Sủng Phi


Triệu Hữu Đường vừa bãi triều liền đến Diên Kỳ cung thăm hai con trai.
Kết quả lại thấy Phùng Liên Dung đầu tiên, môi nàng quả nhiên xanh tím, giống như ăn dâu xong mà không lau sạch, hắn nhìn thấy đã muốn cười, nhưng do là một tay mình tạo thành, đành nhịn xuống, sờ sờ đầu nàng nói: “Cũng không xấu mà, qua hai ngày là tốt rồi.”
Phùng Liên Dung lập tức chạy đến trước gương soi, nhìn thế nào cũng thấy xấu, hừ nhẹ nói: “Hoàng thượng còn không phải cũng ghét bỏ, bằng không….”
Nàng cúi đầu sờ sờ hai con cá vàng treo bên hông.
Triệu Hữu Đường nhíu mày: “Bằng không?”
Hắn nghĩ nghĩ, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Sáng sớm đã cáu kỉnh với Trẫm!”
Phùng Liên Dung lại vui trở lại, vì hắn hiểu rõ ý của nàng.
“Vừa rồi trên đường đến đây ta nghĩ đến một chuyện, lần trước A Lý chọn đồ vật đoán tương lai, bắt được cái gì vậy?” Hắn tính tính thời gian, vừa đúng lỡ mất con thứ ba chọn đồ vật đoán tương lai, vừa đến cửa lại nghĩ ra chuyện này.
Phùng Liên Dung không biết nói như thế nào, đưa tay lên miệng cắn cắn.
“Sao vậy?” Thấy nàng như vậy, Triệu Hữu Đường đoán, “Hay là cũng bắt son?”
“Không phải.” Phùng Liên Dung đầu cúi càng thấp, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, “Cái gì cũng không bắt, đang ngủ.”
“Ngủ?” Triệu Hữu Đường ngây người một lát, bỗng nhiên cười lên ha ha, lệnh Du thị đi qua, hắn ôm lấy Triệu Thừa Mô từ trong tay Du thị, bóp bóp khuôn mặt hắn, “Con rất có ý tứ đấy, vậy mà lại ngủ, nghĩ gì vậy?”
Hắn càng nói càng cảm thấy chơi vui, cười thêm mấy tiếng, chỉ tiếc mình không ở đó.
Phùng Liên Dung nhìn hắn, cảm thấy khó hiểu, sao không bắt gì hắn lại vui vẻ vậy nhỉ!
Lúc này Triệu Thừa Diễn cũng nhào lên, liên tục gọi phụ thân.
Triệu Hữu Đường cũng bế hắn lên, mỗi tay bế một đứa.
“Tiểu Dương lại lớn hơn rồi này.” Triệu Hữu Đường cười nói, “Có nhớ phụ thân không?”
“Nhớ, ngày nào cũng nhớ phụ thân!” Triệu Thừa Diễn dướn mặt lên, cọ cọ vào mặt Triệu Hữu Đường, “Phụ thân còn đi….

Đánh giặc nữa không ạ?”
Triệu Hữu Đường nhìn Phùng Liên Dung: “Nàng nói?”
“Dạ, thiếp thân cũng không nghĩ đến con vẫn còn nhớ.”
“Phụ thân không đi, sau này đều bồi Tiểu Dương.”
Triệu Thừa Diễn vui vẻ cười khanh khách, lại kéo ống tay áo hắn, cho Triệu Hữu Đường xem hưởng hồ lô Triệu Hữu Ngô đưa.
Triệu Hữu Đường còn thổi thổi.
Đùa với hai đứa nhỏ thêm một lát, hắn mới lại nói chuyện cùng Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung nói: “Hai chậu hoa đó bây giờ vẫn còn sống đấy, người trồng hoa nói không cần tưới nước, chỉ cho chúng nó phơi nắng, hình như rất có tác dụng, hôm kia mới mọc thêm hai cái lá xanh.”
Triệu Hữu Đường gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
“Hoàng thượng tìm được ở đâu vậy, hoa này màu sắc thật kì lạ, người trồng hoa cũng không biết là hoa gì.” Nàng tò mò.
Muốn nói lấy được kiểu gì, đương nhiên là hắn tự tay lấy, khi trở lại doanh trướng, cả hai tay đầy là đất, bây giờ Triệu Hữu Đường ngẫm lại lại cảm thấy buồn cười, có lẽ lúc ấy đang say.
“Hoa này mọc ở trên núi Hồ Mộc Cáp, có lần Trẫm đi lên núi quan sát địa hình thì phát hiện, cũng không biết tên là gì.” Hắn dừng một chút, nhìn Phùng Liên Dung, “Gọi luôn là Liên Dung đi.”
“Liên Dung? Tên của thiếp?” Phùng Liên Dung tiến sát lại gần, “Thật gọi như vậy à?”
“Gọi là vậy đi, thời gian nữa chăm sóc tốt rồi, trồng một mảng lớn trong vườn.” Hắn cười cười, chắc là sẽ rất đẹp.
Phùng Liên Dung choáng váng, ôm lấy cánh tay hắn: “Không biết vì sao có chút không thở nổi.”
Bị vui mừng lấp kín đầu rồi.
Hắn cười, ôm nàng vào lòng.
Phùng Liên Dung im lặng một lát, hỏi: “Hồ Mộc Cáp như thế nào vậy? Khi Hoàng thượng đánh Ngõa Lặc thì ở đâu?”
“Đợi hai tháng.” Triệu Hữu Đường giọng điệu có chút xa xôi, “Hồ Mộc Cáp rất lớn, có sa mặc, có thảo nguyên, cũng có hồ nước rất lớn, nhưng gió rất to.” Tay hắn nhẹ vuốt tóc nàng, “Ở nơi đó, cảm thấy rất trống trải, cũng sẽ làm nàng quên đi rất nhiều chuyện.”

Ngày đó ban đêm, hắn cứ vậy nằm yên trên mặt đất, thấy trời đầy sao, không biết thế nào lại nghĩ đến nhật thực, người ở giữa đất trời, có vẻ đặc biệt nhỏ bé.
Phùng Liên Dung im lặng nghe, xong rồi thán một tiếng: “Thật muốn cùng Hoàng thượng đến đó.”
“Đánh giặc cũng không sợ?” Hắn hỏi.
“Không sợ.” Nàng vòng tay qua eo hắn, “Chỉ cần Hoàng thượng ở bên cạnh là được.”
Nếu thật phải đánh trận, thật sự gặp nguy hiểm, nàng chết chung với hắn cũng không sao.
Tuy nàng không nói ra nhưng Triệu Hữu Đường giống như có thể cảm giác được suy nghĩ của nàng, nhất thời cũng không biết nói cái gì, chỉ biết ôm nàng chặt thêm chút nữa.
Ngày hôm sau Phùng Liên Dung đến Khôn Ninh cung thỉnh an, dưới mũi mang khăn che mặt, khi đi vào, dẫn tới một đám quý nhân ào ào suy đoán.
Phương Yên nhìn thấy, cũng có chút khó hiểu, hỏi: “Sao lại thế này? Có chỗ nào không thoải mái à?”
Nàng cũng nghe nói ngày ấy Chu thái y đến chỗ Phùng Liên Dung, nhưng chỉ nghe nói là chuyện nhỏ, không nghĩ đến hôm nay trên mặt đeo khăn.
Phùng Liên Dung có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Ngã bị thương.”
Phương Yên vừa nghe, mấp máy miệng.
Nàng thật sự không muốn nghĩ nữa, sợ bản thân lại tức giận, liền không lại nói tiếp chuyện này, chỉ nói: “Dạo gần đây Thái hoàng thái hậu rất có tinh thần, mấy ngày nữa bày cua yến trong hoa viên, đến hôm đó các ngươi phải đến đúng giờ đấy.” Lại gọi mấy quý nhân trợ hứng.
Phùng Liên Dung đang nghĩ năm ngoái tiết trung thu, khi đó nàng đang có thai Triệu Thừa Mô, không nghĩ tới một năm đã trôi qua, đang nghĩ chợt nghe Phương Yên hỏi: “Không biết Phùng quý phi có gì có thể trợ hứng? Quý phi xuất thân từ nhà quan, nghĩ chắc cầm kỳ thư họa, ít nhiều cũng hiểu chút ít chứ nhỉ?”
Tầm mắt mọi người lại tập trung đến trên người nàng.
Phùng Liên Dung biết Phương Yên là muốn giễu cợt nàng, lại nói, nàng quả đúng là không có gì có thể lấy được ra tay.

Từ nhỏ nhà đã nghèo, phụ thân chính trực, chỉ lấy chút bổng lộc, chỉ đủ cho cả nhà ăn uống, ca ca còn phải đi học, nào có nhiều tiền mời người dạy nàng những cái đó.

Với cả ngày thường nàng cũng không dám quấy rầy ca ca đọc sách, chỉ học được mấy chữ.
Nhưng Phùng Liên Dung cũng không cảm thấy xấu hổ, không nhanh không chậm nói: “Phụ thân thiếp thân cửa nhỏ nhà nghèo, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, mẫu thân cũng xuất thân từ nhà bần hàn, cho nên hồi bé thiếp thân không có cơ hội được học những cái đó, mong Hoàng hậu nương nương lượng giải.
Tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phương Yên vốn muốn mượn chuyện này để châm chọc, nhưng Phùng Liên Dung nói ra những lời này, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nàng ngược lại không biết nên nói gì, chẳng lẽ còn cười nhạo quan viên nhà nghèo?
Nhưng càng nghèo, thanh liêm, càng thuyết minh quan viên này không tham lam.
Phương Yên chỉ phải cười cười: “Việc này không cần xin lỗi, Quý phi nên lấy phụ thân mình làm vinh dự.”
Nói đến đây liền không lại nói tiếp.
Hôm nay cũng dừng lại ở đây, mọi người ào ào đứng dậy cáo từ.
Cua yến đúng là Thái hoàng thái hậu nhất thời hưng trí, dạo này thân thể bà có chuyển biến tốt đẹp, nghĩ bản thân tuổi này cũng không còn mấy năm nữa, đến gần Trung thu, tính ăn mừng một bữa, còn gọi người của cục ca vũ trong cung sắp xếp hí khúc Thường nga bôn nguyệt.
Ngự thiện phòng cũng bận rộn một phen, trừ phải xử lý cua, rau dưa và trái cây khác cũng không thể thiếu, do cua tính hàn, còn phòng bị chút rượu vàng.
Trần Tố Hoa từ sớm đã đến Lưu Phương các của Tô Cầm, Bạch Tô đang chải đầu cho Tô Cầm, hôm nay nàng mặc chiếc áo kép ngọc lan màu xanh, bên dưới mặc chiếc váy dài thuần gấm trắng, trên tai đeo trân châu, thanh lệ khả nhân.
“Ta phát hiện ngươi mặc như vậy là đẹp nhất.” Trần Tố Hoa che miệng cười, “Bằng không không khỏi có chút tục.”
Cũng khó trách nàng có thể khiến Hoàng thượng lau mắt nhìn, ít nhất mặc như vậy liền không giống với các nàng.
Trần Tố Hoa thấy mình như nhặt được bảo, đi lên tự mình vẽ mày cho Tô Cầm: “Sớm nghe nói Dương Châu ra mỹ nhân, quả thế, lông mày ngươi thật ra cũng không cần vẽ.” Lại hơi dặm thêm chút phấn cho nàng.
Tô Cầm nói: “Cần tỉ mỉ như vậy làm gì.”
“Đương nhiên là phải tỉ mỉ rồi.” Trần Tố Hoa cười hì hì, “Chính là khó thấy được Hoàng thượng đấy.”
“Hoàng thượng sẽ đến?” Tô Cầm thấy lạ.
Trần Tố Hoa cười nói: “Thái hoàng thái hậu nương nương làm, Hoàng thượng sao có thể không đến? Ngươi đấy, thật đúng là ngây thơ.”
Trái tim Tô Cầm nhảy dựng.
“Lần trước ta nói với ngươi, ngươi có từng nghĩ qua chưa?” Trần Tố Hoa khẽ nói, “Nếu ngươi muốn sau này được thoải mái sung sướng thì đừng lại giống như trước, không phải ta dọa ngươi, chúng ta cả đời này đều phải sống trong cung đấy, nếu không được Hoàng thượng thích, làm thế nào chịu đến chết? Hơn nữa, nam nhân như Hoàng thượng, dù không phải thân phận này, ai gả cho, cũng là có ít phúc phận, ngươi nói xem đúng không?”
Tô Cầm nghĩ đến Triệu Hữu Đường đưa áo lông áo của hắn cho mình, nghĩ hắn quả đúng là rất tốt bụng.

Tuy rằng nhóm quý nhân giận hắn chỉ sủng Phùng quý phi, nhưng đây mới là điểm tốt nhất ở hắn, thân là Hoàng thượng, chung tình như thế cúng là thế gian ít có.
Tô Cầm gật gật đầu, lại khẽ thở dài một cái.
Trần Tố Hoa cài lên giữa tóc nàng một cây trâm ngọc.
Hai người dắt tay đi về phía hoa viên.
Thái hoàng thái hậu cũng đang muốn đi ra, Hoàng thái hậu tự tay phủ thêm áo khoác cho bà, nói: “Dù sao cũng là buổi tối, có chút gió, mẫu hậu thật sự muốn đi?”
“Đi, sao lại không đi, đã nói cả rồi.” Thái hoàng thái hậu cười cười, “Khi ta còn trẻ, Trung thu năm nào mà không gọi mọi người ra ngoài ngắm trăng, vui vẻ? Dạo này cũng thường hay nhớ lại trước đây.” Bà nói xong rồi quay qua nhìn Hoàng thái hậu, “Chính là ngươi đấy, ngươi mới có mấy tuổi chứ, cũng học bà già ta cả ngày không ra ngoài, sau này chân cẳng không linh hoạt, có muốn đi cũng đi không nổi.”
Hoàng thái hậu cười nói: “Con dâu ngu ngốc, trước nay chỉ thích yên tĩnh.”
Thái hoàng thái hậu vỗ vỗ tay bà, “Cũng đừng quá mức, Yên Nhi còn trẻ, thật ra sự vụ trong cung giao hết cho nàng ai gia vẫn có chút lo lắng, ngươi sau này quan tâm nhiều chút.

Mấy đứa cháu của ngươi, cũng phải ngươi nhìn lớn lên mới tốt, ai gia có tâm nhưng vô lực rồi.”
Hoàng thái hậu nghe không khỏi xót xa, thường lui tới trong cung đều dựa vào bà, bây giờ không giống vậy, bà gật gật đầu: “Con dâu biết.”
Đợi đến khi các bà đến hoa viên, tất cả mọi người đã đến, ngay cả Triệu Hữu Đường cũng đang chờ, thấy Thái hoàng thái hậu đi qua, tự mình đến nghênh đón.
Thái hoàng thái hậu nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy yến hội đã bày, một khối đất trống trong vườn đầy là người, ba đứa cháu đã ở, đều đã biết gọi Hoàng tổ mẫu.
Bà ngồi xuống, trong lúc hoảng hốt giống như thật sự nhìn thấy trước kia.
Quay đầu cả đời, bà luôn được nhiều hơn là mất đi, nhưng đa số thời điểm đều nhớ không ra, nhưng bất kể thế nào, bà không làm trượng phu thất vọng, cũng đối rất tốt với chính mình, về phần ba đứa con trai, bà cũng đã tận lực, không thẹn với lương tâm.
Thái hoàng thái hậu khẽ cười, phân phó mọi người ngồi xuống, nhạc nhân bắt đầu diễn.
Lúc này Phùng Liên Dung đang bồi bên trái Triệu Hữu Đường, Phương Yên ngồi bên phải hắn, một số phi tần, quý nhân khác thì ngồi thành hai hàng, đều tự có bàn của chính mình.
Mọi người vừa xem hí khúc, vừa ăn cua.
Phùng Liên Dung thấy Triệu Thừa Diễn đã ăn nhiều, Châu Lan cũng không cho hắn ăn nữa, lấy khăn ra lau miệng cho hắn: “Cái này không thể ăn nhiều, ăn nhiều đau bụng đấy.”
“A.” Triệu Thừa Diễn kinh ngạc, “Nhưng bây giờ bụng vẫn rất tốt.”
“Đợi lát nữa sẽ không tốt, con ăn như vậy là đủ rồi, đừng tham ăn.” Phùng Liên Dung dặn dò.
Triệu Thừa Diễn thật nghe lời, mặc dù vẫn muốn ăn, nhưng mẫu phi nói là nhịn xuống.
Về phần Triệu Thừa Mô, Phùng Liên Dung chỉ cho hắn ăn hai miếng nhỏ, đứa nhỏ này cũng không làm ầm ĩ, không giống Triệu Thừa Diễn từ nhỏ đã tự lập, không cẩn thận chọc đến người.

Bây giờ đang ngồi trong lòng nàng, đang nhìn nhạc nhân, con mắt chớp chớp.
Phùng Liên Dung cho hai đứa nhỏ ăn xong chính mình mới bắt đầu ăn, ăn mấy miếng ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hữu Đường.
Hắn không xem hí khúc, có chút không yên lòng, có lẽ là đang nghĩ chuyện triều chính.
Cứ như vậy, nàng ăn mấy miếng lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa đúng bị Triệu Hữu Đường bắt được, mắt hai người đối diện nhau, mặt Phùng Liên Dung bỗng có chút hồng, giống như người mình trộm thích bắt được mình đang nhìn hắn.
Nàng lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.
Triệu Hữu Đường buồn cười, rõ ràng đã sinh hai con, có điều cũng vui vẻ, hướng nàng mỉm cười.
Tim Phùng Liên Dung đập nhanh mấy lần, sau đó thì cười rộ lên, cầm càng cua lên vẫy nhẹ, ý bảo hắn cũng ăn, đừng ngẩn người nữa.
Triệu Hữu Đường theo bản năng ừ một tiếng.
Phương Yên nghiêng đầu nhìn hắn, không biết vì sao hắn lại phát ra âm thanh, chỉ cười nói: “Khúc Thường Nga bôn nguyệt này không tệ, nghe nói mới xếp ba ngày.”
Triệu Hữu Đường gật gật đầu: “Hẳn là đã dụng tâm.”
Hắn gọi cung nhân bóc cua cho hắn ăn.
Thái hoàng thái hậu chú ý thân thể, chỉ ăn một con, Hoàng thái hậu tự tay bóc cua cho bà, đợi đến khi hí khúc diễn xong rồi, Hoàng thái hậu nói: “Nghe Yên Nhi nói có mấy vị quý nhân biết đánh đàn thổi sáo…”
Thái hoàng thái hậu sao có thể không biết ý của Phương Yên, trong lòng cũng lo lắng về việc Triệu Hữu Đường sủng ái Phùng Liên Dung, nhưng bây giờ bà cũng không muốn cùng cháu trai này có xung đột gì không vui.


Dù sao Thái tử cũng đã lập, chuyện sau này, bà quản được gì nữa?
Nói khó nghe, cũng chỉ là chuyện một hai năm nữa, trong lòng bà đều biết.
Có điều Phương Yên muốn mượn cơ hội này bà cũng không phản đối, chỉ cười nói: “Vậy để các nàng thử xem, đứng đầu tiên có thưởng.”
Tin tức truyền xuống, nhóm quý nhân có chút hưng phấn, một đám lục tục đi lên đánh đàn.
Thái hoàng thái hậu nghe, cảm thấy tất cả đều đàn không tệ lắm, chọn một người trong đó khen thưởng.
Phương Yên cười hỏi Triệu Hữu Đường: “Hoàng thượng cảm thấy vị quý nhân nào đàn tốt?”
Triệu Hữu Đường thật ra cũng không chú ý lắm, đi theo ý của Thái hoàng thái hậu: “Liền vị Tần quý nhân mà Tổ mẫu nói đi.”
Tần quý nhân nghe được hắn nhắc đến mình, mừng khôn tả xiết.
Nhưng Phương Yên ở ngay bên cạnh, nào không nhìn ra Triệu Hữu Đường chỉ có lệ, lập tức cũng không tránh khỏi tức giận, đây đã là lần thứ hai rồi, hắn rốt cuộc muốn như thế nào?
Những quý nhân này không hợp mắt hắn như vậy?
Phương Yên hơi mấp máy môi, quay đầu liếc Phùng Liên Dung một cái.
Nàng vẫn ngồi đó, hôm nay trang phục lộng lẫy, nhìn qua tâm trạng không sai, khéo cười duyên dáng, nàng bí mật cười lạnh một tiếng, nói với Triệu Hữu Đường: “Thiếp thân cũng biết Hoàng thượng thích Phùng quý phi, chỉ là yêu thích này có năng lực bao lâu? Hoàng thượng hiện càng sủng ái Quý phi, tương lai Hoàng thượng lại sủng người khác, Quý phi chẳng phải càng thêm thương tâm?”
Triệu Hữu Đường ngẩn ra.
Phương Yên ngồi thẳng người: “Thiếp thân hiện đã là Hoàng hậu, không cần cùng nàng so đo, chỉ là thấy Hoàng thượng như thế, không chỉ cảm thấy bất công thay các vị quý nhân, ngay cả Phùng quý nhân thiếp cũng tương đối lo lắng, dù sao Hoàng thượng à, ngài là Hoàng thượng đấy.”
Muốn một đời một thế một đôi người, không phải nằm mơ à?
Năm đó khi nàng còn chưa gả vào trong cung đã hiểu rõ, bây giờ Phùng Liên Dung lại dựa vào cái gì?
Phương Yên lại nói: “Vẫn mong Hoàng thượng cân nhắc.”
Bình thường Triệu Hữu Đường nghe lời nàng vào tai này ra tai kia, thổi qua bay mất cũng không sao, nhưng hôm nay, lời này lại khiến lòng hắn có chút xúc động.
“Trẫm hiểu khổ tâm của nàng.” Hắn chậm rãi nói.
Phương Yên mỉm cười.
Lúc này Thái hoàng thái hậu cũng mệt mỏi, đứng dậy rời tiệc, Triệu Hữu Đường muốn đi tiễn, Thái hoàng thái hậu khoát tay không cho, chỉ để Hoàng thái hậu cùng nhau rời đi.
Phương Yên cũng về Khôn Ninh cung.
Tô Cầm vốn cũng muốn rời đi, Trần Tố Hoa kéo nàng lại, ở bên tai nàng nói: “Ngươi chớ đi, đi rồi, sau này còn có hi vọng gì nữa?”
Tô Cầm trong lòng nghĩ, dù ở lại đây thì cũng làm được gì?
Trần Tố Hoa lại nói: “Hoàng thượng đang nói chuyện với Quý phi nương nương đấy, chúng ta lại đi cám ơn Quý phi nương nương.”
“Cái gì?” Tô Cầm sửng sốt.
Không đợi nàng phản ứng kịp, Trần Tố Hoa đã kéo nàng đi.
Triệu Hữu Đường đang cùng Phùng Liên Dung nói chuyện bánh trung thu, hỏi nàng còn muốn ăn bánh trung thu hoa quế không, nếu muốn ăn thì kêu ngự trù làm nhiều thêm mấy cái.
Phùng Liên Dung đương nhiên muốn ăn.
Hai người đang nói, Trần Tố Hoa và Tô Cầm đi đến, Phùng Liên Dung nhìn thấy các nàng, thân mình không khỏi hơi cứng đờ, Triệu Hữu Đường vốn đang vẻ mặt ôn cũng thu liễm lại.
Trần Tố Hoa hành lễ cười nói: “Thiếp thân và Cầm muội muội từng được Quý phi nương nương giúp đỡ, cứ vậy rời đi không khỏi thất lễ, cho nên muốn đến cáo từ một tiếng.”
Phùng Liên Dung nóI: “Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần đa lễ.”
Tô Cầm cũng không nói gì, nàng có chút băn khoăn bất an.
Trần Tố Hoa nói xong liền muốn cáo lui.
Nhưng khi đứng thẳng dậy, chân giống như bị trẹo, cả người mất thăng bằng, Tô Cầm giật mình vội đưa tay ra đỡ, Trần Tố Hoa nhân cơ hội liền dùng sức đẩy nàng.
Góc độ đó vô cùng chuẩn, Tô Cầm không chú ý, lảo đảo tiến về phía trước mấy bước.
Triệu Hữu Đường vốn đứng ngay đằng trước, mắt thấy nàng ngã qua, vô ý thức đưa tay ra đỡ nàng.
Tay hắn dừng trên vai nàng, nàng dựa vào lực đạo này mới không bị ngã xuống, nhưng thân thể mềm nhũn, toàn bộ dựa vào hắn chống đỡ mới không bị trượt xuống, nàng giương mắt, vừa đúng chống lại ánh mắt Triệu Hữu Đường.
Mặt nàng vọt đỏ lên, nhưng lại có chút kinh hoảng, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, thiếp thân thất lễ.”
Dưới bóng đêm, khuôn mặt trẻ tuổi thanh lệ vô song, một đôi con ngươi trong suốt như nước, Triệu Hữu Đường chợt phát hiện bàn tay có chút nóng, vội vàng buông tay.
Ngay sau đó, hắn giống như nhớ đến gì đó, nhìn lại về phía Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung rất yên tĩnh, con ngươi cũng bình lặng, không buồn không vui, như là không nhìn thấy chuyện này.
Trần Tố Hoa quỳ xuống xin lỗi, sắc mặt cả kinh trắng bệch.
Lúc này Triệu Hữu Đường không có tâm tư trách phạt nàng, kêu nàng lui ra.

Trần Tố Hoa ngầm cười, vội kéo Tô Cầm rời đi.
Tô Cầm có chút hồn xiêu phách lạc, vừa rồi tay Triệu Hữu Đường chạm vào nàng, nàng cả người nóng lên, cảm giác không có một chút khí lực nào, cũng không biết đây là vì sao.
Đợi hai người đó đi xa, Triệu Hữu Đường mới nói: “Trẫm đưa nàng về.”
Phùng Liên Dung gật gật đầu.
Hai người im lặng đi về phía trước, Triệu Thừa Diễn giống như cảm giác được gì, quay đầu nhìn về phía hai người không dám lên tiếng.

Hoàng Ích Tam bế tiểu chủ tử, lúc này đang suy nghĩ, hóa ra vừa rồi người đó chính là Tô quý nhân.
Hắn lặng lẽ ôm lấy Triệu Thừa Diễn, đi cách xa hai người.
Phùng Liên Dung trong lòng tuy có chút không vui, nhưng nàng biết bản thân là vì yêu Triệu Hữu Đường mới có thể như thế, nàng cũng không nghĩ giận hắn, lập tức cười nói: “Vừa rồi đang nói đến bánh trung thu, thiếp thân nghĩ đến một loại, cho thịt hun khói vào ăn cũng ngon lắm.”
Triệu Hữu Đường nghiêng đầu nhìn nàng.
Nụ cười của nàng có chút miễn cưỡng.
Nhưng nàng lại không giống lần trước không để ý đến hắn.
Loại cảm giác này vô cùng quỷ dị.
Quỷ dị đến mức dù hắn thông minh tuyệt đỉnh cũng không hiểu.
Để tay lên ngực tự hỏi, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tô quý nhân thì liền có hảo cảm, giống như năm đó khi nhìn thấy Phùng Liên Dung.

Mà năm đó hắn có thể không chút do dự sủng hạnh Phùng Liên Dung, vậy hôm nay Tô quý nhân thì sao?
Hắn chỉ đỡ nàng chút thôi, sao lại phải xem sắc mặt của Phùng Liên Dung?
Triệu Hữu Đường đột nhiên tức giận.
Hắn xoay người rời đi.
Phùng Liên Dung giật mình, ở phía sau gọi hắn: “Hoàng thượng….”
Triệu Hữu Đường không để ý đến nàng, đi càng nhanh hơn.
Chỉ trong chớp mắt liền dung nhập vào đêm tối, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng.
Phùng Liên Dung im lặng quay đầu, âm thầm nghĩ lại, phát hiện mình hình như cũng không làm sai chuyện gì, cho dù lúc đó nàng nhìn thấy hắn đỡ Tô Cầm, có chút mất hứng, nhưng nàng cũng tận lực không biểu hiện ra ngoài.
Dù sao hắn là Hoàng đế, nàng có thể yêu cầu hắn làm gì?
Hơn nữa, nàng cũng đã chủ động nói chuyện, còn giới thiệu bánh trung thu cho hắn nữa.
Sao hắn lại tức giận chứ?
Chẳng lẽ còn có chỗ nào sơ hở à?
Phùng Liên Dung không hiểu ra sao đi trở về.
Lại nói Triệu Hữu Đường sải bước đến thư phòng Càn Thanh cung, trong lòng vẫn rất buồn bực, cổ quái nói không lên lời, mắt thấy Nghiêm Chính rụt cổ trốn ở đằng sau, hắn ngoắc ngoắc ngón tay, gọi hắn tiến lên.
Trán Nghiêm Chính bắt đầu đổ mồ hôi.
Vừa rồi rõ ràng Hoàng thượng đang giận Phùng quý phi mà, bản thân lại sắp gặp nạn rồi!
Triệu Hữu Đường bảo hắn đóng cửa lại, thế này mới hỏi: “Ngươi nói Trẫm có thể triệu Tô quý nhân thị tẩm không?”
Nghiêm Chính choáng váng, đây là vấn đề gì vậy?
“Nô tài, lỗ tai không bị điếc chứ ạ?” Nghiêm Chính sợ tới mức quỳ xuống đất, bằng không chính là Hoàng thượng choáng váng, hắn muốn ai thị tẩm, liên quan gì đến nô tài như hắn chứ!
Triệu Hữu Đường giận dữ: “Điếc cái gì, đang hỏi ngươi đấy!”
Nghiêm Chính đành phải nói: “Hoàng thượng muốn, muốn thì triệu ạ!”
“Đơn giản vậy thôi?”
“Vâng, Hoàng thượng là Hoàng thượng, nữ nhân khắp thiên hạ, chỉ cần coi trọng, muốn ai mà không được?” Nghiêm Chính khó hiểu, Hoàng thượng nhất định là giận đến hồ đồ rồi.
Triệu Hữu Đường thở dài, thân mình hơi ngửa về sau, ngẩng đầu liền nhìn thấy chữ được dán trên xà ngang của Phùng Liên Dung.
Nàng thật đúng là không chỗ nào không ở…..
#Bắt đầu ngược.

Hiu hiu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui