Editor: Linh
Triệu Hữu Đường lấy lại tinh thần, lông mày nhíu lại: “Có thể đẹp đến thế nào, nàng chỉ được vậy thôi.”
Phùng Liên Dung tức đến nghiến răng, tiến lên cầm tay hai đứa nhỏ dắt đi, vừa đi vừa hỏi: “Tiểu Dương, A Lý, mẫu phi mặc vậy có xinh đẹp không?”
Triệu Thừa Diễn mạnh gật đầu: “Xinh đẹp!”
Triệu Thừa Mô cũng gật đầu.
Vẫn là nhi tử của mình tốt nhất, Phùng Liên Dung thỏa mãn, một trái một phải hôn lên mặt hai đứa nhỏ.
Triệu Hữu Đường khóe miệng dưới giật giật.
Nàng hiện có nhi tử, tính khí quả nhiên tăng lên, còn dám không để ý hắn!
Hắn đi lên mấy bước, ôm Triệu Thừa Mô lên, thuận thế nắm lấy bàn tay kia của Phùng Liên Dung, Phùng Liên Dung từ chối hắn hai lần, hắn lại không tha.
Phùng Liên Dung nghĩ còn chê nàng xấu, xấu còn cố cầm lấy, nàng lại cười.
Hoàng đế đến bãi săn, ở trong cung mà nói xem như là chuyện lớn, hộ vệ là ắt không thể thiếu, ngự y ngự trù cũng mang theo.
Có điều lần này khác với đi tuần, Triệu Hữu Đường tính điệu thấp làm việc, cho nên cũng không ngồi long liễn, chỉ kêu Nghiêm Chính chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa bình thường, mấy người liền ngồi lên đi.
Phùng Liên Dung và Triệu Hữu Đường ngồi chung một chiếc, ba đứa nhỏ ngồi trên một chiếc khác, hai huynh đệ Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu Ngô cùng ngồi một chiếc.
Ra đến cửa cung, Phùng Liên Dung có chút không an phận, vốn trước khi vào cung đi ra ngoài dạo đối nàng mà nói là việc thật sự rất nhỏ.
Do nhà nghèo nên nàng không giống mấy tiểu thư khuê khác không ra cửa trước không bước cửa sau.
Trên thực tế nàng thường cùng nương ra ngoài đi chợ, Phùng Mạnh An có rảnh cũng nguyện ý mang nàng ra ngoài.
Nhưng mà, mấy năm nay, nàng vậy mà một lần cũng chưa ra khỏi hoàng cung!
Phùng Liên Dung lén vén một góc mành lên nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài người đến người đi, mặc dù chỉ là mấy người qua đường nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết, tiếng thét rao hàng bay vào trong tai, dễ nghe hơn cả nhạc.
Nàng thậm chí hít hít mũi hai lần, ngửi hương vị trong không khí.
Nơi có có hương bánh, mùi bụi đất, khói dầu, nhiều hương vị hỗn tạp vào nhau, đó là thứ mà trước kia nàng quá quen thuộc, thường xuyên ngửi thấy.
Thấy nàng tư thế hận không thể nhảy ra ngoài, Triệu Hữu Đường chậm rì rì nói: “Nếu không nàng đi xuống nhìn xem?”
“Thật sự?” PHùng Liên Dung kinh hỉ quay đầu.
Chờ đến khi nhìn thấy vẻ mặt hắn nàng mới biết đó là không có khả năng, hắn lại đang đùa nàng, lập tức tụt hứng buông mành xuống, thở dài.
Triệu Hữu Đường hỏi: “Nàng muốn ra ngoài như vậy à?”
“Đương nhiên!” Phùng Liên Dung nói: “Nơi thiếp thân lớn lên sao có thể không nhớ, không nhớ mới là không đúng.”
Lời này ngược lại khiến Triệu Hữu Đường không biết phản bác thế nào.
Hắn không lớn lên ở dân gian tự nhiên là không thể hiểu được, nhưng hắn biết những mới mẻ ở bên ngoài, nơi này đương nhiên khác với trong cung.
Hắn vươn tay ôm Phùng Liên Dung vào lòng, cười nói: “Sau này nếu có cơ hội, Trẫm cũng có thể thỏa mãn nàng.”
Phùng Liên Dung buồn bã nói: “Hoàng thượng lại dỗ người.”
“Ai dỗ nàng, chỉ là đi trên đường, có gì khó.” Hắn nâng cằm nàng lên, thấy môi nàng hồng nhuận đầy đặn, như là trái cây chín mọng ngày xuân, nhịn không được liền cúi đầu hôn xuống.
Phùng Liên Dung ôm lấy cổ hắn, mặc cho hắn hái trái thơm ngọt này, hai người càng hôn càng triền miên.
Kết quả xe ngựa đột nhiên xóc nảy, răng hai người kém chút va vào nhau, Triệu Hữu Đường nhanh chóng ngẩng đầu lên, thở phào một hơi: “Hóa ra trên xe ngựa không được làm như vậy.”
Phùng Liên Dung cũng nghĩ lại mà sợ: “May mà không sứt.”
Bằng không sưng lên, lát đi ra ngoài gặp người thế nào?
Triệu Hữu Đường hơi chút thất vọng, cú đầu nhìn nhìn bộ ngực ngày càng to của nàng, nghĩ, vẫn là để lúc khác vậy.
Xe ngựa đi được đến cửa thành, Nghiêm Chính lấy ra kim bài đưa thủ vệ xem, thủ vệ cả kinh lập tức muốn quỳ xuống, Nghiêm Chính bảo hắn không cần để lộ, mở cửa thành là được.
Xe ngựa rất nhanh liền đi ra ngoài thành.
Bãi săn nằm ở phía Đông cách Kinh thành trăm dặm, gần núi gần sông, cho dù không săn thú thì đây cũng là một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp.
Tiếc là được quy hoạch vào vật của đế vương, người bình thường không được phép vào.
Bãi săn bình thường có chừng trăm người thủ vệ, ở đây có ba tòa đại trạch, mọi người nghe nói Hoàng thượng và Thái tử Hoàng tử, Phiên vương muốn đến, sớm đã xuất ra nghênh đón, ngựa, cung tiễn đều đã chuẩn bị tốt.
Nghe thấy thanh âm bên ngoài, Phùng Liên Dung vội vàng kéo quần áo, trên đường hắn không ngồi yên, chỗ này sờ chỗ kia bóp, biến hai người đều dục hỏa đốt người.
Như thế rất tốt, lại làm không được, cũng không biết là đang hại ai nữa.
Triệu Hữu Đường thấy ngọc trâm trên đầu nàng cũng bị nghiêng, đưa tay cắm lại cho nàng, thế này mới cùng nàng đi xuống.
Trên đất đã quỳ đầy người.
“Đều đứng lên đi, nên làm gì thì làm cái đó.” Triệu Hữu Đường phân phó.
Những người đó nhanh chóng lên tiếng trả lời rồi rút lui.
Phùng Liên Dung nhìn chung quanh, chỉ thấy phía trước là thảo nguyên mênh mông một màu xanh mờ, bên trên còn còn có một đàn trâu bò đang nhàn nhã gặm cỏ, sườn tây là dải núi, sườn đông là cánh rừng, nàng cười nói: “Hóa ra bãi săn đẹp như vậy!”
Ba đứa nhỏ cũng mở to mắt nhìn.
Triệu Hữu Trinh nói: “Lần trước thần đến đây là mùa đông, cỏ cây đều héo rũ, quả đúng là không được đẹp như mùa xuân.”
Triệu Hữu Đường cười nói: “Mùa hè mùa đông lại là một cảnh trí khác.” Vừa nói vừa sai người dắt ngựa đế, có cả ngựa con, ngựa con là dùng để cho đứa nhỏ xem.
Triệu Thừa Diễn ba đứa đều vây lên.
Ngựa được Hoàng thất sử dụng tự nhiên là tốt nhất Cảnh quốc, con nào con nấy đều tinh thần phấn chấn, mười phần cường tráng.
Phùng Liên Dung cười nói: “Con ngựa này thật tuấn, xem rồi không lỡ cưỡi.”
Triệu Hữu Đường cười rộ lên, chọn cho nàng một con: “Con này cho nàng.”
Phùng Liên Dung cả kinh sắc mặt trắng bệch: “Cao như vậy!”
Cho dù nàng muốn leo lên, chỉ sợ cũng khó.
Triệu Hữu Đường không để ý, chỉ cho ba đứa nhỏ xem ngựa con: “Con ngựa này tính cách dịu ngoan, mấy đứa đến sờ xem.” Hắn vỗ vỗ cổ ngựa, con ngựa hơi lắc lắc.
Triệu Thừa Diễn hoạt bát nhất, lập tức đưa tay lên sờ soạng hai lần, cao hứng cười nói: “Chơi vui quá, con ngựa con này con có thể mang về nuôi không ạ?”
“Muốn nuôi cũng không khó, chờ con lớn hơn chút nữa đã.” Triệu Hữu Đường lại nhìn hai đứa con khác, hỏi: “Thừa Dục, A Lý sợ?”
Triệu Thừa Dục nói: “Con muốn nhìn xem có phải thật sự sẽ đá người không?”
Triệu Hữu Đường nói: “Con không sờ từ phía sau thì không đá, ngựa cũng có tính cách, nếu chọc giận nó, tự nhiên cũng sẽ phát giận.”
Triệu Thừa Dục à một tiếng, giơ tay vỗ vỗ lưng ngựa.
“A Lý sờ không?” Triệu Hữu Đường nhìn tiểu nhi tử.
Triệu Thừa Mô lại nói: “Phụ thân, con ngựa đói bụng ạ, cứ mãi ăn đất.”
Chỗ này là đất trống, không có cỏ, con ngựa con này thỉnh thoảng cúi xuống dũi dũi đất, đuôi cũng lắc qua lắc lại, nhìn giống như là không kiên nhẫn.
Triệu Hữu Đường cười nói: “Con ngựa đói thì phải ăn cỏ, lát nữa dắt nó qua chỗ kia có cỏ cho nó ăn.”
Triệu Thừa Mô gật gật đầu, thế này mới đi sờ ngựa.
Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu Ngô đều đã tự chọn được ngựa, Triệu Hữu Ngô lần đầu tiên đến, Triệu Hữu Trinh đang dạy hắn cách săn thú, hai huynh đệ nói mãi chưa hết.
Triệu Thừa Diễn thấy hai người cưỡi ngựa, hâm mộ nói: “Phụ thân, con có thể cưỡi ngựa không ạ?”
“Có thể, đến, mấy đứa mỗi đứa cưỡi một con.” Triệu Hữu Đường phân phó xuống, hộ vệ kia lập tức chọn thêm hai con ngựa con dịu ngoan, sáu người phụ trách một vị Hoàng tử, sợ ngã sấp xuống.
Ba đứa nhỏ cưỡi trên lưng ngựa, miễn bàn nhiều hưng phấn, cao hứng không ngừng cười khanh khách.
Phùng Liên Dung nói: “Chưa bao giờ thấy bọn họ cao hứng như vậy.”
Triệu Hữu Đường liếc mắt nhìn hai huynh đệ đó, thấy Triệu Hữu Trinh còn đang bận dạy đệ đệ, liền dắt con ngựa vừa chọn cho Phùng Liên Dung đến: “Nàng cưỡi lên đi.”
Con ngựa này cả người tuyết trắng, thần tuấn vô song, lông bờm trên cổ rất dài, chảy xuôi xuống, không hề kém tóc nàng một chút nào, nhìn rất đẹp.
Nhưng Phùng Liên Dung không dám cưỡi nó.
Triệu Hữu Đường thấy nàng do dự không dám, cũng biết là nàng nhát gan liền tự mình đi lên trước, lại cúi người ôm nàng lên ngựa.
Hắn kéo dây cương, con ngựa lập tức chạy lên phía trước.
Phùng Liên Dung sợ đến mức thét chói tai, mới đầu ngay cả ánh mắt cũng không dám mở.
Cuối cùng chạy được một lát nàng mới định tâm lại, mở mắt ra nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy mới mẻ, con ngựa chạy, cảnh sắc hai bên đều nhanh chóng lui về phía sau, trái tim người cũng đi theo con ngựa muốn bay lên trời.
“Thật thích quá!” Nàng rốt cục nở nụ cười, “Hóa ra cưỡi ngựa là loại cảm giác này.”
Triệu Hữu Đường ngược lại có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nàng thích ứng nhanh vậy, tưởng rằng nàng còn sợ một hồi nữa.
“Đến, nắm chặt lấy dây thừng.” Hắn nhẫn nại nói, “Kéo chặt chút là nó sẽ chạy nhanh, nếu muốn chậm thì hơi thả lỏng ra, kéo về bên này là đi về phía bên trái.”
Hắn giảng giải một phen, Phùng Liên Dung nói: “Thật sự để thiếp thân cưỡi?”
“Có gì không thể, có Trẫm ở đây.”
Phùng Liên Dung liền cầm dây cương, kết quả mới cầm một lát liền kêu đau tay.
Triệu Hữu Đường vội dừng ngựa lại, nhìn nhìn lòng bàn tay nàng thì thấy có dấu hồng in rõ ràng, bàn tay nàng quá non, không chịu nổi lực đạo này, dây thừng lại cọ xát thêm tí nữa sẽ bị rách da.
Triệu Hữu Đường ảo não: “Ta đã quên đưa cho nàng đeo cái này!”
Hắn lấy ra một miếng giống như thuộc da bọc tay nàng lại, như vậy là có thể che phần tay.
Phùng Liên Dung thử, quả nhiên hữu dụng.
Do nàng bế con nhiều nên khí lực không nhỏ, kéo dây cương hoàn toàn không thành vấn đề, lập tức liền cao hứng lên, kéo dây cương, con ngựa một đường chạy băng băng.
Nàng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui, hoặc là tiếng kinh hô, nhưng không có sợ hãi bởi vì có hắn ở phía sau.
Triệu Hữu Đường buồn cười, giơ tay ôm lấy eo nàng, cằm đặt lên vai nàng: “Được rồi, Trẫm có thể nghỉ ngơi, nàng thích chạy đi đâu thì chạy.”
Phùng Liên Dung đắc ý: “Hoàng thượng thấy thiếp thân cưỡi được không?”
“Được.”
Nàng nói: “Vậy chúng ta đi phía Đông xem?”
“Được.”
“Đi phía Tây thì sao?”
“Cũng tùy nàng.”
Trời đất mênh mông, Phùng Liên Dung nhìn phía trước, chỉ thấy xa xa trời và đất gắn liền với nhau, nàng mỉm cười hỏi: “Đi chân trời góc biển thì sao?”
Triệu Hữu Đường nghe nàng hỏi như vậy, nghiêng đầu hôn lên vành tai nàng, nói nhõ: “Chân trời góc biển, Trẫm cũng theo nàng đi.”
Cả trái tim Phùng Liên Dung đều tê dại, thầm nghĩ, đây nếu là thật thì tốt quá.
Thấy nàng đột nhiên sững sờ không động, Triệu Hữu Đường nói: “Không phải là muốn đi chân trời góc biển sao, còn không đi?”
Hắn vung roi trong tay lên, con ngựa chạy nhanh như tên rời cung.
Phùng Liên Dung vội vàng giữ chặt dây cương, khống chế tốt phương hướng.
Triệu Hữu Trinh đứng tại chỗ nhìn lại, chỉ thấy hai người đó sắp biến thành một chấm đen, hắn cười nói: “Đệ đệ, chúng ta đuổi theo Hoàng thượng đi!”
Hai người đeo cung tiễn lên, xoay mình lên ngựa, dẫn theo một đội hộ vệ liền cùng chạy ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...