vừa nhìn thấy thiếu gia liền cảm thấy thân cận.
” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Trái tim Ngôn Tu “thình thịch thình thịch” mà nhảy dựng lên.
“Thiếu gia, ngươi thật là oai hùng bất phàm, ta đặc biệt thích ngươi.
” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
“Ngươi……” Ngôn Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, đang muốn nói cái gì đó, liền nghe được ảnh vệ ám hiệu.
Các ảnh vệ khác cũng đã từ miệng hai nha hoàn kia hiểu rõ ràng tình huống, lại đây thám thính tin tức.
“Ta đi ra ngoài một chút.
” Ngôn Tu nói.
“Thiếu gia, ngươi nhanh trở về nha, ta cái gì cũng không nhớ rõ, có hơi sợ hãi.
” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Một năm này hắn giả làm Cảnh công tử, thường xuyên làm nũng trước mặt người khác, hiện tại nói nói như vậy cũng là hạ bút thành văn, nhu nhược đáng thương.
Ngôn Tu đau lòng không chịu được.
Chủ nhân y chẳng sợ không có nội lực cũng chưa nói qua một câu sợ hãi, hiện tại nói như vậy……Y phải làm sao để chủ nhân không sợ hãi đây?Y lại nên làm như thế nào?Trong lúc nhất thời, Ngôn Tu cũng rối loạn một tấc vuông, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trước đó tuy y phải giả làm giáo chủ, nhưng chủ nhân vẫn luôn ở bên cạnh y, y cũng hoàn toàn không sợ hãi gì, nhưng hiện tại chủ nhân mất trí nhớ……Ngôn Tu đi ra ngoài, đã thấy được các ảnh vệ khác ngoài mình ra.
“Chủ nhân làm sao vậy?” Những ảnh vệ đó hỏi.
“Lúc chủ nhân tu luyện xảy ra sai lầm, mất trí nhớ.
” Ngôn Tu nói.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Những ảnh vệ đó đều ngốc ra.
Trước kia Ngôn Cảnh Tắc kể chuyện xưa cho bọn họ, đọc thoại bản gì đó, cũng có giảng đến chuyện mất trí nhớ, nên bọn họ đối với chuyện mất trí nhớ này cũng không xa lạ.
Nhưng bọn họ kiểu gì cũng không nghĩ đến chủ nhân mình thế mà lại mất trí nhớ.
Ngôn Tu cũng không biết phải làm sao bây giờ, giờ phút này bình tĩnh lại, y còn nghĩ đến, nếu chủ nhân mất trí nhớ, y có khả năng cùng chủ nhân ở bên nhau không?Nghĩ đến khả năng này, tim Ngôn Tu nhanh chóng mà nhảy lên.
“Bằng không chúng ta nói toàn bộ sự tình cho chủ nhân, để chủ nhân định đoạt?” Ảnh Thập Nhị đề nghị.
“Không.
” Ngôn Tu không chút do dự cự tuyệt.
Những ảnh vệ đó đều khó hiểu mà nhìn về phía Ngôn Tu.
Ngôn Tu trước kia là Ảnh Nhất, bọn họ khi đó đã nghe Ngôn Tu nói, một năm này chủ nhân chung quy bắt bọn họ nghe Ngôn Tu, bọn họ càng coi Ngôn Tu trở thành người đứng đầu ảnh vệ bọn họ.
“Chủ nhân mất trí nhớ, hiện tại rất sợ hãi, nếu nói với hắn toàn bộ, có khả năng sẽ dọa đến hắn.
” Ngôn Tu nói.
Người học võ tuy rằng tai thính mắt tinh, nhưng nếu không vận khởi nội lực cẩn thận đi nghe, nhĩ lực cũng chỉ so với người thường tốt hơn một chút mà thôi.
Cho nên lời Ngôn Cảnh Tắc vừa mới “mất trí nhớ” nói với hai nha hoàn kia, bọn họ cũng không nghe được.
Nhưng từ miệng hai nha hoàn biết được chuyện mất trí nhớ, ban nãy bọn họ ngoài cửa cố tình đi nghe, có nghe được Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu đối thoại, cũng nghe thấy Ngôn Cảnh Tắc nói “Sợ hãi”.
Minh Giáo đã bị giết, bọn họ hiện tại kỳ thật còn đang chạy trốn, nếu chủ nhân biết chuyện này, khẳng định càng thêm sợ hãi, cho nên chuyện này tốt nhất vẫn là không cần nói cho chủ nhân.
“Vậy chờ chúng ta tới phủ Lương Châu lại nói chuyện này với chủ nhân?” Ảnh Nhị hỏi.
“Có thể.
” Ngôn Tu gật đầu.
“Chúng ta muốn gặp chủ nhân một chút.
” Những ảnh vệ đó nói.
Ngôn Tu không thể cự tuyệt, mang theo những người đó vào phòng.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy bọn họ, lập tức hướng chạy tới chỗ Ngôn Tu, ôm chặt Ngôn Tu: “Thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã trở lại…… Bọn họ là ai?”“Bọn họ là người bảo hộ chúng ta.
” Ngôn Tu nói.
Nhóm ảnh vệ sôi nổi tiến lên: “Cảnh công tử, ta là Ảnh Nhị……”“Ta là Ảnh Thập Nhị!”“Ta là……”Đám ảnh vệ này số lượng quá nhiều, một đám giới thiệu không biết muốn nói bao lâu…… Ngôn Cảnh Tắc súc ở bên người Ngôn Tu, ngáp một cái: “Thiếu gia, ta muốn ngủ.
”Nhóm ảnh vệ vốn dĩ đang muốn tự giới thiệu thấy thế, chỉ có thể rời đi: “Cảnh công tử ngươi đi ngủ sớm một chút.
”“Ngươi nghỉ ngơi đi cho khỏe.
”“Ngươi không cần sợ hãi, chúng ta sẽ bảo vệ tốt ngươi!”……Ngôn Cảnh Tắc: “……” nhóm ảnh vệ cũng quá dễ lừa gạt, hắn tùy tùy tiện tiện nói mình mất trí nhớ như vậy, bọn họ thế mà tin ngay?Hắn cảm thấy Ngôn Tu rất thông minh, kết quả, Ngôn Tu cũng tin?Nhóm ảnh vệ rất nhanh đã đi mất, Ngôn Tu lúc này vội vàng đi trải giường chiếu: “Cảnh Tắc, ngươi lên ngủ đi.
”Một năm nay Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu ở cùng nhau, mà chuyện trải giường gấp chăn này ngay từ đầu là hắn làm, nhưng sau lại bị Ngôn Tu cướp đi làm.
Lúc này Ngôn Tu trải giường chiếu liền đặc biệt nhanh nhẹn, còn giống như trước đây lấy ra hai cái chăn.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”“Cảnh Tắc, ngươi ngủ bên trong.
” Ngôn Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc ngủ vào ổ chăn bên trong, Ngôn Tu thấy vậy thì nằm ổ chăn bên ngoài, lại tắt ánh nến — lúc bọn họ dàn xếp khách điếm này xong trời đã sắp tối, bây giờ ngoài trời đã sớm đen nhánh một mảnh.
Xung quanh đen như mực, Ngôn Tu nằm ở trên giường, trong lòng lại hiện lên rất nhiều ý niệm.
Ban nãy Ảnh Thập Nhị đề nghị muốn nói tất cả mọi chuyện cho chủ nhân biết, nhưng y cự tuyệt, đây là tư tâm của y.
Chủ nhân mất trí nhớ, y rất lo lắng, nhưng lo lắng rất nhiều lại có một ít ý niệm khác —— y có khả năng làm chủ nhân mất trí nhớ thích y không?Ngôn Tu đang nghĩ như vậy thì cảm giác được người bên cạnh động đậy, chui vào ổ chăn của y: “Thiếu gia, ta có hơi sợ.
”Ngôn Tu chỉ cảm thấy trong đầu mình có thứ gì bỗng nhiên nổ tung, cả người đều luống cuống.
Ngôn Cảnh Tắc cùng người mình thích thịt dán thịt, lại cảm thấy mỹ mãn.
Trước đó hắn không có “mất trí nhớ”, nhiều ít cũng làm giá, cũng không nên làm chuyện chui vào ổ chăn Ngôn Tu vậy, cũng sợ nếu mình thật làm như vậy, Ngôn Tu sẽ cho rằng hắn muốn, tự động hiến thân.
Hiện tại thì không giống vậy, hắn hiện tại mất trí nhớ, bởi vì sợ hãi mới chui vào ổ chăn, Ngôn Tu chắc chắn sẽ không hiểu lầm.
Chỉ là…… Hắn như vậy có phải hơi đê tiện không? Cũng không xác định Ngôn Tu có phải thích mình hay không, hắn đã động tay động chân với Ngôn Tu……Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được Ngôn Tu bên cạnh ôm lấy chính mình: “Ngươi có muốn không?”Ngôn Cảnh Tắc: “!!!” Ngôn Tu đột nhiên hỏi cái này là có ý gì? Chẳng lẽ Ngôn Tu vẫn luôn ghi hận hắn lúc trước cường bách, muốn trả thù lại?Lúc Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, Ngôn Tu cũng đã bất chấp bất cứ giá nào.
Trước kia y sợ chủ nhân ghét bỏ mình, cái gì cũng không dám làm, nhưng hiện tại……Chủ nhân mất trí nhớ, nếu y hầu hạ chủ nhân tốt, chủ nhân có khả năng sẽ thích y chứ?Kỳ thật y không biết làm sao lấy lòng chủ nhân, nhưng y nhớ rõ chủ nhân cũng là có ý về phương diện này, chỉ là trước kia chủ nhân tình nguyện dùng tay cũng không cần y……“Thiếu gia……” Ngôn Cảnh Tắc kêu một tiếng, bắt đầu cân nhắc Ngôn Tu vì sao lại làm như vậy.
Ngôn Tu trước đó căn bản không phải như vậy, hắn vừa mất trí nhớ, Ngôn Tu cứ vậy mà chủ động……“Có muốn ta không?” Ngôn Tu lại hỏi, bò lên người Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên là muốn, hắn cũng hưng phấn lên.
Ngôn Tu cảm giác được thân thể Ngôn Cảnh Tắc biến hóa, hạ quyết tâm, thơm lên miệng Ngôn Cảnh Tắc.
Y đã sớm muốn làm như vậy, đáng tiếc trước kia không dám, hiện tại…… Có lẽ qua hôm nay, y sẽ mất đi cơ hội.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Ngôn Cảnh Tắc cũng ngốc ra.
Sau đó hắn đã gặp chuyện càng hạnh phúc hơn.
Ngôn Tu cũng không phải muốn trả thù lại, mà là chủ động lên giường hầu hạ hắn…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...