Đi một đoạn đường
không tính là ngắn, Chung Linh đứng trước cửa Vân Tường cung, ngẩng đầu
nhìn ánh mặt trời phản xạ ánh sáng trên đỉnh ốc lưu ly.
Vân Tường cung rất lớn, đặc biệt là trong điện, nơi nơi treo những tấm màn màu đỏ nhạt, cửa sổ đều được mở từ trước đó để thông gió, nhẹ nhàng thổi bay
những tấm màn đó lên. Nội điện chỗ nào cũng bày biện những vật phẩm có
giá trị xa xỉ, cả nội điện được quét sạch đến không còn một hạt bụi,
thậm chí khiến Chung Linh cảm thấy tất cả mọi thứ đều phát ra ánh sáng
mờ hồ.
Nhấc rèm lên, phía sau chính là phòng ngủ của Chung Linh, ở giữa đặt một chiếc giường rất lớn, màn dài thả từ không trung xuống,
phía sau giường là một chiếc bàn trang điểm có hoa văn tinh tế và lớn
hơn trước kia rất nhiều, bên cạnh là một chiếc tủ nhỏ, Chung Linh sẽ
dùng nó để đựng trang sức.
Khóa miệng Chung Linh cong lên, đại khái đây chính là tiêu chuẩn cung điện của một sủng phi đi.
Thấy biểu cảm của Chung Linh, Vân Nhi Tưởng Nhi cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.
”Sửa sang lại rất ổn, thưởng.” Chung Linh khẽ nói một câu, sau khi thành phi tử, 'tiền lương' mỗi tháng của nàng cũng không ít, cấp cho nô tài một
chút cũng được coi là lẽ thường của chủ tử, cái này là đề phòng có một
vài nô tài bất mãn rồi dẫn đến không chịu tận sức, thậm chí còn giờ trò
xấu. Nhưng coi như là Chung Linh không ban gì thì bọn họ cũng không dám
đắc tội với vị tân sủng phi này.
Chỉ là nếu được ban thưởng thì chính là ngươi tốt mà ta cũng tốt thôi.
”Nương nương, Hoàng thượng triệu nương nương đến Dưỡng tâm điện.” Vân Nhi vui mừng phấn khởi tới bẩm báo.
Chung Linh vừa mới nghỉ được một lát, nghe vậy thì cảm thấy có chút kỳ quái: “Lúc này Hoàng thượng đã nghỉ ngơi rồi sao?”
Bình thường sau khi hạ triều, không phải Hoàng thượng đều phải xử lý chính sự sao?
”Hồi nương nương, có thời điểm Hoàng thượng sẽ xử lý chính sự ở Dưỡng Tâm
điện.” Tưởng Nhi vừa nói vừa đi lên sửa sang lại vẻ ngoài cho Chung
Linh.
Các nàng lại không biết, trừ khi Hoàng thượng muốn gặp mặt đại thần, còn không thì đều xử lý sự vụ ở trong cung của mình.
”Vậy thì đi thôi.” Chung Linh nghĩ khó có được một hôm trang điểm xinh đẹp,
nên để cho hắn nhìn một chút, để hắn biết không phải lúc nào nàng cũng
giống như tiểu hài tử. Nàng hạ quyết tâm phải biểu hiện thật tốt.
Vân Nhi, Tưởng Nhi nhìn bước chân nhanh hơn bình thường của Chung Linh, nhìn nhau cười.
Đi rồi Chung Linh mới cảm thấy bất ngờ, thì ra đường rất ngắn, trong
khoảng thời gian vô cùng ngắn đã đến Dưỡng Tâm điện rồi, khó trách Vân
Tường cung được xưng là cung điện chỉ có sủng phi mới có thể ở, là do nó thật sự gần Dưỡng Tâm điện.
”Giúp ta nhìn xem, tóc có loạn không, trang sức có lệch đi không?” Ở ngoài cửa điện, Chung Linh nhẹ giọng hỏi.
Tưởng Nhi cười, trả lời: “Nương nương yên tâm, nhìn nương nương vẫn rất xinh đẹp.”
Dường như nhận được chút tin tưởng từ phía Tưởng Nhi, Chung Linh đi vào bên
trong. Tiểu thái giám ở ngoài cửa nhìn y phục của người mới đến, không
thể không biết là ai, cho nên cúi đầu mở cửa cho nàng.
Vừa vào cửa điện đã thấy bóng dáng cao lớn của Sầm Mặc đứng ở đó, nhìn nàng chằm chằm.
Mặt Chung Linh đỏ lên, có chút căng thẳng, không nhịn được bước chậm lại một chút.
Sầm Mặc nhìn tiểu cô nương hình như có chút biến hóa này, không giống như
tiểu hài tử vẫn thấy lúc trước, trải qua trang điểm tỉ mỉ cũng có vài
phần cảm giác nữ nhân, cộng thêm việc nàng đỏ mặt thẹn thùng, khiến nàng có chút thành thục.
”Nàng như vậy rất đẹp.” Sầm Mặc mở miệng khích lệ nàng một chút.
Ai ngờ Chung Linh nghe xong câu khích lệ này, không biết là do quá vui
mừng hay là do quá căng thẳng mà chân mềm nhũn, khẽ chùng xuống một
chút. Ngay sau đó cả người lập tức đứng thẳng lên ngay, nhưng vẫn bị Sầm Mặc nhìn thấy.
Sầm Mặc thầm lắc đầu, quả nhiên vẫn là như vậy,
có chút lanh chanh láu táu, đi đường cũng xảy ra chuyện bất ngờ. Có điều hắn không chán ghét nàng có những hành vi thất nghi trước mặt hắn. Đặc
biệt biểu cảm ảo não, gương mặt đỏ bừng của nàng lúc này, thật sự rất
thú vị.
”Bái kiến Hoàng thượng.” Chung Linh có chút không còn sức lực xoay người hành lễ, trong lòng còn đang trách cứ bản thân lại mất
mặt rồi.
”Đứng dậy đi.” Sầm Mặc ra hiệu cho nàng đi đến bên cạnh mình: “Nàng có thích cung điện trẫm đưa không?”
”Rất tốt, nô tỳ rất thích.” Chung Linh nỗ lực vất chuyện mất mặt ra sau đầu, cười trả lời.
Cho dù Sầm Mặc đã nghe được phản ứng của nàng từ trong miệng của người khác, nhưng hắn vẫn thích nghe nàng tự mình nói ra.
”Thích cây trước cửa không?” Sầm Mặc nhìn trên đầu nàng, bỗng nhiên nói.
”Cây?” Chung Linh nhớ lại, hình như dọc đường tới đây có rất nhiều cây hoa anh đào: “Là cây hoa anh đào sao?”
”Ừ.”
”Nô tỳ rất thích, nhưng tại sao bỗng nhiên Hoàng thượng lại hỏi như vậy?”
Hình như nàng chưa từng nói là mình thích hoa anh đào mà?
”Lần
đầu tiên trẫm gặp nàng, ở thời điểm tuyển tú, trên người nàng có mùi hoa anh đào.” Sầm Mặc giơ tay lên: “Cũng giống như bây giờ, trên đầu có hoa anh đào.”
Hắn lấy một đóa hoa anh đào từ trên đầu nàng xuống, đưa tới trước mặt nàng.
Chung Linh chậm chạp nhân đóa hoa nhỏ, đồng thời nhớ lại, hình như thật sự có chuyện như vậy. Lúc đó nàng thấy cây hoa anh đào rất đẹp nên ở lại đó
một lát, sau đó lại vội vội vàng vàng theo Lâm di trở lại, cũng không để ý cánh hoa rơi trên đầu mình.
Có lẽ có người chú ý, nhưng cố ý không nhắc nhở, ai ngờ như vậy lại khiến Hoàng thượng chú ý tới nàng.
”Lúc đó trẫm chỉ biết, nhất định nàng là người không thành thật.” Sầm Mặc đưa tay về sau lưng.
”Ta có chỗ nào không thành thật sao?” Chung Linh mở to hai mắt, ngay cả tự xưng là nô tỳ cũng quên rồi.
Sầm Mặc cũng không để ý, nhìn nàng tiếp tục nói: “Theo trẫm biết, trên
đường tới nơi tuyển tú không có hoa anh đào, mùi hương trên người nàng
cho thấy rõ ràng rằng nó mới bám trên người nàng, cái này không phải
đang nói dọc đường nàng còn chạy tới chỗ khác sao?”
Miệng nhỏ của Chung Linh khẽ nhếch lên, không ngờ Hoàng thượng lại cẩn thận như vậy.
”Muốn dùng bữa với trẫm không?” Sầm Mặc cũng không tiếp tục dây dưa đề tài kia nữa.
”Muốn.” Chung Minh cười trả lời, chớp chớp mắt, tiến lại phía trước, khoác tay
qua khuỷu tay của Sầm Mặc, đáng tiếc là chiều cao không đủ, khiến giống
như đang làm nũng với hắn vậy.
Sầm Mặc cúi đầu nhìn cánh tay đang bám lấy tay của mình, rồi lại quay đầu nhìn Chung Linh, phát hiện đôi
mắt sáng ngời cũng đang nhìn thẳng vào mình, mặc dù có chút ngượng
ngùng, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sầm Mặc nở nụ cười, thuận theo ý nàng, hai người chậm rãi bước về phía trước.
Ăn xong bữa trưa, lại nói chuyện với Sầm Mặc một lát, Chung Linh liền chủ
động rời đi. Nàng nhìn thấy bên cạnh có đặt vài chồng tấu chương, cộng
thêm những lời nói luống cuống trước đó của hắn, cho nên hiện tại nhất
định hắn không thoải mái giống như biểu hiện bên ngoài.
Lúc vừa đến, nàng có thể cảm thận được hơi thở lạnh lùng và cơ thể của hắn cứng nhắc trong giây lát.
Lâm Anh nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng không nhịn được suy nghĩ, không biết là do nàng chú ý được Hoàng Thượng còn chuyện phải xử lý, hay là
do trùng hợp. Bởi vì lúc Vân Quý phi được Hoàng thượng triệu đến, nếu
Hoàng thượng không mở miệng, cũng không chịu rời đi. Vinh sủng khó có
được này, dù là phi tử nào cũng muốn có được trong giây lát.
Có
điều những việc cần làm, Nhạc phi nương nương đều làm rất tốt. Nhìn hơi
thở quanh người của Hoàng thượng, rõ ràng có thể nhận thấy là có chút dễ chịu hơn. Lâm Anh hơi cúi thấp đầu, không tiếp tục nghĩ nữa.
***
Tới buổi tối, lúc Chung Linh chuẩn bị đi ngủ, thấy biểu cảm muốn nói rồi
lại thôi của Vân Nhi, nàng mở miệng: “Có gì muốn nói cứ nói đi, ta sẽ
không trách tội.”
”Hồi nương nương, nương nương không cần lo
lắng, mặc dù đêm nay Hoàng thượng không gọi nương nương thị tẩm, nhưng
buổi chiều Hoàng thượng mới triệu kiến nương nương, có lẽ vì không muốn
để người khác nói nương nương chuyên sủng, nên Hoàng thượng mới cố ý làm thế.” Vân Nhi cúi đầu nói, dù sao nương nương nhà mình còn chưa được
thị tẩm, nàng còn cho rằng hôm nay Hoàng thượng sẽ cùng nương nương....
Chung Linh cảm thấy có chút kỳ lạ, lại bỗng hiểu ra, Hoàng thượng cho nhiều
ngon ngọt như vậy mà lại không lấy đi cái gì, xem ra những việc này
trong mắt người khác lại có chút không hợp lý rồi.
Vốn định nói
với Vân Nhi, tạm thời nàng sẽ không thị tẩm, Hoàng thượng còn đang đợi
nàng lớn lên chút nữa, nhưng suy nghĩ một chút, lời đến bên miệng rồi
lại nuốt trở vào.
Đây là chuyện lúc đó giữa nàng và hắn, không cần nói cho ai biết.
”Ta không thèm suy nghĩ đến mấy chuyện đó, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều.” Chung Linh hơi nghiêm mặt, sau đó nằm xuống.
Vân Nhi lập tức cúi đầu rời đi, nàng ấy cho rằng do nàng ấy nhắc đến chuyện Chung Linh không vui cho nên nàng mới có sắc mặt kia.
Trước lúc ngủ, Chung Linh mơ mơ màng nghĩ đến bóng dáng cao lớn kia, khóe miệng khẽ cong, sau đó ngủ thật say.
***
”Nương nương, hình như Chung phu nhân dâng tấu, muốn gặp nương nương.”
Ngày hôm sau, lúc đang trang điểm, Tưởng Nhi nói.
Chung Linh suy nghĩ một lát, mới ý thức được Chung phu nhân trong miệng Tưởng Nhi là ai, là chính thê của Chung phụ, cũng là mẹ cả của nàng.
”Vốn dựa theo quy củ, phải đợi thêm một thời gian nữa Chung phu nhân mới có
thể nhìn thấy nương nương, nhưng vì nương nương có địa vị khác với phi
tử khác, cho nên hôm nay nương nương có thể gặp Chung phu nhân rồi.” Vân Nhi tiếp lời.
”Được rồi, được rồi. Nói ít một chút.” Lúc này Lâm di từ bên ngoài đi vào, bây giờ bà nghiễm nhiên là Đại tổng quản của
Vân Tường cung, quản lý mọi chuyện lớn nhỏ. Người khác đều biết quan hệ
giữa bà và nương nương không bình thường, cho nên cũng không dám thu
mua.
Hai nha hoàn lập tức không nói nữa, dường như quan hệ giữa nương nương và người trong nhà không tốt lắm.
Chung Linh không cần động não cũng biết Chung chu phân đến vì việc gì, nhưng nàng không muốn bị người khác thu mua một chút nào.
”Làm cho ta kiểu tóc hôm qua, phải có khí thế một chút.” Chung Linh vốn
không muốn gặp Chung phu nhân, nhưng lại có chút muốn nghe những lời bà
ta sắp nói, cho nên mới sửa lại lời nói muốn kiểu tóc đơn giản một chút.
”Vâng.”
Sau khi trang điểm giống hôm qua xong, Chung Linh chọn son chấm lên môi,
nhìn thoáng qua, suy nghĩ một lát liền dùng ngón tay quẹt một ít son,
nhẹ nhàng điểm lên trán, chậm rãi vẽ lên.
Tưởng Nhi kinh ngạc
nhìn hành động của Chung Linh, nhưng không thể không khen ngợi, Chung
Linh làm như vậy khiến khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt thêm vài phần diễm lệ, dường như cũng có cảm giác thêm trưởng thành.
Trước kia Chung
Linh xem TV, thấy không ít người điểm hoa văn lên trán, ở Tử Thần chưa
từng có người nào vẽ gì đó lên mặt, cho nên mới khiến người bên cạnh cảm thấy kinh ngạc.
Tưởng Nhi âm thầm quyết định, phải luyện tập thật tốt, về sau có thể trang điểm nhiều kiểu hoa văn cho chủ tử nhà mình.
Vẽ xong, khóe môi Chung Linh hơi cong lên.
Chỉ sợ là Chung phu nhân đang hối hận, vì sao lúc trước lại để nàng tiến
cung thay nữ nhi của bà ta, nếu không vinh hoa phú quý hiện tại có thể
là của nữ nhi bà ta rồi.
Có điều hối hận cũng tốt, càng hối hận nàng càng vui, dù sao trên thế giới cũng không có cái thuốc chữa hối hận.
Lâm di nhìn hành động của Chung Linh, thầm thở dài, quả nhiên tiểu thư rất
bất mãn với phu nhân, có điều việc này cũng không liên quan gì tới bà.
Rất nhanh, tiểu nha đầu ở bên ngoài đến nói cho Chung Linh, Chung phu nhân tới rồi.
Chung Linh nghe vậy, lập tức ngồi ngay ngắn trên ghế chủ thượng trong điện,
nhìn không chớp mắt. Chỉ là dường như có chút căng thẳng, dùng sức nắm
chặt ngọc như ý tinh xảo trước kia Sầm Mặc cho nàng.
Mặc dù nàng
không có cảm tình gì với Chung gia, nhưng việc hiện tại nàng muốn làm,
chính là vạch rõ giới hạn với bọn họ. Không phải vì trả thù, cũng không
sợ người khác nói mình là bạch nhãn lang, chỉ là nhớ đến đối thoại ngày
ấy với Sầm Mặc.
Nàng muốn mình tách riêng mình ra khỏi đám phi
tần trong hậu cung, hiện tại nàng là sủng phi của Sầm Mặc, không có gì
khác biệt với những phi tử khác.
Nhưng từ hôm nay trở đi, nàng sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào Sầm Mặc, nàng chỉ là của hắn, phía sau sẽ không có bất cứ thế lực hoặc khúc mắc gì.
Có lẽ loại hành vi này ở hậu cung là ngu xuẩn không chịu nổi, Hoàng thượng sủng ái người nào cũng
phải xem thế lực phía sau người đó. Những người dám đẩy lùi ưu điểm của
bản thân ra sau đầu, thì cũng có nghĩa là đẩy Hoàng thượng ra xa.
Nhưng nàng dám, bỗng nhiên Chung Linh cảm thấy biết ơn vì mình là người xuyên tới, cũng cảm ơn vì từ sau khi nàng xuyên đến đến, người Chung gia
không quan tâm đến nàng, để lúc này nàng mới có thể không vì cảm tình mà do dự.
Ổn định suy nghĩ, Chung Linh nói: “Cho bà ấy vào đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...