Triệu Hữu Đường vội vàng đứng dậy đi đến Thọ Khang cung.
Hoàng thái hậu và Phương Yên đã ở đó, Hoàng thái hậu đang hỏi Cảnh Hoa.
Cảnh Hoa quỳ trên mặt đất nói: “Sau khi Trưởng công chúa An Khánh cáo lui, Thái hoàng thái hậu vốn muốn nghỉ tạm, nô tì đỡ Thái hoàng thái hậu nằm xuống thì Thái hoàng thái hậu nương nương nói đầu rất nặng, nô tì vội sai người đi mời thái y, quay đầu thì thấy Thái hoàng thái hậu nương nương đã hôn mê.”
Hoàng thái hậu nghe xong không khỏi kinh hãi.
Tổ phụ của bà cũng qua đời như vậy, vừa còn ngủ ngon lành, bỗng tỉnh dậy nói chóng mặt, đợi đến khi mời đại phu đến, người đã không còn.
Loại bệnh trạng này tái phát rất đột ngột, chữa cũng không chữa kịp.
Hai tay bà xoắn vào nhau.
Phương Yên an ủi: “Mẫu hậu đừng lo lắng, có Chu thái y ở đây rồi.”
Triệu Hữu Đường không nói chuyện, đi quanh phòng mấy bước rồi đứng im không động.
Qua một lát, Chu thái y đi ra, cái gì cũng không nói đã phịch một tiếng quỳ xuống, trán áp sát xuống nền đá nói: “Hạ thần tội chết, không chữa khỏi được cho Thái hoàng thái hậu nương nương!”
Ông nước mắt ngang dọc.
Triệu Hữu Đường trong lòng chấn động: “Ý ngươi là….”
“Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu nương nương đi rồi!”
Theo lời này, tiếng khóc lập tức từ bốn phía vang lên.
Toàn bộ Thọ Khang cung lâm vào trong bi thương.
Tin tức truyền đến cung Diên Kỳ, cung nhân hoàng môn đều khá kinh ngạc, dù sao tết Trung thu lần trước Thái hoàng thái hậu còn lộ mặt ăn mừng, sao có thể nói không còn là không còn.
Chung ma ma đi vào báo cho Phùng Liên Dung biết.
Phùng Liên Dung vốn đang cùng Triệu Thừa Diễn thổi hưởng hồ lô, nghe thế, mặt lập tức trắng bệch.
Thái hoàng thái hậu vậy mà qua đời?
Hơn trước nửa năm lận.
Đời trước khi nàng nghe được tin tức này, bản thân nàng cũng ốm đau trên giường, không bao lâu cũng….
Nhưng lúc này nàng không có thời gian suy nghĩ chuyện này, vội vàng đổi sang đồ tang, nhanh chóng mang theo hai đứa con đi ra ngoài.
Triệu Thừa Diễn cười hì hì hỏi: “Mẫu phi, là muốn đi gặp Hoàng tổ mẫu ạ?”
Phùng Liên Dung thở dài, không biết giải thích với hắn thế nào, suy nghĩ một lát nói: “Hoàng tổ mẫu lớn tuổi, người lớn tuổi, đều phải đến một nơi khác, sau này sẽ không gặp được.”
Triệu Thừa Diễn a một tiếng: “Bây giờ Hoàng tổ mẫu phải đi ạ?”
“Đúng vậy, chúng ta phải đi cáo biệt Hoàng tổ mẫu, sau này Hoàng tổ mẫu sẽ ở đó sống thoải mái, có điều lúc này Hoàng tổ mẫu không thể nói chuyện, con đứng nhìn từ xa là được, đừng quấy rầy Hoàng tổ mẫu.”
Triệu Thừa Diễn gật đầu.
Phùng Liên Dung lại nhìn Triệu Thừa Mô.
Triệu Thừa Mô chỉ nghiêng đầu nghe bọn họ nói chuyện, vẻ mặt tò mò.
Bọn họ rất nhanh đã đến Thọ Khang cung.
Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc.
Triệu Thừa Diễn hỏi: “Là muốn tiễn Hoàng tổ mẫu, không bỏ được cho nên khóc ạ?”
“Đúng rồi.” Phùng Liên Dung xoa xoa đầu hắn.
Vào trong cung, ánh mắt đầu tiên nàng đã nhìn thấy Triệu Hữu Đường, hắn đứng trước giường Thái hoàng thái hậu, tuy không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng Phùng Liên Dung nghĩ, hắn nhất định đang vô cùng đau khổ.
Nàng nghĩ vậy, con mắt cũng đỏ.
Thiên Kỷ ngày mùng ba tháng mười một năm hai, Thái hoàng thái hậu qua đời, Triệu Hữu Trinh cũng gấp rút từ Tuy Dương trở về, cả nước trên dưới mặc đồ trắng.
Do là mùa đông, mấy ngày nay lại có tuyết rơi, trong trời đất giống như đều chỉ còn lại một màu khiến, khiến tâm trạng con người ủ dột.
Phùng Liên Dung dạo này có chút tâm sự, ngủ đến gần sáng thì mơ thấy ác mộng.
Bảo Lan phát hiện đầu tiên, bị biểu cảm trên mặt nàng làm giật mình, lại nghe thấy nàng phát ra âm thanh thống khổ, vội vàng lay Phùng Liên Dung dậy.
Trên trán nàng đầy là mồ hôi, mở to mắt, thấy đỉnh màn màu xanh nhạt thêu đông trùng hạ thảo, nàng nói không ra lời.
Trong mơ, nàng trở lại đời trước.
Nàng sắp chết.
Nhưng lại có khác biệt, lúc này nàng có con, Phùng Liên Dung không bỏ được con, trước khi chết, Chung ma ma ôm hai đứa con đến cho nàng xem, nàng khóc đến thần trí không tỉnh táo, nàng cầu ông trời nhưng ông trời không nghe thấy, vẫn muốn câu hồn nàng đi.
Nàng vừa sợ hãi lại đau khổ, nhưng vô lực.
Đang nằm mơ đến đó thì bị Bảo Lan đánh thức.
Phùng Liên Dung xoa ngực, vẫn có thể cảm nhận được từng cơn đau, trong mắt cũng tràn đầy nước mắt, gối đầu cũng bị ẩm.
“Chỉ là mơ thôi mà, chủ tử, đừng nghĩ nhiều.” Bảo Lan ôn nhu an ủi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nhất định là chủ tử mơ thấy gì đáng sợ lắm mới có thể như vậy.
Phùng Liên Dung ngồi dậy, muốn uống nước.
Bảo Lan vội đi lấy, lại nói với Chung ma ma.
Chung ma ma lập tức đi xem Phùng Liên Dung.
Kết quả Phùng Liên Dung uống hết nước, bỗng nhiên muốn gặp Chu thái y.
Chung ma ma kinh hách: “Nương nương có chỗ nào không thoải mái?”
Phùng Liên Dung: “Chỉ muốn hỏi Chu thái y một việc thôi.”
Chu thái y rất nhanh liền tới, Phùng Liên Dung vội hỏi: “Chu thái y, có một loại chứng bệnh, chóng mặt, ăn không vào, người càng ngày càng gầy, càng về sau, ánh mắt cũng sẽ không nhìn thấy gì, bệnh này ngài có chữa được không?”
Chu thái y sửng sốt, đây là bệnh gì vậy!
Ông ngạc nhiên hỏi: “Xin hỏi nương nương vì sao lại hỏi cái này?”
Phùng Liên Dung do dự một lát, mới nói khẽ: “Nằm mơ thấy mình bị bệnh, sợ quá nên mới muốn hỏi ngài.”
Nàng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ thật rất chọc người trìu mến, Chu thái y không khỏi nghĩ đến cháu gái của mình, biểu cảm trên mặt nhu hòa hơn: “Hồi nương nương, nằm mơ đều là ngược lại, nương nương không cần để ý, nếu thật có bệnh gì, hạ thần nhất định sẽ nhận ra.”
“Nhưng….” Phùng Liên Dung nói, “Thái y, phiền ngài suy nghĩ chút xem, ta vừa nói, thật sự không thể chữa sao?”
Chu thái y thấy nàng có chút chấp nhất, cũng nói: “Loại chứng bệnh này hiếm thấy, nương nương miêu tả cũng không rõ ràng, trừ phi hạ thần gặp được thật, mới có thể nghĩ ra đối sách.
Hiện tại chỉ dựa vào nương nương nói, thật sự không có cách nào khác.”
Phùng Liên Dung khẽ thở dài một cái.
Có điều Chu thái y nói nhìn thấy người, có thể sẽ cứu được, nàng có chút được an ủi, vội tạ ơn Chu thái y.
Đến khi Chu thái y đi rồi, Chung ma ma nói: “Chỉ là mơ thôi mà, chủ tử để ý làm gì?”
Phùng Liên Dung không nói chuyện.
Đây đâu phải là mơ, chính là bệnh trước kia, chỉ là thân thể nàng vẫn luôn chưa từng có loại bệnh trạng này, nàng không nghĩ đến phương diện đó, kết quả lại mơ giấc mơ này.
Cho nên nàng muốn có một đáp án xác thực, rốt cuộc có thể chữa hỏi hay không.
Có điều hiện tại tất cả đều đã khác, chưa chắc sẽ như vậy.
Phùng Liên Dung nghĩ, vẫn ăn được ngủ được, thân thể dưỡng rất tốt mà.
Do Thái hoàng thái hậu qua đời, lễ mừng năm mới năm nay cũng rất quạnh quẽ, Triệu Hữu Đường vẫn không lâm triều, thẳng đến năm sau dưới sự thỉnh cầu của các vị đại thần hắn mới lần nữa quản lý.
Nhưng trong cung đã lâu không nghe thấy tiếng đàn sáo, ai nấy đều thấy được Tiên đế băng hà cũng không so được với lần này.
Triệu Hữu Đường giữ đạo hiếu cực kỳ tận tâm, không nói không gần nữ sắc, ngay cả đồ ăn cũng không ăn thức ăn mặn.
Cho nên Phùng Liên Dung chẳng sợ rất ít nhìn thấy hắn, cũng không dám viết thư, hoặc là sai người đến, chỉ cảm thấy một năm này thật khó trôi qua, may sao có hai đứa nhỏ ở bên, cũng náo nhiệt hơn chút.
Mãi cho đến Thiên Kỷ năm thứ tư, còn là Hoàng thái hậu khuyên bảo Triệu Hữu Đường, trong cung mới khôi phục bình thường.
Hôm đó Triệu Hữu Đường triệu kiến Hoa đại nhân Thượng thư Hộ bộ, vội vàng đến.
Kết quả người vừa đến ngưỡng cửa chính điện Càn thanh cung thì thấy từ bên trong có gì đó bay ra, mạnh mẽ nện xuống đầu ông, Hoa đại nhân bị nện đầu hoa mắt choáng, kém chút là gục.
Đương Quý Lượng thấy vậy vội vàng đỡ, ông mới đứng vững.
Hoa đại nhân cúi đầu nhìn đồ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu nói: “Thần tham kiến Hoàng thượng.”
“Nhặt lên tự mình xem đi.” Triệu Hữu Đường lạnh lùng nói, “Mười vạn thạch lương thực bị hủy chỉ trong chốc lát, sao trước đây lại không tấu rõ ràng? Thân là Thượng thư, người được đại nhậm (đại là to, nhậm là giao cho việc gì đó, nhậm chức), không phải bảo ngươi cả ngày mang chim đi dạo nơi tĩnh mịch!”
Ông quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, kho thóc ở Kinh thành còn tồn đọng quá nhiều, đó chính là chuyện bình thường, thật sự không có biện pháp giải quyết, cho nên….”
“Thiên hạ này có chuyện gì là không thể giải quyết?” Triệu Hữu Đường vỗ ngự án, “Lương thực đọng lại, dùng làm lương thảo, cũng có thể giúp nạn thiên tai, thậm chí cho dân, cái nào mà không được? Đâu phải là vật trong quốc khố đâu mà không thể động, ngươi có từng báo cho Trẫm biết chưa?”
Hoa đại nhân không tìm được từ để trả lời.
Triệu Hữu Đường biết ông là cựu thần, nhưng làm việc câu nệ như thế, thật sự làm hắn không vui.
“Không chỉ liên quan đến lương thực, năm trước quốc khố thu vào 3200 vạn lượng bạc, chi lại đạt 300 ngàn lượng, còn dư mới chưa đến hai triệu lượng, tiếp tục như thế, tương lai biên phòng báo nguy, quân ngân từ đâu mà ra!” Triệu Hữu Đường nói, “Ngươi trở về cẩn thận suy nghĩ lại cho Trẫm, nên tăng thu giảm chi thế nào, đừng để đến mức ngày nào đó phải giật giấu vá vai!”
Hoa đại nhân vội vàng thưa vâng.
Sau khi ra ngoài, ông lập tức giơ tay lên, dùng tay áo lau mồ hôi.
Mắt thấy bản thân mình sắp đến tuổi về hưu, sao lại làm ra loại chuyện này đây? Hoa đại nhân buồn bực, vốn thầm nghĩ làm thêm hai năm nữa sẽ xin về quê dưỡng lão, nhưng bây giờ xem ra, nếu không xử lý tốt chuyện này, không chừng mũ quan trên đầu cũng không còn!
Ông ngay cả nhà cũng không dám về, vội vàng đến quý phủ của Vương đại nhân.
Vương đại nhân là Tả thị lang Hộ bộ, làm quan cùng triều với ông, hiện Hộ bộ có việc, ông ấy cũng không thoát khỏi quan hệ.
Quả nhiên Hoa đại nhân vừa nói xong, Vương đại nhân cũng thấy tình thế nghiêm trọng, hai người lập tức thương nghị, qua hai ngày, đề cử cho Triệu Hữu Đường một người.
Người này tên là Hà Dịch, Tri phủ Hồ Châu đương nhiệm, ba năm trước hắn từng dâng tấu chương, nhắc đến cải cách tài chính Cảnh quốc, chỉ là khi đó Tiên đế không chọn dùng, còn kỹ càng nhắc đến hai trọng điểm trong đó.
Triệu Hữu Đường vừa nghe nói Hà Dịch này có thực học, lập tức hỏi: “Người này trước kia nhậm chức ở đâu?”
Vương đại nhân nói: “Năm ấy Hoàng thượng đi Sơn Đông, Hà đại nhân từng nhậm chức Tri Huyện ở Huyện Đại Trang.”
Triệu Hữu Đường cẩn thận nghĩ nghĩ, nhớ ra rồi, Hà Dịch này rất có ý tứ, chỉ là khi đó hắn chỉ là Thái tử không thể phân công, sau khi đăng cơ lại bận việc tước phiên, nhất thời cũng quên mất, hắn gật đầu nói: “Để hắn lại đưa một tấu chương lên đi.”
Hoa đại nhân nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Hữu Đường tâm trạng chuyển sang tốt đẹp, gặp hai vị đại thần xong liền đi Diên Kỳ cung.
Nhưng lúc này Phùng Liên Dung lại không ở trong Diên Kỳ cung.
Xuân về hoa nở, hôm nay đẹp trời, nàng dẫn theo hai đứa con đi ra ngoài vườn chơi.
Hai huynh đệ tay dắt tay, chậm rãi đi ở đằng trước, nàng đi theo ở phía sau, nhìn thấy bông hoa nào đẹp thì kêu Châu Lan hái xuống, lát nữa mang về cắm bình.
Triệu Thừa Diễn cầm tay đệ đệ rất cao hứng, còn giảng giải cho đệ đệ biết: “Nhìn này, đây là bươm bướm, bay tới bay lui, đẹp đúng không?”
Triệu Thừa Mô nhìn nhìn, gật gật đầu, hắn không quá thích nói chuyện.
Phùng Liên Dung đi tới nói: “Tiểu Dương, A Lý, muốn đi xem cá không? Mẫu phi cầm theo cái ăn.”
“Muốn, muốn!” Triệu Thừa Diễn vội hỏi: “Mẫu phi nói còn có chim chóc, phải không ạ?”
“Đúng rồi, còn có cả uyên ương, cò trắng.” Nàng dẫn hai đứa con trai đi về hướng Tây.
Kết quả vừa đến hồ cá thì thấy đã có một nhóm người ở đó, trừ Triệu Thừa Dục, cung nhân hoàng môn có hai mươi người.
Triệu Thừa Diễn thấy, cười hì hì nói: “Là Nhị đệ đó!” Một bên bước qua, vẫy tay nói: ” Nhị đệ, Nhị đệ, đệ cũng đến xem cá à.”
Triệu Thừa Dục hôm nay mặc áo dài màu đen, tuổi còn nhỏ đã ăn mặc cực kỳ uy nghiêm, trên đầu còn đội vũ quan, chỉ là dáng người hơi béo, mặt cũng tròn, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Dù sao Phùng Liên Dung kém chút là cười ra, nhịn nghẹn về.
Đây chính là Thái tử đấy, ngay cả nàng nhìn thấy cũng phải gọi một tiếng Thái tử điện hạ.
Triệu Thừa Dục ngọt ngào ngây thơ nói: “Đại ca, Tam đệ.”
Bọn họ bình thường không hay gặp mặt, nhưng có đôi khi Phùng Liên Dung đi thỉnh an, Phương Yên sẽ yêu cầu nàng dẫn theo hai đứa nhỏ qua, hoặc là Triệu Hữu Đường sẽ để ba huynh đệ gặp mặt, cho nên vẫn khá quen thuộc.
Phùng Liên Dung nhìn chung quanh, xác định không nhìn thấy Phương Yên, lập tức hỏi cung nhân: “Chỉ có Thái tử điện hạ đến đây thôi à? Hoàng hậu nương nương đâu?”
Cung nhân trả lời: “Hoàng hậu nương nương hôm nay bận.”
Phùng Liên Dung thầm nghĩ khó trách phải phái nhiều người như vậy, chắc là sợ xảy ra sơ suất gì.
Lúc này Triệu Thừa Diễn đã chạy đến bờ ao.
Phùng Liên Dung đưa thức ăn cho cá cho hắn, hắn ném xuống mặt áo, đàn cá đủ các loại màu sắc lập tức xuất hiện, tranh nhau cướp ăn.
Triệu Thừa Diễn cao hứng cười không ngừng.
Triệu Thừa Mô cũng cúi đầu nhỏ xem.
“Đây là cái gì?” Triệu Thừa Dục khó hiểu, quay đầu hỏi hoàng môn Hoa Thì đi theo hầu hạ, “Chúng ta không có à?”
Hoa Thì nghĩ, tiểu tổ tông ngài lúc đầu chỉ nói đi ra ngoài lượn mấy vòng, cũng không nói xem cá, làm sao có thể có thức ăn cho cá chứ! Hắn vội nói: “Nô tài lập tức đi lấy cho Thái tử điện hạ.”
Triệu Thừa Dục vừa nghe nói không có liền không vui, vươn tay hỏi muốn từ Triệu Thừa Diễn: “Cho ta.”
Triệu Thừa Diễn chớp mắt hai lần, nhìn Phùng Liên Dung: “Mẫu phi?”
“Cho đi, dù sao còn nhiều mà.” Phùng Liên Dung cười tủm tỉm.
Triệu Thừa Diễn liền chia cho Triệu Thừa Dục một ít.
Triệu Thừa Dục cũng ném vào trong hồ, thấy cá vội lao tới ăn, cao hứng không ngừng cười khanh khách.
Lát sau lại xem uyên ương cùng cò trắng.
Có điều lần này không có thức ăn cho chúng nó ăn, thức ăn cá không được.
Triệu Thừa Dục ngẫm nghĩ, nhìn về phía eo mình.
Phùng Liên Dung cũng nhìn theo, thì thấy hóa ra trên eo hắn còn đeo một cái hầu bao.
“Đây là cái gì vậy?” Triệu Thừa Diễn hỏi, chỉ chỉ nó.
Triệu Thừa Dục cười hì hì: “Đồ ăn.”
Hắn mở hầu bao ra, bên trong có mấy loại đồ ăn, cái gì bánh táo, bánh sừng ngào đường, nhãn khô, thịt khô đều có, một loạt mùi bay ra.
Triệu Thừa Diễn nhìn có chút thèm.
Triệu Thừa Dục nói: “Lấy cái này có thể cho chim ăn.”
“Có thể cho ăn.” Triệu Thừa Diễn nói, “Có điều cái này chúng ta cũng có thể ăn.”
“Ừ, đúng vậy.” Triệu Thừa Dục nghĩ cũng không bỏ được, cầm lấy thịt khô ra liền cho lên miệng, ăn cực kỳ ngon.
Triệu Thừa Diễn và Triệu Thừa Mô ở bên cạnh nhìn.
Phùng Liên Dung nhìn ra con mình đang thèm, vội vàng muốn kéo đi.
Triệu Thừa Dục bỗng lương tâm trỗi dậy, lấy cái bánh táo ra đưa cho Triệu Thừa Diễn: “Cho ngươi ăn này, vừa rồi ngươi chia thức ăn cá cho ta, còn có Tam đệ.” Hắn cho cái thạch anh cuộn.
Hai đứa mỗi người một cái, không biết có phải Triệu Thừa Mô tay nhỏ quá hay không, không cầm chắc, trực tiếp rơi xuống đất, điều này chọc tức Triệu Thừa Dục.
“Sao ngươi có thể ném đi chứ, bánh cuốn của ta!” Triệu Thừa Dục kêu to, hung hăng trừng Triệu Thừa Mô.
Triệu Thừa Diễn vội che chở trước mặt đệ đệ: “Là hắn còn nhỏ, bị rơi chứ không phải ném.”
Hắn đã năm tuổi, nói chuyện rất có thứ tự, Triệu Thừa Dục nhỏ tuổi hơn hắn, cũng không phải ngu ngốc, tức giận nói: “Dù sao cũng là rơi!”
Triệu Thừa Diễn nói: “Nhưng ngươi vốn là đưa cho A Lý mà.”
Triệu Thừa Dục tức giận đến gân cô lên: “Là để ăn.”
“Đúng là để ăn, nhưng A Lý không cẩn thận làm rơi, vậy cũng là ăn rồi.”
Triệu Thừa Dục vẫn tức giận.
Phùng Liên Dung thấy thế, không thể để con gây gổ, tiến lên nói: “Thái tử điện hạ, bánh cuốn này bình thường chúng ta cũng hay ăn, hay là lát nữa ta kêu người làm bồi thường cho ngài, ngài muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”
Triệu Thừa Dục ngẩng đầu nhìn nàng, ấp úng nói: “Không cần.”
Triệu Thừa Diễn trả lại bánh táo cho hắn: “Vậy ta cũng không cần.”
Triệu Thừa Dục nói: “Đưa cho ngươi chính là cho ngươi.”
Hắn là Thái tử, mẫu hậu thường nói nhất ngôn cửu đỉnh, cho đi rồi chính là cho đi, hắn không thể lại lấy lại.
Nhưng cho ăn cũng là ăn, người khác không thể không nghe.
Không nghe là không đúng.
Nhưng vừa rồi Tam đệ lại làm rơi đồ hắn đưa xuống đất.
Triệu Thừa Dục thở phì phì xoay người bước đi.
Cung nhân hoàng môn liên can cũng vội đuổi theo.
Triệu Thừa Diễn trong tay còn cầm bánh táo, có chút không rõ hỏi: “Con làm sai rồi ạ?”
Phùng Liên Dung nói: “Không liên quan đến Tiểu Dương, là A Lý không cầm chắc bánh cuốn làm Thái tử tức giận, có điều A Lý cũng không phải cố ý, đúng không nào?”
Triệu Thừa Diễn dùng sức gật đầu.
“Vậy thì không có ai đúng ai sai, chỉ là ngoài ý muốn, lần sau Tiểu Dương nhìn thấy Thái tử vẫn phải vui vẻ, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.”
Triệu Thừa Diễn lại gật đầu.
Phùng Liên Dung dẫn bọn họ trở về.
Triệu Thừa Diễn hỏi: “Mẫu phi có thể để Tiểu Dương cũng làm một hà bao treo bên hông không ạ?”
Phùng Liên Dung nghĩ đến đồ ăn của Triệu Thừa Dục, lại nghĩ đến khuôn mặt tròn vo của hắn, lắc đầu nói: “Hầu bao là để đựng tiền, sao có thể đựng đồ ăn chứ, nếu Tiểu Dương đói bụng thì nói với mẫu phi, muốn ăn cái gì cũng được.”
Trẻ con tuổi lớn ăn nhiều chút cũng không sao, nhưng lúc nào cũng ăn thì cũng không tốt lắm.
Triệu Thừa Mô được Đại Lý bế đi bên cạnh, vẫn chưa nói một câu nào.
Đến Diên Kỳ cung, Phùng Liên Dung vừa bước vào cửa thì thấy Đại Lý đi qua nói: “Nương nương, Hoàng thượng đến, đang ở trong thư phòng.
Nàng vô cùng cao hứng, bước nhanh đi vào.
Triệu Hữu Đường đang nhìn giấy Tuyên Thành trên án thư, bên trên viết mấy chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo, không cần nói cũng biết nhất định là Triệu Thừa Diễn viết, có thể thấy được bình thường cũng không hay luyện.
“Hoàng thượng.” Phùng Liên dung như một cơn gió tiến vào, cười tủm tỉm bám lấy tay hắn, “Hoàng thượng sao lại đến đây, sớm biết vậy thì thiếp thân sẽ không ra ngoài.”
Triệu Hữu Đường thấy nàng hôm nay trang điểm kiều diễm, sắc mặt cũng nhu hòa hơn chút, cười nói: “Cũng không thiếu một lát này.” Vừa nói vừa chỉ vào chữ, “Nàng dạy Tiểu Dương viết?”
“Vâng ạ.
Hôm qua viết, Hoàng thượng thấy thế nào?”
“Nàng nói xem?” Triệu Hữu Đường nhíu mày, “Bình thường đừng chiều hắn, hắn tuổi này cũng nên tĩnh tâm đọc sách viết chữ rồi.”
Phùng Liên Dung nói: “Mới năm tuổi mà.”
“Năm tuổi thì sao? Bảy tám tuổi đã có thể thi đậu tú tài.” Triệu Hữu Đường nói, “Nên học phải học, có điều cũng đừng để con bị mệt, lần tới Trẫm đến, nếu chữ còn như vậy xem Trẫm phạt nàng thế nào.”
Phùng Liên Dung ủy khuất, sao lại muốn phạt nàng, nàng cũng đâu phải phu tử.
Triệu Hữu Đường thấy dạy dỗ xong rồi, lại thấy nhi tử liền kêu Triệu Thừa Diễn đọc Tam tự kinh cho mình nghe, về phần Triệu Thừa Mô còn nhỏ, không bị sao.
Xong rồi lại kéo Phùng Liên Dung đến thư phòng, mỹ kỳ danh nói muốn dạy đứa nhỏ luyện chữ, trước phải luyện chữ của mình cho đẹp đã.
Kết quả luyện cái gì, hắn chỉ điểm một chút liền ép buộc Phùng Liên Dung một hồi.
Muốn nói cũng là quá hung hãn, vì giữ đạo hiếu hắn vẫn luôn không chạm vào nàng, năm sau mới sủng hạnh nàng hai lần, một lần mạnh hơn một lần, lần này lại không nhịn được, cả buổi chiều bắt Phùng Liên Dung ngồi ở trên người hắn.
Phùng Liên Dung xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
May mắn hai đứa nhỏ không ở bên ngoài gọi nàng, bằng không cũng không biết phải làm sao.
Có điều vừa nghĩ lại, có lẽ là do Chung ma ma ngăn đón rồi.
“Lần sau không thể như vậy nữa.” Phùng Liên Dung thỉnh cầu nói, “Tiểu Dương đã biết chuyện rồi, Hoàng thượng có thể chờ sắc trời tối hơn chút lại làm không?”
Như vậy hai đứa nhỏ cũng đã ngủ, sẽ không đến cửa tìm nàng.
Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ, điều này cũng đúng, dù sao còn phải cố kị hai đứa nhỏ, hắn hôn mặt nàng: “Trẫm sẽ chú ý, hoặc là lần sau Trẫm đón nàng tới Càn Thanh cung.”
“Hoàng thượng thật tốt.” Nàng đến gần, hôn lên mặt hắn, “Cám ơn Hoàng thượng.”
Triệu Hữu Đường khóe miệng nhếch lên: “Muốn cám ơn phải cám ơn như vậy này.”
Hắn giữ lấy eo Phùng Liên Dung rồi hơi nâng lên, lại mạnh ấn xuống, Phùng Liên Dung thở nhẹ một tiếng, mới phát hiện bản thân lại được lấp đầy, thầm nghĩ một tiếng chán ghét, người lại mềm nhũn như đậu hũ, động theo tâm ý hắn.
Hai người một hồi lâu mới xong, Triệu Hữu Đường gọi người đi chuẩn bị nước ấm.
Nàng xấu hổ đi ra, tắm xong rồi mà mặt vẫn còn hồng.
Lại nói Phương Yên lúc này đang dùng cơm, hôm nay nàng bận quản lý trướng vụ trong cung, không rảnh cùng nhi tử, chỉ sai người mang ra ngoài đi một vòng rồi về, nghe nói còn gặp Phùng Liên Dung và hai Hoàng tử.
Vừa hỏi, chuyện liền ra, chính là Triệu Thừa Mô làm rơi bánh cuốn Thái tử đưa.
Phương Yên nói với Triệu Thừa Dục: “Rơi một cái không sao cả, lần sau còn như vậy con phải bắt hắn nhận lỗi, cái khác thì thôi, con là Thái tử, rộng lượng chút.”
Triệu Thừa Dục nói: “Nhưng không phải mẫu hậu nói không nghe con chính là không đúng ạ.”
“Đó là chuyện khác, con còn nhỏ.” Phương Yên xoa xoa đầu hắn, “Sau này nương sẽ nói cho con biết, ngoan, ăn cơm đi.”
Triệu Thừa Dục nhìn thấy một bàn đồ ăn, lại vui vẻ.
Phương Yên biết hắn thích ăn cái gì, mỗi một món đều gắp cho hắn, thầm nghĩ Triệu Hữu Đường hôm nay lại ăn cơm ở chỗ Phùng Liên Dung, trong lòng nàng lại không cao hứng.
Muốn nói con nàng mới là Thái tử, tính ra, Triệu Hữu Đường gặp hai đứa con trai đó còn nhiều hơn gặp con trai nàng, tiếp tục như vậy còn được sao?
Phụ thân và đứa nhỏ tình cảm thâm hậu cũng không thể khinh thường.
Phương Yên nghĩ, Triệu Thừa Diễn cũng đã năm tuổi, nếu tách ra ngủ một mình cũng không phải không thể..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...