Ngôn Cảnh Tắc nhìn Ảnh Nhất, trái tim đau đớn nhói lên từng hồi, Ảnh Nhất lại nói: “Thỉnh chủ nhân trách phạt.
”Phía trước lúc không có ký ức nguyên chủ, Ngôn Cảnh Tắc cho rằng người này mới vừa bị hắn lăn lộn cả đêm có thể dường như không có việc gì mà dậy bận việc là bởi vì không bị thương, còn nghĩ bản thân mình có phải không đủ nỗ lực hay không, hiện tại thì không giống vậy.
Người này chỉ sợ không phải không bị thương, mà là không coi chút thương tích này ra gì.
Không nói ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, kế tiếp người này sẽ chịu bao nhiêu vết thương, gặp bao nhiêu chuyện, chỉ nói trước hôm nay thôi, người này cũng đã chịu qua vô số vết thương, mà cho dù y sắp chết, cổ họng y cũng không kêu rên một tiếng.
“Ngươi lên, nằm bên canh ta.
” Ngôn Cảnh Tắc nói, sau đó liền nhìn thấy Ảnh Nhất đang quỳ đứng lên, đi đến bên cạnh hắn nằm xuống, như một cây cọc gỗ, vẫn không nhúc nhích.
Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy y, thân thể ngăn không được mà phát run.
Hắn nhớ tới phương pháp Minh Giáo huấn luyện ảnh vệ.
Tất cả ảnh vệ đều được giáo chúng Minh Giáo bắt cướp hài tử căn cốt không tồi chưa đầy năm tuổi từ các nơi về, tiến hành huấn luyện.
Những đứa trẻ này sau khi được đưa tới Minh Giáo sẽ có chuyên gia huấn luyện bọn họ, mà chuyện đầu tiên những người này làm chính là làm cho bọn trẻ hoàn toàn nô lệ hoá.
Ăn cơm phải quỳ ăn, trước khi ăn phải nói một câu “Tạ chủ nhân ban ân”.
Ngủ phải nằm trong lồng, nhúc nhích cũng không thể, tư thế thay đổi cũng có khả năng bị đánh, trước khi ngủ cũng đồng dạng phải nói “Tạ chủ nhân ban ân”.
Đi vệ sinh cần phải đúng giờ, xác định địa điểm, tắm rửa cái gì thì càng không cần suy nghĩ, căn bản sẽ không có điều kiện tốt như vậy.
Mà trừ cái này ra, giữa bọn trẻ lẫn nhau không được cho phép có bất luận giao lưu gì, cũng không ai nói chuyện với bọn trẻ.
Bọn trẻ mỗi ngày ngoại trừ tập võ, thời gian còn lại đều sẽ bị nhốt vào lồng sắt, một mình chờ đợi.
Cũng chỉ có lúc chủ nhân đi xem bọn trẻ, bọn trẻ mới có thể từ lồng sắt ra ngoài, có được một chút ăn ngon.
Chủ nhân này đương nhiên chính là giáo chủ Minh Giáo.
Tỷ như, bọn trẻ Ảnh Nhất chính là sau khi nguyên chủ sinh ra, giáo chủ tiền nhiệm bồi dưỡng cho nguyên chủ.
Nguyên chủ từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu thường đi xem bọn trẻ, sau đó đàn tiểu hài tử tuổi không sai biệt nguyên chủ là bao này sẽ quỳ gối trước mặt nguyên chủ, gọi nguyên chủ là chủ nhân, nguyên chủ lại cho bọn trẻ một chút thức ăn ngon……Minh Giáo nuôi mấy đứa bé này không khác gì nuôi dưỡng súc vật, mà những đứa trẻ bị nuôi lớn này, tự nhiên mà vậy, cũng cảm thấy chính mình giống như súc vật.
Đối bọn họ mà nói, nhân sinh của bọn họ cũng chỉ có “Chủ nhân”, bọn họ là vì chủ nhân mà sinh ra, cũng vì chủ nhân mà chết đi.
Tỷ như sau khi ảnh vệ của giáo chủ đời trước, sau khi giáo chủ đời trước chết đi, trên cơ bản đều tự sát.
Đối tượng hắn nhất kiến chung tình là một ảnh vệ.
Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc chỉ muốn huỷ hoại Minh Giáo chết tiệt này.
Khi Ảnh Nhất còn nhỏ, chắc chắn cũng là một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, kết quả thì sao? Minh Giáo đã cướp y khỏi cha mẹ y, huấn luyện y thành như vậy…Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Ảnh Nhất.
Ảnh Nhất cả người căng chặt, sau khi nằm xuống thì chưa hề nhúc nhích qua.
Y thật sự rất nghe lời nguyên chủ nói, nguyên chủ bảo y làm cái gì, y liền làm cái đó, chưa bao giờ biết phản kháng, nguyên chủ lại hoàn toàn không coi y ra gì…Chuyện khác không nói, chỉ nói nguyên chủ bởi vì Liễu Chỉ Tình cho hắn ăn một chén cơm, cảm thấy Liễu Chỉ Tình cứu mình, thậm chí bởi vậy mà yêu Liễu Chỉ Tình…… Nguyên chủ sao lại không nghĩ, trước khi hắn nhìn thấy Liễu Chỉ Tình, là Ảnh Nhất đã mang theo năm ảnh vệ, liều chết cản lại những kẻ đã đuổi giết hắn?Còn sau đó nữa…Sau khi Liễu Chỉ Tình cho nguyên chủ ăn cơm không bao lâu, Ảnh Nhất vết thương chồng chất đã mang hai ảnh vệ còn sót lại tìm được nguyên chủ, bởi vì bị thương nặng, hai ảnh vệ kia một người còn chết trước mặt nguyên chủ.
Khi đó, nguyên chủ sao một chút cũng không cảm thấy những người này cứu hắn? Nguyên chủ thậm chí đánh Ảnh Nhất một trận, ghét bỏ Ảnh Nhất tới tìm hắn quá muộn, làm cho hắn đói.
Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng sinh khí, nguyên chủ cái thân thể này quả thực chính là tên súc sinh!Mà chính hắn cũng không tốt.
Hắn vừa tới đã thương tổn Ảnh Nhất.
Hoãn một hơi, Ngôn Cảnh Tắc ngồi dậy, chuẩn bị mặc quần áo.
Ảnh Nhất thấy thế, đứng dậy thuần thục mà quỳ gối bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nằm xuống, đừng nhúc nhích.
”Nghe được lời Ngôn Cảnh Tắc nói, Ảnh Nhất lại nhanh như bay mà nằm về lại.
Ngôn Cảnh Tắc mặc xong quần áo, lúc này mới lên tiếng: “Ảnh Nhị.
”Cửa phòng mở ra, một người che mặt từ bên ngoài bay vào, liền quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc không thoải mái một trận.
Hắn không có ký ức trước khi xuyên qua, chỉ có ký ức nguyên chủ, nhưng hắn thật sự không quá quen bị người ta quỳ như vậy.
“Đi lấy chút kim sang dược tới.
” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ảnh Nhị quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc lại nhanh chóng đứng lên, lại rời đi, không bao lâu lại trở về, quỳ trên mặt đất đưa cho Ngôn Cảnh Tắc một lọ kim sang dược.
“Cho người chuẩn bị chút thức ăn, đặt ở bên ngoài trước, được ta phân phó lại đưa vào.
” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Ảnh Nhị cứ như vậy lại lần nữa bay đi.
Phụ thân nguyên chủ đã bồi dưỡng cho nguyên chủ hai nhóm công việc có thể sử dụng, tổng cộng 42 người.
Ở Minh Giáo, vì giáo chủ làm việc là giáo chúng Minh Giáo, hầu hạ giáo chủ, còn lại là nha hoàn sai vặt.
Mà ảnh vệ ngoại trừ bảo hộ giáo chủ, nghe giáo chủ phân phó bàn bạc việc nhỏ, trên cơ bản không làm chuyện khác, cũng làm không được.
Ảnh vệ ngoại trừ tập võ ra không học những thứ khác, bọn họ đừng nói biết chữ, cả lời nói cũng nói không được đầy đủ —— cũng chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm bọn họ tuyệt đối trung thành.
Giáo chúng Minh Giáo đều là người tay nhiễm huyết tinh, một chút cũng không an phận, nhiều lần giáo chủ đảm nhiệm có thể ngăn chặn bọn họ, ngoại trừ bản thân giáo chủ thực lực cường đại ra, có quan hệ rất lớn với việc bên người giáo chủ đi theo rất nhiều ảnh vệ, những ảnh vệ này không chỉ thực lực mạnh còn trung thành và tận tâm dũng mãnh không sợ chết.
42 ảnh vệ, đã đủ để nguyên chủ đi ngang* trong chốn võ lâm.
(*đi ngang, ngang ngược, không coi ai ra gì, thích làm gì thì làm không ai quản được)Đáng tiếc, nguyên chủ người này cũng không đáng tin cậy.
Muốn nói giáo chủ Minh Giáo thì phải nói một chút độc môn võ công thuộc về giáo chủ Minh Giáo, U Minh Thần Công.
U Minh Thần Công tổng cộng có cửu trọng, lúc trước, người sáng lập Minh Giáo, cũng chính là gia gia gia gia của nguyên chủ, trong lúc vô ý có được môn thần công này, một hơi luyện đến bát trọng, thiên hạ vô địch, lúc này mới có thể che chở một đám đồ đệ cùng hung cực ác, sáng lập Minh Giáo.
Đáng tiếc, hậu đại ông là một thế hệ không bằng một thế hệ.
U Minh Thần Công uy lực cực mạnh, nhưng cũng có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là vô cùng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Ngoại trừ vị giáo chủ sáng lập Minh Giáo này luyện U Minh Thần Công đến bát trọng, các giáo chủ Minh Giáo còn lại nhiều nhất cũng cũng chỉ luyện đến thất trọng, còn thường bởi vì tẩu hỏa nhập ma, 5-60 tuổi liền sớm qua đời.
Phụ thân nguyên chủ vẫn luôn không có con, lúc nguyên chủ sinh ra ông đã gần 40, ông e sợ mình chết thì nguyên chủ không áp được giáo chúng Minh Giáo, hoặc là bị người trong võ lâm đuổi giết, từ nhỏ đã bắt nguyên chủ chuyên cần luyện võ công, nhưng nguyên chủ không phải kẻ cuồng luyện võ, luyện đến hiện tại cũng cũng chỉ luyện được U Minh Thần Công đến tứ trọng.
Phụ thân nguyên chủ cũng chỉ có thể bồi dưỡng thêm cho nguyên chủ nhiều ảnh vệ, giáo chủ trước kia nhiều nhất là mười mấy ảnh vệ, tới đời nguyên chủ này đã bốn mươi mấy người.
Nhưng nguyên chủ thực lực thấp còn chưa tính, hắn còn thích gây chuyện, cho tới bây giờ, 42 ảnh vệ ở trong chốn giang hồ có thể được xưng là cao thủ hạng nhất, thế nhưng đã hao tổn tám người, chỉ còn lại có 34 người.
Nếu Ngôn Cảnh Tắc không tới, nguyên chủ còn sẽ mang theo 34 ảnh vệ này rời khỏi Minh Giáo, gây chuyện khắp nơi.
Võ lâm chính đạo hận chết Minh Giáo, đối với nguyên chủ giáo chủ Minh Giáo này là diệt trừ cho sảng khoái, giáo chúng Minh Giáo thì sao? Bọn họ đều là đồ đệ hung ác, giáo chủ nếu thực lực đủ mạnh, bọn họ tự nhiên bái phục, nhưng nếu giáo chủ thực lực không đủ…… Bọn họ cũng muốn lộng chết giáo chủ, thay thế vị trí của hắn.
Cho nên, không quá hai năm sau, một đám ảnh vệ bên người nguyên chủ đều đã chết, chờ khi bọn họ đều chết đi, nguyên chủ cũng đã kết cục thê thảm.
Ngôn Cảnh Tắc cầm kim sang dược trở lại bên người Ảnh Nhất, ngồi xuống.
Giường đã hoàn toàn sụp, hiện giờ chính là một tấm ván giường trải trên mặt đất, cũng may phía trên mặt có chăn đệm giường rất dày, thật ra nằm còn tính là thoải mái.
Giường màu đỏ này là nguyên chủ chuẩn bị cho hắn và Liễu Chỉ Tình, hiện tại không còn cũng không tệ……Ngôn Cảnh Tắc duỗi tay đi cởi quần Ảnh Nhất.
Ảnh Nhất một chút cũng không phản kháng.
Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc càng khó chịu, chờ hắn nhìn thấy vết thương phía sau Ảnh Nhất, càng nói không nên lời.
“Ngươi nằm sấp lại, ta bôi thuốc cho ngươi.
” Ngôn Cảnh Tắc nói, mà hắn mới vừa nói xong, Ảnh Nhất liền lập tức xoay người, nằm sấp xuống.
Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi bôi thuốc cho y.
Ảnh Nhất không nói một lời, tùy ý Ngôn Cảnh Tắc làm.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy, mình chẳng sợ không phải bôi thuốc cho Ảnh Nhất, mà là đút thuốc độc cho y, Ảnh Nhất cũng có thể giữ bộ dáng như thế này.
Thật là…… Làm hắn muốn mắng chửi người!Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi cho bôi thuốc cho y, lúc bôi còn chú ý tới trên người Ảnh Nhất có vô số vết sẹo, tầng tầng lớp lớp.
Một đám ảnh vệ, lúc ban đầu có một hai trăm đứa nhỏ, huấn luyện đến cuối cùng lại chỉ còn lại có khoảng hai mươi đứa, có thể nghĩ được huấn luyện này có bao nhiêu tàn khốc, Ảnh Nhất có thể sống sót, thật sự không dễ dàng.
Giáo chủ Minh Giáo đáng chết này, Minh Giáo đáng giết này!Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc hận không thể bế Ảnh Nhất lên, trước tiên đạp đổ nơi huấn luyện trẻ em ảnh vệ, lại mang theo các ảnh vệ này rời khỏi Minh Giáo, hoàn toàn thoát khỏi nơi này.
Nhưng hắn rất nhanh thì bình tĩnh lại.
Chuyện nguyên chủ thực lực không mạnh, rất nhiều người trong Minh Giáo đều biết, người trong võ lâm cũng đều biết, mà hai bên nhân mã này đều muốn giết nguyên chủ, cho nên hắn hiện tại là trước có sói sau có hổ.
Nếu hắn không quan tâm trực tiếp đi, chỉ sợ kết cục sẽ không tốt.
Cho nên, hắn vẫn nên từ từ mưu tính, trước tiên tăng lên một chút thực lực, nghĩ cách dời đi một ít tài sản, lại đi nghĩ chuyện đạp cái Minh Giáo đáng chết này.
Ngôn Cảnh Tắc giúp Ảnh Nhất bôi thuốc xong, liền nghe được tiếng của gã sai vặt bên ngoài —— thức ăn hắn muốn đã tới.
Ngôn Cảnh Tắc vốn định trực tiếp gọi người tiến vào, lại nghĩ tới cái gì, tìm ra mặt nạ nguyên chủ, mang lên.
Mặt nạ này của nguyên chủ là phụ thân hắn bắt hắn mang.
Phụ thân nguyên chủ đối với nguyên chủ coi như là một mảnh khổ tâm, ông bắt nguyên chủ hàng năm mang mặt nạ, không được lộ ra dung mạo trước mặt người khác, kỳ thật có suy tính trên hai phương diện.
Một phương diện là nguyên chủ người này trời sinh mặt non, hiện giờ đã hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn lại vẫn là bộ dáng thiếu niên, nếu lộ mặt trước mặt người khác, dễ dàng áp không được người ta.
Về phương diện khác…… Nếu không ai gặp qua bộ dáng nguyên chủ, về sau nếu thật xảy ra chuyện gì, nguyên chủ một khi tháo mặt nạ ra thì cũng có thể trở thành người thường mà sinh sống.
Đáng tiếc nguyên chủ không có lý giải khổ tâm của phụ thân, sau đó lại lộ chân dung trước mặt Liễu Chỉ Tình…Đổi lại là hắn…… Hắn hiện tại thực lực không mạnh, nên hắn tính toán cất kĩ gương mặt này, tóm lại không thể để ai ngoài ảnh vệ bên cạnh nhìn thấy được.
Mang mặt nạ xong, Ngôn Cảnh Tắc mới cho người mang đồ ăn vào.
Bốn năm người hầu bưng thức ăn thơm ngào ngạt tiến vào, bọn họ một đám nơm nớp lo sợ, đầu cũng không dám ngẩng lên một cái, đặt đồ ăn lên bàn xong lại cung cung kính kính mà lui xuống.
Thức ăn ở Minh Giáo thực không tồi, đồ ăn đưa tới cbo hắn có ảnh vệ nhìn chằm chằm, còn tuyệt đối an toàn.
Ngôn Cảnh Tắc đang muốn kêu Ảnh Nhất lại ăn cùng mình, lại phát hiện đã không thấy y đâu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...