Sủng Phu Xuyên Nhanh


Ngôn Cảnh Tắc bổ củi trong chốc lát lại cảm thấy nóng, liền cởi áo bông ra mặc một kiện áo ngắn mỏng, có thể thấy rõ ràng hình dạng cơ bắp trên cánh tay hắn.Hơn nữa hắn dáng người cao lớn…… Tất cả mọi người đều cảm thấy, đây là một hạ nhân làm việc tốn sức.Kết quả, đây là Ngôn Cảnh Tắc?Ngôn Cảnh Tắc mà nghe nói một chút cũng không kém Thái Thiếu Chương đó sao?Vệ Lăng Tu lúc này cũng nói: “Ta có cái gì mà hữu danh vô thực? Ta chỉ là một tú tài!”Một tú tài như y có có vẽ như vậy, viết ra chữ như vậy, đã thực không tồi!Thái Thiếu Chương trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, nhưng thực mau hồi thần lại, nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Ta muốn so tài với ngươi một lần.”“Tới a, so hai tràng so bà tràng cũng được.” Ngôn Cảnh Tắc đem rìu trên tay ném xuống mặt đất một cái.Thái Thiếu Chương theo bản năng hướng bên cạnh mà trốn, hãi hùng khiếp vía —— gã thật sự sợ Ngôn Cảnh Tắc dùng rìu chém gã!Ngôn Cảnh Tắc thừa nhận, chính mình ở phương diện làm thơ là có điểm khiếm khuyết linh khí.Nhưng nói thật, từ xưa đến nay thi nhân nổi tiếng nhất, lưu lại thơ làm người kinh diễm cũng bất quá mấy chục bài mà thôi, còn phần lớn là ở vào cảnh tượng có cảm xúc phát ra mới có thể làm được, thật đến thời điểm phải khảo thí, bọn họ không nhất định có thể lập tức làm ra một bài thơ có thể truyền lưu thiên cổ.Mà Thái Thiếu Chương cùng những người này so, còn xa xa không bằng.Cho nên trên thơ từ, Thái Thiếu Chương không thấy được có thể so qua Ngôn Cảnh Tắc mấy năm nay nhìn không biết bao nhiêu thơ từ.Còn thứ khác……Ngôn Cảnh Tắc hiện tại chính là cái kho sách di động! Kho sách di động này còn rất thông minh, lý giải toàn bộ sách mình đã xem qua!Thái Thiếu Chương một mình làm sao bằng một cái “kho sách”?Thái Thiếu Chương hùng hổ mà tìm tới cùng Ngôn Cảnh Tắc tỷ thí, nhưng cuối cùng lại xám xịt mà đi mất.Ngôn Cảnh Tắc tồn tại, cơ hồ lập tức đã bị người trong kinh thành biết, có không ít người đọc sách mộ danh mà đến.Mà mỗi khi có người gặp qua Ngôn Cảnh Tắc, hướng tới những người này hỏi thăm tin tức về Ngôn Cảnh Tắc, biểu tình của những người này đều sẽ phi thường quái dị.Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ở kinh thành trôi qua một năm.Lại nói tiếp, Chu Tùng rất hoan nghênh bọn họ, năm lần bảy lượt mời bọn họ vào ở Chu gia, nhưng thê tử Chu Tùng đối với bọn họ nhàn nhạt, cho nên Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu cũng không thò lại gần tự thảo mất mặt.Tháng hai năm sau, kỳ thi mùa xuân bắt đầu.Lúc thi hội, thí sinh chỉ có thể mặc áo đơn, cho nên rất nhiều thí sinh bị đông lạnh đến run bần bật, tại đây trong một chúng thí sinh, Ngôn Cảnh Tắc không chỉ là hạc trong bầy gà, nhìn còn một chút cũng không cảm thấy lạnh.Tất cả những người quen biết hắn đều hâm mộ không thôi —— Ngôn Cảnh Tắc này, thật sự một chút cũng không giống người đọc sách gì cả!Nhưng mà chính là cái người không giống người đọc sách này, thế mà lại thi tốt hơn so với tất cả mọi người.Năm nay thi hội đề bài rất khó, rất nhiều người cả xuất xứ cũng không biết, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đáp rất khá, mặt sau còn có một đề bài hỏi vấn đề trong triều gặp phải, hắn cũng nói có sách, mách có chứng, đáp đến chu đáo mọi mặt.Càng quan trọng là, chữ hắn thật sự thật quá tốt!Lục nguyên cập đệ là có thể lưu danh muôn đời, trong triều cũng có người không muốn hắn có được, nhưng các bài thi là phải cho bệ hạ xem qua, đến lúc đó bệ hạ hỏi vì sao hắn không phải đệ nhất, bọn họ trả lời như thế nào?Ngôn Cảnh Tắc không chút nào ngoài ý muốn, được hội nguyên.Ngày dán bảng đơn, tên của hắn cao cao treo ở vị trí đệ nhất.“Hội nguyên còn chưa thành thân!” Cũng không biết là ai hô một câu, thế mà còn có người tính toán dưới bảng bắt tế*, tóm được Ngôn Cảnh Tắc……(*bắt con rể)Nhưng mà bọn họ suy nghĩ nhiều.Ngôn Cảnh Tắc một anh giữ ải, vạn anh khó vào, vung tay lên, những hạ nhân muốn “bắt” hắn đã bị hắn đẩy ra toàn bộ.Hắn là của Vệ Lăng Tu!Bọn hạ nhân: “……” Bắt không nổi, bọn họ vẫn nên thay đổi người khác đi!Sau khi thi hội chấm dứt là thi đình, phải gặp mặt hoàng đế cùng với đại thần, lại thi thêm một lần.Bởi vì lúc này người viết chữ gì đó đều chậm, còn một lần thi là phải suốt cả ngày.Làm trò trước mặt hoàng đế khảo thí, những người khác đều phi thường khẩn trương, Ngôn Cảnh Tắc thật ra lại một chút cảm giác cũng không có, chẳng sợ hoàng đế đứng ở trước mặt hắn hồi lâu, nhìn chằm chằm vào hắn, tay hắn cũng vẫn thực ổn như cũ.Hoàng đế: “……” ông liếc mắt một cái nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc này, liền cảm thấy người này không giống người đọc sách gì cả, bởi vậy chuyên môn xuống dưới xem hắn khảo thí, kết quả…… Đây thật đúng là một người đọc sách!Một bút chữ kia thật là xuất chúng! Giải bài thi cũng nói lời thực tế!Ra một người lục nguyên cập đệ là chuyện tốt! Tài học của Ngôn Cảnh Tắc cũng đúng là trên mọi người…… Hắn đương trường bị điểm thành Trạng Nguyên.Sau đó lúc tân khoa tiến sĩ cưỡi ngựa dạo phố……Có người hỏi: “Người đằng trước kia là ai vậy?”Có người đáp: “Chẳng lẽ là thị vệ?”Lại có người cạn lời mà nhìn hai người này: “Các ngươi choáng váng à! Xem quần áo hắn kìa! Hắn là Trạng Nguyên!”Thật là quái, Trạng Nguyên năm nay thế mà lớn lên giống tướng quân.Sau khi Ngôn Cảnh Tắc khảo được Trạng Nguyên, quan vận hanh thông.Hắn vẫn rất biết làm người, phàm là người khác nói với hắn qua chuyện gì, hoặc là hắn gặp qua người gặp qua thứ gì, tất cả đều có thể nhớ kỹ…… Nếu hắn mà ở quan trường đi không xa, người khác càng không cần phải nói.Nhiều năm sau, hắn thậm chí thành cận thần của thiên tử, thâm chịu kim thượng yêu thích.Một thần tử bất kể vấn đề gì hỏi hắn hắn đều có thể trả lời, ai mà không thích?Sau đó kim thượng tuổi già, ấu đế đăng cơ, Ngôn Cảnh Tắc còn quyền khuynh triều dã.Đại thần quyền khuynh triều dã bình thường sau đó kết cục tất nhiên là không tốt, bởi vì bọn họ trong lúc làm quan khẳng định phải vì gia tộc mưu phúc, còn sẽ có một mạng lưới quan hệ rất lớn, kể từ đó không thể không có tư tâm, có tư tâm liền dễ dàng đối lập với người đứng trên ngôi vị hoàng đế.Nhưng Ngôn Cảnh Tắc sẽ không như vậy.Hắn chỉ có một mẫu thân đã tái giá, tuy nói hắn đối với mẫu thân còn có mấy đệ muội cùng mẹ khác cha có chiếu ứng nhiều, nhưng những người đó đều là cả tú tài cũng chưa thi đậu, cái gọi là chiếu ứng cũng chỉ là mua nhiều một ít đất, cho bọn họ làm ông bà nhà giàu.Hắn còn không có bái sư, không vào môn hạ của ai.Càng quan trọng là…… Hắn không có thành thân, lại cả hài tử cũng không có một đứa!Hơn nữa hắn bộ dáng như vậy, chung quy làm người ta cảm thấy hắn chính là một võ nhân nghĩ sao nói vậy, lại làm người không rõ nguyên do mà tin tưởng.Đương nhiên, hoàng đế tin tưởng hắn còn có một nguyên nhân.Bất kể hắn sau đó làm được quan chức gì, hắn đều đối với Vệ Lăng Tu không rời không bỏ.Một người trọng tình như vậy, tất nhiên đáng giá tín nhiệm.Mấy trăm năm sau, huyện Đông Cốc, nhà cũ Ngôn gia.Một hướng dẫn du lịch mang theo một đám du khách vào một tòa nhà.“Chư vị, chúng ta hôm nay sẽ tham quan nhà cũ Ngôn gia, chính là chỗ ở cũ của Tể tướng Ngôn Cảnh Tắc vô cùng nổi danh trong lịch sử! Chỗ cũ này tổng cộng có hai nơi, nhà phía trước là nơi Ngôn Cảnh Tắc sinh ra, đại trạch phía sau là những năm sau về quê lại xây nhà!”“Cuộc đời Ngôn Cảnh Tắc mọi người hẳn là biết cả chữ? Dù sao học lịch sử sơ trung cũng phải thi.


Hôm nay tôi lắm miệng giới thiệu một chút, Ngôn Cảnh Tắc là nhà thư pháp nổi tiếng trong lịch sử, nhà tư tưởng, nhà quân sự học, chính trị gia, hiện sách lịch sử hiện giờ học giả quốc nội công nhận toàn diện nhất chính là từ ông biên soạn ra.”“Cả đời ông sửa sang lại rất nhiều thư tịch, còn bảo tồn thích đáng, để lại cho chúng ta tư liệu lịch sử trân quý!”“Thư pháp của ông càng nhất tuyệt, ông có thể đem rất nhiều thư pháp của đại gia viết lại giống như đúc, thậm chí làm người khó có thể phân rõ thật giả, này còn chưa tính, có đôi khi ông còn có thể viết đến so với đại gia kia còn tốt hơn…… Khi ông lão niên còn sáng tạo ra một loại kiểu chữ thư pháp mới!”“Ông thậm chí còn lên cả chiến trường.


Lúc ấy hoàng đế nguyên bản chỉ bảo ông đi làm giám quân, không nghĩ ông tới địa phương, thế mà phát hiện nơi đó thủ tướng yếu đuối vô năng, liền đoạt soái kỳ, lên chiến trường, còn mang theo binh lính thủ hạ, làm một trận chiến tranh nguyên bản bại lui liên tiếp, đã thắng!”……“Đương nhiên, để cho người đời nói chuyện say sưa chính là cuộc sống tình cảm của ông, mọi người hẳn đều biết, ông thích nam nhân, còn đối với ái nhân không rời không bỏ!”“Nhưng sách lịch sử không nhắc tới ái nhân của ông, hôm nay tôi liền cường điệu giảng một chút vị ái nhân này…… Ái nhân của Ngôn Cảnh Tắc sách sử ghi lại tên là Chu Lăng Tu, nguyên danh Vệ Lăng Tu, kỳ thật cũng là một người tài hoa hơn người.”“Ngôn Cảnh Tắc cả đời lập công, làm ra rất nhiều cống hiến, được coi là Văn Khúc Tinh hạ phàm, bởi vậy sau khi ông chết, nơi ở cũ của ông được bảo quản rất tốt.

Mà một năm trước, lúc chính phủ chi ngân sách tu sửa nơi ở cũ, thế mà phát hiện một mật thất, bên trong mật còn bảo tồn rất nhiều bản thảo cũ của Ngôn Cảnh Tắc và ái nhân, cũng chính là nhờ các bản thảo cũ này làm chúng ta hiểu biết được một Ngôn Cảnh Tắc chân thật.”Hướng dẫn du lịch mang theo người chậm rãi đi vào trong, rất nhanh liền đến một đại sảnh, mà nơi này triển lãm rất nhiều bản thảo trân quý.“Mọi người đều biết, sau khi ái nhân Ngôn Cảnh Tắc thi đậu cử nhân thì không tiếp tục tham gia khoa khảo, từng có người cảm thấy là bởi vì y tài học không đủ, kỳ thật cũng không phải là như thế, y không tiếp tục khoa khảo chỉ là không nghĩ bởi vì làm quan mà phải tách khỏi Ngôn Cảnh Tắc.”“Y kỳ thật rất có tài hoa, ở bên trong mật thất, y vì Ngôn Cảnh Tắc vẽ hơn 5000 bức họa, thời kì cuối y vẽ không thua gì họa gia nổi tiếng trong lịch sử!”“Đương nhiên, mọi người ở chỗ này chỉ có thể nhìn đến một ít họa tác lúc đầu y vẽ, họa tác y vẽ sau đó đều bị viện bảo tàng quốc gia bảo hộ trân quý.”“Ngoài ra, y còn làm rất nhiều thơ lưu truyền tới nay, từ thơ y làm có thể thấy được, y là một người phi thường lãng mạn!”……Hướng dẫn du lịch kỹ càng tỉ mỉ mà giới thiệu Vệ Lăng Tu, cũng mang mọi người đi xem bản thảo của Vệ Lăng Tu —— chữ của Vệ Lăng Tu cũng đồng dạng xuất chúng!Lúc này, hướng dẫn du lịch lại nói: “Trong lịch sử còn có rất nhiều đồn đãi, trong đó có nói Ngôn Cảnh Tắc từng là một tên lưu manh hoành hành quê nhà…… Phía trước lịch sử học giả vẫn luôn cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, nhưng mà từ khi phát hiện mật thất nhà cũ Ngôn gia, việc này đã được chứng thực! Ngôn Cảnh Tắc niên thiếu xác thật chữ to không biết một chữ, còn từng là tay đấm sòng bạc.”Các du khách đều chấn kinh rồi.Hướng dẫn du lịch lại nói: “Càng làm cho người khiếp sợ, là từ nội dung Vệ Lăng Tu lưu lại trong một bộ tương đương với hồi ức lục tới xem…… Ngôn Cảnh Tắc năm đó, còn từng trải qua chuyện ngoài dự đoán của mọi người.


Nghe nói, ông lúc tuổi trẻ coi trọng Vệ Lăng Tu, liền cho người động thủ với Vệ Lăng Tu, ông lại làm bộ anh hùng cứu mỹ nhân……”Các du khách: “!!!” Thế mà còn có loại chuyện này? Ngôn Cảnh Tắc không phải là một lão gia gia thành thục ổn trọng sao? Vì sao lại làm loại chuyện này?!“Đúng rồi, phía trước chính là chỗ chuyên môn triển lãm họa tác của Vệ Lăng Tu, đi vào phía trước, mọi người nhớ trước tiên phải chuẩn bị tâm lý, quên đi Ngôn thừa tướng vẻ mặt ưu quốc ưu dân thần sắc trên sách lịch sử kia đi.” Hướng dẫn du lịch nói.Các du khách đều làm tốt chuẩn bị tâm lý.Sau đó bọn họ thấy được rất nhiều tranh vẽ..Có Ngôn Cảnh Tắc đang chẻ củi, cũng có Ngôn Cảnh Tắc đang nấu cơm, thậm chí còn có leo nóc nhà.Họa tác này cũng có cái đề thơ, cũng có cái viết mấy câu, viết rõ là địa phương nào, Ngôn Cảnh Tắc đang làm gì.


Mà bất kể là tranh hay là câu chữ trên đó, đều có thể nhìn ra tình yêu của người vẽ tranh với người trong tranh.Người trong tranh cũng tất nhiên rất yêu người vẽ tranh.Bằng không một đại nho như Ngôn Cảnh Tắc sao có thể cam tâm tình nguyện chẻ củi nấu cơm?Đương nhiên, còn có một điều rất quan trọng…… Bức họa Ngôn Cảnh Tắc trong sách lịch sử và bức họa các đại thần khác không có gì khác nhau, nhưng Ngôn Cảnh Tắc ở đây……Tráng hán cơ bắp này thật là Ngôn Cảnh Tắc?Bọn họ tin tưởng hắn đã từng là tay đấm rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui